Tiêu Hàn không hổ là nhân vật chính được Hỏa Thần lựa chọn, đốt cả một ngày thế mà không bị thiêu chết, sau khi dung hợp mấy loại dị Hỏa, thực lực hắn cũng tăng mạnh, bây giờ hắn đã đạt tới Phàm Nhân cảnh cửu giai.
Quá trình phôn phệ dị hỏa rất khó khăn, đau đớn, chẳng thua kém gì lăng trì.
Nhưng Tiêu Hàn rất vui vẻ bởi vì cuối cùng hắn không còn là một phế vật nữa.
Nhìn thấy Tiêu Hàn như mới chui từ biển máu đi ra, Lâm Bắc Phàm không dám nhìn thẳng, quá khốc liệt .May mắn không phải là hắn bị hỏa thiêu, nếu không sẽ mất mạng như chơi.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy vui từ tận đấy lòng, có một tên nhân vật chính mạng lớn thay hắn dò đường, thật tuyệt!
Những tên nhân vật chính kia nếu không chết thì cuối cùng có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
- Đồ nhi ngoan, ngươi hãy nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, không cần tu luyện, tạm thời thích ứng với sức mạnh mới của cơ thể. Chờ đến khi ta khôi phục lần nữa, ta sẽ dạy ngươi luyện đan, hỗ trợ việc tu luyện cho ngươi .
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhõm nói.
- Sư phụ, ta còn muốn dung hợp dị Hỏa nữa!
Tiêu Hàn ngẩng đầu lên một cách khó khăn, hắn yêu thích cảm giác sức mạnh bùng nổ như thế này, trái ngược hoàn toàn với sự tiến bộ chậm rãi khi tu luyện của hắn.
Hắn khao khát thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, hắn không muốn trở thành một tên phế vật nữa.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lắc đầu:
- Không được, đây chỉ là một loại dị Hỏa bình thường, Chỉ mạnh hơn lửa bình thường một tý thôi thế nhưng ngươi đã muốn chịu không nổi. Tiếp theo ngươi phải hấp thu dị Hỏa thật sự, nó còn đau đớn hơn gấp trăm lần, thậm chí có thể thiêu cháy linh hồn ngươi, lúc đó ngươi phải sử dụng đan dược mới có thể chịu nổi. Vì vậy bây giờ ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt!
- Được rồi…sư phụ.
Tiêu Hàn gật gật đầu.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm chui vào bên trong chiếc nhẫn.
Trên một ngón núi chim hót hoa nở, một thiếu niên trẻ đẹp trai mở mắt ra, hắn chính là Lâm Bắc Phàm.
Cơ thể hắn lúc này đã có sự thay đổi lớn, một loại khí thế cường địa mạnh mẽ tuôn ra, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.
- Thực lực quả nhiên lại được tăng lên!
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Đây là sức mạnh mà hắn đồng bộ từ trên người Tiêu Hàn.
Tuy nhiên sự thay đổi không có bao lớn bởi vì hắn đã là một tên Ngự Không cảnh , hắn còn lớn hơn Tiêu Hàn hai đại cảnh giới, vì thế sự thay đổi không có bao nhiêu.
Lâm Bắc Phàm đưa tay phải ra, một vài đám dị Hỏa xuất hiện trên tay hắn, bốc cháy dữ dội.
- Bây giờ ta đã có Hỏa Thần thể, có thể thao túng và dung hợp các loại dị hỏa và còn có thêm cả thiên phú luyện đan!’
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đây là thu hoạch hết sức to lớn.
Mang thiên phú luyện đan, đồng nghĩa với việc Lâm Bắc Phàm có thể trở thành một tên Luyện Đan sư cường đại.
Cả hai loại năng lực đều là điều mong ước của bất kỳ kẻ nào, chỉ đạt được một trong năng lực này cũng có thể trở thành một tên cường giả, nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ cần thông qua hệ thống có thể lấy được, hắn đang nằm mơ cũng bậc cười .
- Cuối cùng cũng không cần tu luyện mệt nhọc, hiện tại ta chỉ cần nằm thôi cùng mạnh nữa!
Lâm Bắc Phàm nằm trên đồng cỏ một cách vô cùng thoải mái, hắn đến từ một thế giới hết sức bình thường, hắn cũng không có nhiều tham vọng, hắn tu luyện chỉ để sống sót, hắn càng không ưa thích mấy cái chuyện chém chém giết giết .
