Chương 22: Thi Đấu Bắt Đầu

Khi bọn hắn đi ra tới ngoài đại điện thì thấy hai bóng người đang bay tới.

Một người trong đó, một người đúng là Đại sư huynh của bọn họ, cũng là đại trưởng lão hiện tại của thánh địa Lệ

Thanh Sơn.

"Đại sư huynh, ngươi rốt cục cũng đến!"

"Đại sư huynh, đã lâu không gặp!"

"Đại sư huynh. . ."

Chưởng môn và các trưởng lão hưng phấn nghênh đón.

"Các vị sư đệ các sư muội, các ngươi vẫn khỏe chứ, đã lâu không gặp, xin chào tất cả mọi người !"

Đại trưởng lão nhìn thật kĩ những sư đệ, sư muội của hắn ngày nào , bây giờ trên mặt bọn họ đều có nếp nhăn, ai cũng đã tới tuổi xế chiều rồi.

Dù cho là bậc đại thần thông, cũng không toát khỏi sự tàn khốc của thời gian.

Chỉ bất quá, tu vi cao của ngươi cao một chút, thì ngươi sống lâu hơn một chút thôi.

"Coi như chúng ta già thì sao , chúng ta được sống cuộc đời mình muốn là được rồi!"

Chưởng môn cười ha ha.

"Đúng là tiểu Hoa tử đọc nhiều sách, cái gì cũng nhìn thấy rồi!"

Đại trưởng lão cũng cười.

"Đến đây, ta giới thiệu với các ngươi đồ nhi của ta!"

Đại trưởng lão dương dương đắc ý đẩy Lâm Bắc Phàm ra:

"Đây chính là đồ đệ ta mới thu , tên là Lâm Bắc Phàm, thiên phú cũng thường thường thôi. Còn không mau bái kiến

chưởng môn và các vị trưởng lão?"

"Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão!"

Lâm Bắc Phàm khom người nói.

Lúc này tất cả mọi người dồn hết sự chú ý lêm Lâm Bắc Phàm , làm cho hắn cảm thấy áp lực như núi.

Bỗng một vị trưởng lão chậc chậc nói:

"Đại sư huynh, đây mà ngươi nói là thiên phú thường thường? Bây giờ hắn đã là Thiên Nhân cảnh Tam Giai, ta nhớ

hắn mới bắt đầu tu luyện không đến một năm, tốc độ này đã đột phá kỉ lục của thánh địa chúng ta rồi!"

"Nói cho đúng, chỉ mới nữa năm thôi , không đến 8 tháng, mà hắn đã tu luyện tới Thiên Nhân cảnh Tam Giai! Sư

huynh, thiên phú này mà ngươi kêu là thường thường, vậy chúng ta đi chết được rồi!"

"Ta nhớ lúc trước sư huynh tu luyện tới Thiên Nhân cảnh, cũng mất cả hai năm, lúc đó huynh đã phá kỷ lục của thánh

đại rồi! Bây giờ tên đồ đệ này của ngươi, hắn còn tu luyện nanh hơn cả ngươi, thế mà ngươi còn không hài lòng?"

"Sư huynh, nếu như ngươi không hài lòng tên đệ tử này, thì ngươi nhường nó cho ta đi cho ta!"

. ..

"Biến biến biến! Mặc dù đồ nhi ta thiên phú thường thường thôi, nhưng dù nói thế nào hắn cũng là đồ nhi ta, các

ngươi đừng có mơ!"

Đại trưởng lão cười mắng:

"Bất quá các ngươi đều làm trưởng bối, hình như phải cho tiểu bối ít lễ gặp mặt?"

"Đúng.. đúng rồi, đây là Vạn Niên kim, một cái vật liệu rèn sắt rất tốt, sư chất cầm lấy đi!"

"Đây là An Hoa Thần thủy, có thể giúp ngươi ngưng thần tĩnh khí, khử trừ tâm ma!"

"Đây là một khỏa đan dược cấp sáu Huyết Thần đan, nếu như trọng thương, có thể khôi phục 80% khí huyết của

ngươi!"

"Đây là một chút tâm ý của sư thúc, Bách Tiết thảo!"

. ..

Mấy vị trưởng lão liên tục lấy đồ ra tặng cho Lâm Bắc Phàm.

Không bao lâu, trên tay Lâm Bắc Phàm chất đầy đồ vật.

"Sư phó. . ."

Lâm Bắc Phàm có chút do dự.

"Quà của trưởng bối không nên từ, đồ nhi ngươi cất chúng đi!"

Đại trưởng lão cười nói.

"Vâng!"

Lâm Bắc Phàm yên tâm thoải mái nhận lấy.

