Chương 24: Lâm Bắc Phàm Lại Thắng

Trọng tài vừa nói xong tất cả mọi người nhìn đều chằm chằm Lâm Bắc Phàm ngay.

Lâm Bắc Phàm cũng bất đắc dĩ , hắn phẩy phẩy tay nói:

"Cái này không thể trách ta, lá thăm ta còn chưa đụng nữa mà, chỉ là do ta hên thôi!"

Đám người khó chịu vô cùng, nhưng cũng không trách được Lâm Bắc Phàm.

Muốn trách thì chỉ có thể trách bọn hắn, tại sao lại xui như vậy?

"Sư huynh, ngươi thật lợi hại!"

Bạch Thanh Liên sùng bái.

"Vận khí cứt chó!"

Hoàng Kim Du cắn răng.

Sau đó Lâm Bắc Phàm trở lại bên người đại trưởng lão.

Đại trưởng lão dở khóc dở cười:

"Vận khí của ngươi, thật sự là. . ."

Lâm Bắc Phàm cũng đành chịu thôi.

Tiếp đó, vòng thi đấu đầu tiên cũng diễn ra.

Những trận đánh hết sức kịch liệt, không khí vô cùng cao trào, khán giả vỗ tay kịch liệt, các trưởng lão gật đầu mỉm

cười, nhưng chỉ có Lâm Bắc Phàm chẳng để ý chuyện gì, vì hắn cũng vào thẳng vòng 2 rồi quan tâm vòng 1 để làm gì.

Rốt cục, thứ thi đấu đầu tiên cũng kết thúc, có 50 người được thông qua, mọi người chuẩn bị rút thăm lần nữa.

Lâm Bắc Phàm lại leo lên quảng trường lần nữa, và hắn lại xếp cuối.

Đối thử của hắn là số 23.

Lâm Bắc Phàm nháy mắt mấy cái, nói:

"Ta là số 23, đối thủ là số 28. Các ngươi ai là số 28?"

"Sư huynh, là ta!"

Một giọng nói yếu ớt truyền phát ra.

Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên đang đi tập tễnh, quấn băng đầu người, máu còn đang chảy ra ngoài.

Tất cả mọi người nhận ra, hắn chính người đứng đầu 10 vị đệ tử nội môn, tên là Lý Phong.

Hắn rất ưu tú, nhưng trận đánh vừa rồi lại dùng toàn lực đánh bại đối thủ, đồng thời cũng nhận trọng thương, hiện tại

hẳn không ai yếu hơn hắn được.

"Vận khí cứt chó!"

Hoàng Kim Du lại cắn răng.

"Sư huynh ngươi tuyệt nhất!"

Mặc dù đã bị đào thải, nhưng Bạch Thanh Liên vẫn đứng ở bên ngoài để cỗ vũ.

Nhìn thấy sư đệ mình trọng thương nhận vậy mà còn đến tham gia thi đấu, Lâm Bắc Phàm rất cảm động, động viên nói:

"Sư đệ, lát nữa chỉ cần cố hết sức thôi, đừng cố quá!"

"Cảm ơn sư huynh. . . Khụ khụ!"

Lý Phong ho khan, kết quả hắn thổ huyết đứng không vững.

Lâm Bắc Phàm: ". . ."

Thế là Lâm Bắc Phàm trở lại chỗ ngồi.

Bây giờ chưởng môn, mấy vị trưởng lão khác đều nhìn Lâm Bắc Phàm một cách quái dị.

"Đồ nhi ngươi hên thật, lần đầu thì rút trúng thăm trắng lần thứ hai dặp đối thủ như thế, mọi người đều muốn xem

ngươi thể hiện vậy mà ngươi làm mọi người thất vọng vậy sao!"

Đại trưởng lão cười ha ha, phi thường đắc ý.

"Sư phó, ta cũng không muốn như thế!"

Lâm Bắc Phàm bó tay rồi, bây giờ hắn bắt đầu hoài nghi có phải mình đồng bộ hai vị khác nhân vật chính, cho nên

mới vận khí nghịch thiên như vậy không.