Bây giờ nằm chơi cũng mạnh được, vậy tội gì không làm?
Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm nghĩ lại, cảm thấy hắn vẫn phải tăng cường tu luyện, muốn rèn sắt cũng cần bản thân mạnh mẽ.
Tốt nhất là luyện cả hai tay thật cứng rắn!
- Về sau ta nhất định phải bồi dưỡng thêm mấy cái nhân vật chính, các ngươi cố gắng bao nhiêu cuối cùng cũng kẻ hưởng lợi cũng là ta!
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm lộ ra một đường cong gian xảo, hàng trăm kế sách khiến nhân vật chính nhanh chóng nâng cao sức mạnh đã được hắn nghĩ ra .
Dùng máu! Dùng bạo lực!
Hẵn cứ nằm như thế cũng hết một ngày.
Vào lúc này, một nữ tử mặc lam y chậm rãi đi tới, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng:
- Sư huynh, thật có nhã hứng!
Lâm Bắc Phàm ngước lên nhìn, gương mặt cứng đờ.
Nữ tử trước mắt hắn chính là Bạch Thanh Liên, người bị Tiêu Hàn từ hôn.
Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Đúng, nàng đã tiến vào Thái Sơn thánh địa, mà nơi đây lại là Thái Sơn thánh địa, vì vậy nên chuyện nàng xuất hiện ở đây là chuyện bình thường.
Lâm Bắc Phàm ngước lên nhìn nàng, thấy được khóe mắt nàng sung đỏ, chắc vừa khóc không bao lâu, tạo cho người ta cảm giác muốn che chở nàng, nàng tựa như một đóa Thanh liên đang đung đưa theo gió, cần tìm chỗ dựa vào.
- Sư muội, ngươi tên gì? Tìm ta có chuyện gì?
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói, giả vờ không biết.
- Tiểu muội tên Bạch Thanh Liên, vừa mới tiến vào Thái Sơ thánh địa, đệ tử của Thiên Y trưởng lão. Thấy sư huynh nằm tại đây một đêm nhất thời tò mò, cho nên không nhịn được đi tới xem sao.
Bạch Thanh Liên nói.
- A, thì ra là như vậy!
Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, mang theo một loại cảm giác từ chối người khác.
Bạch Thanh Liên không hề rời đi, mà thay vào đó ngồi xuống, hai tay ôm lấy hai chân, tựa như một chú mèo nhỏ bất lực, nhẹ nhàng nói:
-Sư huynh, ngươi có thể bỏ chút thời gian lắng nghe câu chuyện của ra không? Ta đang có tâm sự, muốn tìm ai đó để giải bầy.
- Nói đi.
Lâm Bắc Phàm nói, thái độ lãnh đạm.
- Đa tạ sư huynh!
Sau đó, Bạch Than Liên đem chuyện giữa nàng và Tiêu Hàn nói ra.
Bởi vì mối quan hệ của cha, nàng và Tiêu Hồn từ nhỏ đã lập hôn ước. Thế nhưng trong mười mấy năm qua hai người gặp mặt không quá ba lần, mỗi lần gặp mặt cũng chưa tới một ngày, tình cảm càng không thể nói đến.
Nhưng dù sao cũng là nguyện vọng của cha, nàng không muốn phụ thân của mình buồn nên cũng có dự định thực hiện lời hứa.
Nàng biết được chuyện thiên phú tu luyện của Tiêu Hàn kém cỏi, thế là nàng cầu lấy sư phụ ban thuốc, đồng thời tự mình mang thuốc đến Tiêu gia, hy vọng hắn ta sẽ vui lên.
Kết quả là sự cảm tự ti của Tiêu Hàn bùng phát, nghĩ rằng nàng đến từ hôn, hắn dùng ngôn ngữ vô cùng sắc bén, còn không chịu nghe nàng nói bất kì cái gì đã mắng nàng, khiến nàng rất xấu hổ và khó xử.
- Ta chỉ muốn giúp hắn mà thôi, nhưng không ngờ được hắn ta lại đối với ta như vậy, cuộc đời ta chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy…
Bạch Thanh Liên cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt rơi xuống một lần nữa.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, một nữ nhân tốt như vậy, vì sao Tiêu Hàn lại có thể nhẫn tâm từ chối như vậy?
Tiêu Hàn không thể nào giải thích: ………………..