Trong lòng cũng tràn ngập kinh ngạc, hắn sớm nghe nói ở Thái Sơ thánh địa chưởng môn và tất cả đại trưởng lão vô

cùng hòa thuận với nhau, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Nghe nói đây là công lao của sư phó hắn.

Lúc trước sư phụ hắn là Thánh tử, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, đồng thời có mị lực và năng lực vô cùng lớn, dưới sự quản lý của hắn các sư huynh đệ vô cùng hòa hợp và đoàn kết, nhờ thế thánh địa mới phồn thịnh như ngày hôm nay.

Thế nhưng bỗng có biến cố xảy ra, hắn muốn ẩn cư, không còn tâm tư quản lý thánh địa, cho nên đem vị trí tặng này cho Ngọc Hoa Lâu, cũng chính là chưởng môn bây giờ.

Nhưng uy vọng của hắn, ở trong thánh địa vẫn không suy giảm chút nào, chưởng môn và tất cả các vị trưởng lão vẫn kính trọng hắn như thường.

Nhờ có sư phụ mà lần này hắn kiếm bộn rồi.

Chưởng môn và các vị trưởng lão nhìn Lâm Bắc Phàm mà mỉm cười, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Đại sư huynh thật quan tâm tên đồ đệ này, không chỉ có dẫn hắn đến gặp các vị trưởng lão, còn giúp hắn tìm chỗ tốt, giống như đã xem hắn là nhi tử của mình vậy.

"Đại sư huynh, cũng đến giờ rồi, chúng ta nên đi ra thôi!"

"Được!"

Đại trưởng lão gật đầu.

Thế là, chưởng môn cùng các vị trưởng lão bay ra ngoài, giáng lâm trên quảng trường, gây nên một mảnh xôn xao!

"Thập trưởng lão An Sơn!"

"Cửu trưởng lão Thiên Y!"

. ..

"Đại trưởng lão Thanh Sơn!"

Mỗi một vị trưởng lão, tất cả mọi người nhận ra được, sùng bái mà điên cuồng.

Những trưởng lão này đều là người đứng đầu Thái Sơ thánh địa, bọn họ cũng chính là nhưng vị đại năng cao thủ!

Nhất là đại trưởng lão , tu vi hắn thâm hậu vô cùng, danh tiếng của hắn uy chấn tất cả thánh địa và giáo phái khắp thiên hạ!

Bọn hắn lúc nào cũng ước mơ, có một ngày được bái nhập môn hạ một vị trưởng lão nào đó, rồi có thể học thần

thông của họn họ.

Rồi một tiếng gầm vang lên, tấ cả mọi người đinh tai nhức óc.

Chưởng môn Ngọc Hoa Lâu đưa tay lên ổn định mọi người, cười nói:

" Thánh địa thi đấu 4 năm một lần lại đến! Mỗi một kỳ thi đấu, có nhiều đệ tử ưu tú xuất hiện! Bọn hắn chính là thành

phần mới của thánh địa chúng ta, đại biểu tương lai hi vọng của chúng ta! Với cương vị là chưởng môn , ta vô cùng cao hứng, rất mừng rỡ khi nhìn thấy tất cả những thứ này!"

Chỉ là những lời nói hết sức bình thường, nhưng các đệ tử ở đây nghe xong thì nhiệt huyết sôi trào.

"Nói thí dụ như, 10 vị đệ tử nội môn này , thực lực và biểu hiện của bọn hắn không kém gì đệ tử thân truyền, ta hi

vọng có thể nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của bọn hắn!"

10 vị đệ tử được gọi tên vô cùng kích động

Trong 10 đệ tử này, có một vị nữ đệ tử, đó là Bạch Thanh Liên.

Thật ra Bạch Thanh Liên là đệ tử thân truyền, nhưng bởi vì mới vừa tu luyện, chưa đạt tới Ngự Không cảnh, cho nên

được tham gia thi đấu với đệ tử nội môn, nhưng bằng thực lực cường nên đã lọt vào top 10, mà nói đúng hơn nàng được hạng 2.

"Sư huynh, biểu hiện của ta ngươi có thấy không?"

Bạch Thanh Liên xem khắp toàn trường, cũng không có phát hiện Lâm Bắc Phàm đang ở đâu, trong lòng có chút phiền muộn, có chút không vui.

"Thi đấu cũng sắp bắt đầu rồi , xin mọi người bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi!"

Thế là tất cả mọi người ngồi xuống, hiện trường trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Lúc này tất cả mọi người mới chú ý tới, ở sau lưng đại trưởng lão có một thiếu niên, ngọc thụ lâm phong, vô cùng tuấn tú.