"Ngươi có muốn hay không cũng vậy, tất cả là ý trời rồi !"

Đại trưởng lão cười to.

Các trưởng lão cũng cười cười lắc đầu, đây đúng là ý trời khó cãi.

Thế là, vòng thi đấu thứ hai bắt đầu.

Vòng này vẫn vô cùng đặc sắc, phần lớn người đều sử xuất toàn lực.

Rốt cuộc cũng phiên Lâm Bắc Phàm.

Các vị trưởng lão và đệ tử lấy lại tinh thần ngay, mọi người đều muốn xem Lâm Bắc Phàm làm được trò trống gì.

Mặc dù đối thủ vô cùng yếu, không cách nào thăm dò tài nghệ chân chính của Lâm Bắc Phàm, nhưng cũng có thể để

hắn lộ vài phần cũng đủ rồi.

"Ta cũng muốn nhìn xem, mấy tháng này ngươi học được cái gì!"

Hoàng Kim Du nói.

"Lâm Bắc Phàm!"

Hoa Ngọc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú.

"Sư huynh tiến lên, ta ủng hộ ngươi!"

Bạch Thanh Liên kêu to.

Thế nhưng, ngay lúc Lâm Bắc Phàm chuẩn bị bước lên quảng trường, thì trọng tài xông lên trên đài, nói:

"Bởi vì Lý Phong bị thương quá nặng nên đã hôn mê, cho nên bị xử thua, Lâm Bắc Phàm thắng!"

Lâm Bắc Phàm: ". . ."

Tất cả mọi người chỉ biết câm lặng: ". . ."

"Hiện tại, mời các vị tiến vào vòng ba lên phía trước rút thăm!"

Trọng tài tuyên bố.

Lâm Bắc Phàm lần thứ ba leo lên sân, những đệ tử khác đi đuổi theo hắn, bọn hắn nhìn Lâm Bắc Phàm như đang nhìn

kẻ thù vậy.

"Lần này đệ tử dự thi tổng cộng có 25 tên, cũng có nghĩa là sẽ có 1 người không có đối thủ, ai lấy được số 13 thì sẽ vô thẳng. Hiện tại, mời các vị đệ tử thay phiên rút thăm!"

Trọng tài lấy ống thăm ra.

Kết quả, không ai tiến lên trước.

"Lần này ngươi rút đầu đi!"

Hoàng Kim Du nói.

"Cũng được!"

Lâm Bắc Phàm cũng chẳng quan tâm lắm, rồi hắn tiến lên rút một lá thăm.

Hắn mở ra xem thử, hài lòng gật đầu:

"Vận khí không tệ, số 13!"

Tất cả các đệ tử: ". . ."

Cả đám khán giả: ". . ."

Lúc này Hoàng Kim Du tức đến phát điên rồi , hắn không nhịn được nữa, nhanh mồm nhanh miệng nói:

"Trọng tài, ta không phục! Tại sao lúc nào Lâm Bắc Phàm cũng rút phiếu trắng? Hay là các ngươi âm thầm. . ."

Trọng tài không có tức giận, nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhanh miệng, lớn tiếng quát lớn:

"Im ngay! Sư đệ, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi đang hoài nghi trọng tài chơi bẩn sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể hoài nghi ta, nhưng tuyệt đối không được hoài nghi trọng tài! Trọng tài chính là đại biểu cho thánh địa cúng ta, hắn đại công vô tư, công chính liêm minh, hắn là phẩm phán công minh nhất,! Chúng ta chỉ có thể tin tưởng ủng hộ mà không được chất vấn hắn!"

Lâm Bắc Phàm nói chậm lại:

"Với lại, chưởng môn và chư vị trưởng lão đều đang quan sát, còn có trăm vạn đệ tử, tất cả mọi người đều theo dõi, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể làm gì sao?"

"Ta không phải có ý đó. . ." Hoàng Kim Du bị chửi đến mức không mở miệng ra nổi.