Chương 4: Thời đại bắt đầu của vạn vật (1)

Doãn Thần đứng trên biển lớn, dưới chân điều khiển một con bọ khổng lồ giống như quái vật, đạp gió rẽ sóng mà đi.

Một ngày ở đây dường như ngắn hơn một chút, ngày dài đêm ngắn, mà sự sống chỉ có thể tồn tại ở trong biển lớn.

Dựa theo suy đoán của Doãn Thần, hắn bây giờ đang ở một địa cầu cách thời đại của mình gần 500 triệu năm trước.

Kỷ Cambri.

Hắn chỉ từng nhìn thấy những ghi chép liên quan đến thời đại này trên sách vở.

Khí hậu ấm áp, ban ngày có mặt trời tươi đẹp, thủy triều lên xuống gợn ánh trăng, trong nước biển có vô số sự sống đang phát triển phồn thịnh.

Bọn chúng đang tiến hoá.

Vạn vật chọn lựa, tranh đoạt vị trí người thắng cuộc cuối cùng, tranh đoạt vị trí bá chủ của hành tinh này.

Mà bản thân hắn là một người tồn tại một cách hoàn toàn xa lạ với cái thế giới này, hắn không chạm tới được mọi thứ, càng không cách nào can thiệp vào sự tồn tại trong vũ trụ.

Ngoài trừ hai thứ cảm nhận được sinh mệnh thể của hắn.

Chỉ có bọn chúng mới có thể quan sát thấy sự tồn tại của Doãn Thần, mà vật thể Doãn Thần có thể tiếp xúc được cũng chỉ có hai bọn chúng.

Có lẽ, đối với vũ trụ này mà nói, hắn thực ra không hề tồn tại.

Giống như một âm hồn quanh quẩn trong kẽ hở thời gian và không gian.

Bọ ba thùy và giun bởi vì đã nhìn trộm thấy bản thể sự tồn tại vượt ra ngoài vũ trụ và thời gian này của Doãn Thần, cũng đã có được sức mạnh từ hắn, đó là sức mạnh được bắt nguồn từ hợp chất từng được Doãn Thần gọi là linh hồn.

Hai sinh linh của thời đại địa cầu thái cổ có được sức mạnh khác nhau, một có được trí tuệ từ Doãn Thần, một nhờ hắn ban ơn mà có được năng lực dung hợp.

Bọ ba thùy có được trí tuệ của Doãn Thần, bên trong lớp vỏ cứng như áo giáp, mọc ra bộ phận giống như đại não của loài người.

Nó biết được một số từ ngữ của loài người, khoảnh khắc được sinh ra đã nhìn trộm một vài cảnh tượng trong ký ức của Doãn Thần, có được năng lực tư duy sáng tạo cao cấp cực giống loài người.

Còn giun thì có được một loại sức mạnh càng đặc biệt thần bí hơn, máu của nó dung nhập với sức mạnh của Doãn Thần, thay đổi dưới sự bức xạ của cơ thể.

Nó có thể dung hợp những sinh mệnh khác, lấy đi các bộ phận và năng lực của các sinh mệnh thể khác, có thể tùy ý thay đổi hình dạng của bản thân.

Nhưng mà đáng tiếc là, giun dường như vẫn như cũ, vẫn hành động dựa vào bản năng.

Con vật có được trí tuệ, được Doãn Thần gọi là Tam Diệp Nhân.

Còn giun, được hắn đặt tên là Dung Hợp Quái.

Dưới chân, sự tồn tại mang tên Dung Hợp Quái đang lướt nhanh trên mặt biển, từng xúc tu dưới vỏ ốc nhanh chóng khua đẩy nó tiến về phía trước.

Doãn Thần đang đứng bên trên vỏ ốc của nó, nhìn về phương xa.

Trên mặt biển xa xa, cuối cùng cũng đã xuất hiện thứ gì đó khác lạ.

Có vật thể gì đó nhô lên khỏi mặt nước, kéo thành một bóng mờ dài dưới ánh nắng chiều trên biển.

“Vù vù.” Dung Hợp Quái di chuyển nhanh chóng, các xúc tu chằng chịt khuấy động nước biển.

Doãn Thần nhìn thấy một hòn đảo biệt lập, trên đó vậy mà lại có màu xanh hiếm thấy.

Trên hòn đảo biệt lập gồ ghề, đầm lầy liên miên, có địa y, rêu bao phủ lên trên đó.

Nhưng mà so với lục địa khác, nơi đây đã là tràn trề hơi thở của sự sống rồi.

“Chỗ này không tồi.”

Doãn Thần quyết định ở lại đây, kết thúc chuyến đi dài đằng đẵng không có mục đích.

Ngày thứ hai.

Doãn Thần nhìn thấy Dung Hợp Quái dùng xúc tu linh hoạt của nó đào bới từng khối đá lớn từ dưới đáy biển lên, và kéo lên hòn đảo.

Xúc tu của nó có thể biến thành công cụ sắc bén giống như cái đục, cũng có thể biến thành công cụ cùn như cái búa, nó đang đập và phân tách những khối đá lớn này.

Ban đầu Doãn Thần chỉ nghĩ là con côn trùng này có sở thích kéo đá, chứ không hề để tâm, nhưng khi nhìn thấy con vật khổng lồ này xây từng khối đá lớn lên, hắn mới phát hiện đây là một toà công trình kiến trúc.

Nhìn kỹ thì phát hiện thứ này lại có chút giống Kim tự tháp mà trước kia Doãn Thần đã từng nhìn thấy trong phim, nhưng mà tòa kiến trúc này lại càng to lớn hơn.

Từng tảng đá lớn cao rộng mười mấy mét được xây dựng lên, khiến cho người ta cảm thấy đây chắc chắn không thể là tạo vật của người thường được, mà là kỳ tích của thần linh.

Nhưng khi những khối đá lớn được xây đến nơi cao nhất, lại xuất hiện những nơi khác nhau, Dung Hợp Quái quay sang điêu khắc ra một ngôi Điện Thần theo phong cách cổ xưa vừa dày vừa nặng, nó cẩn thận mài, gõ, chạm trổ các chi tiết.

Nhưng có vẻ vẫn thô và cổ xưa, có điều hình dáng khái quát của cung điện đã có rồi.

Ngôi Điện Thần này rõ ràng không phải làm ra cho mỗi mình nó, với dáng người to lớn kia của nó, ngôi Điện Thần này cũng quả thật hơi nhỏ một chút.

Doãn Thần lúc này mới hiểu ra, Dung Hợp Quái muốn xây một tòa cung điện to lớn trên hòn đảo biệt lập này cho Doãn Thần.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng là Dung Hợp Quái đang lấy lòng hắn, nhưng mà cảm thấy không đúng, Dung Hợp Quái đần độn còn ngu dốt như vậy sẽ không có loại trí tuệ này, càng không biết sự tồn tại của Kim tự tháp.

Có lẽ là Tam Diệp Nhân ra lệnh cho hắn làm.