Chương 18: Sở Dương Mượn Nợ

Còn về nhân vật chính Sở Dương, những ngày qua lúc nào hắn cũng bị đuổi giết, nhờ đó hắn đã ngộ ra rất nhiều điều.

"Thế lực của bọn chúng trải khắp thiên hạ, chỉ cần ta vừa ló lên thì bọn chúng sẽ đánh hơi được ngay, sau đó bọn chúng liên hợp lại truy sát ta, dần dần ta cũng sẽ mệt mỏi thôi. Chỉ bằng vào một mình ta, vĩnh viễn không có khả năng đánh bại tất cả bọn chúng."

"Cho nên?"

Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Cho nên ta dự định sáng tạo một cái thế lực đối kháng với bọn chúng, đồng thời ta cũng dễ dàng tìm kiếm thiên tài địa bảo hơn. Cái thế lực này gọi là Thiên Binh Các."

Sở Dương nói như vậy.

"Nói hay lắm, ta ủng hộ ngươi!

Lâm Bắc Phàm nói.

"Thế nhưng bây giờ ta rất nghèo. . ."

Sở Dương trông mong nhìn xem Lâm Bắc Phàm.

"Mấy thứ kia ta xài hết rồi , không còn dư cho ngươi đâu!"

Lâm Bắc Phàm rất lưu manh.

"Ngươi có mà, muốn phá phong ấn thì chỉ cần thiên tài địa bảo mà thôi, còn vàng bạc châu báu thì đâu có dùng!

Ngươi có thể cho ta vàng bạc châu báu, thì ta có thể sáng tạo Thiên Binh Các rồi."

Sở Dương nói.

"Mặc dù vàng bạc châu báu ta không cần đến, nhưng chúng nhìn rất đẹp, không cho!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Ngươi chỉ là một cái kiếm linh, cũng tham phàm vật sao?"

Sở Dương kinh ngạc.

"Cái gì có giá trị ta đều tham!"

Lâm Bắc Phàm nói.

"Nhưng những thứ đó là do ta cướp!"

Sở Dương kích động.

"Nhưng ngươi cho ta rồi thì nó là của ta, có bản lĩnh ngươi đoạt lại đi !"

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói.

Sở Dương lập tức ỉu xìu, đi đánh nhau với Cửu Kiếp kiếm, không phải chán sống sao?

"Nhưng ta cũng có cách khác!"

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói:

"Ta có thể cho ngươi mượn vàng bạc châu báu, nhưng phải có lãi. Lãi cũng không cao lắm đâu, một năm chỉ có 20%

thôi, thấy ta tốt quá phải không nào!"

"Một năm 20% mà rẻ?"

"Ngươi có ý kiến à? Ngươi ý kiến một câu, ta sẽ tăng 10%!"

"Không không ta không có ý kiến!"

Sở Dương hô to ba tiếng.

"Hân hạnh được phục vụ quý khách!"

Sau đó Lâm Bắc Phàm đem vàng bạc châu báu cho Sơ Dương, nhưng hắn nhắc nhở một câu:

"Hàng năm ngươi nhớ trả lãi nha! Nếu như 10 năm không trả vốn, thì nợ tăng gấp đôi!"

Sở Dương oán hận nói:

"Bây giờ ta đã sáng mắt ra, ngươi chẳng phải kiếm linh gì mà là một tên gian thương, khó trách lúc trước nhiều cường

giả muốn phong ấn ngươi như vậy, ta cảm thấy bọn hắn làm rất đúng!"

Vừa nói, trong lòng hắn vừa hối hận .

Biết vậy trước đó không nên đưa châu báu cho tên gian thương này, bây giờ phải mượn với giá cao như thế, còn gì là công đạo chứ?

"Thật ra ta làm như vậy chỉ muốn tốt cho ngươi, có áp lực mới có động lực làm việc mà!"

Lâm Bắc Phàm giả nhân giả đức nói.

Sở Dương cười lạnh, có trời mới tin cái tên này.

Lâm Bắc Phàm duỗi người một cái, ngáp một cái:

"Được rồi, ngươi tiếp tục cố gắng đi, không có chuyện gì đừng tới phiền ta!"

Hàng năm có 20% tiền lãi!

10 năm nhất định phải trả vốn, không hoàn nợ tăng gấp đôi!

Vả lại hắn muốn tiếp tục tu luyện , nhất định phải cung cấp thiên tài địa bảo cho Thần kiếm!

Sở Dương cảm thấy áp lực như núi.

"Ta nhất định phải cố gắng!"

. ..

Một bên khác, ba tháng thoáng cái đã qua.

Lâm Bắc Phàm đang tổng kết thu hoạch lần này, hắn đã tìm được vị nhân vật chính thứ hai, đạt được một cái đầm vạn

năm Linh Nhũ , một bộ kiếm pháp Thần Thánh và một đóa Dị hỏa, lúc này hắn đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh,

nhưng chiến lực đã tiếp cận cao thủ Niết Bàn, thu hoạch thật sự quá to lớn, bây giờ nên xách vali về nhà được rồi.

Thế là, Lâm Bắc Phàm ngồi lên Kiếm Xỉ ưng, bay trở về Thái Sơ thánh địa.

Lúc này Thái Sơ thánh địa, đã náo nhiệt hơn hẳn so với lúc hắn vừa rời đi.

Bốn năm thánh địa thi đấu mới được tổ chức một lần, rất nhiều đệ tử ở bên ngoài lịch luyện kéo nhau trở về, cũng có

rất nhiều đệ tử đang bế quan tu luyện thì xuất quan, bọn hắn đều chuẩn bị bộc lộ tài năng của mình cuộc thi lần này.

Cũng có rất nhiều thánh địa, đế quốc khác phái người đến góp vui.

Lâm Bắc Phàm ngồi Kiếm Xỉ ưng, trực tiếp bay vào thánh địa.

"Hắn là ai , tại sao đám trực tiếp bay vào thánh địa?"

Có một số người hiều kì hỏi.

"Hắn là một vị đại nhân vật, hắn được đại trưởng lão của thánh địa chúng ta thu đệ tử, đồng thời cũng là đệ tử duy

nhất của lão , Lâm Bắc Phàm, nghe nói hắn nhập môn không đến ba tháng, đã tu luyện tới Ngự Không Cảnh!"

"Chỉ cần ba tháng tu luyện tới Ngự Không cảnh, lợi hại như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên, nếu như không có thiên phú xuất chúng, làm sao lại được đại trưởng lão thu làm đệ tử? Bất quá

bình thường vị sư huynh này làm việc vô cùng điệu thấp, hắn luôn ở trong sơn môn của mình, người khác đến khiêu chiến hắn cũng không thèm để ý tới. Ba tháng trước hắn vừa mới ra ngoài, bây giờ đã trở về đến, cũng không biết bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới gì!"

"Không cần suy đoán đâu, lúc thi đấu, hắn khổng thể nào giấu được!"

. ..

Đại trưởng lão Lệ Thanh Sơn vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bình an trở về cao hứng phi thường, sau khi kiểm tra tu vi của hắn càng cao hứng hơn.

"Đi ra ngoài một chuyến đột phá đến Thiên Nhân nhị giai, hơn nữa căn cơ vô cùng vững chắc, không tệ không tệ!"

Đại trưởng lão vuốt râu nói:

"Đồ nhi, từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện đến nay, chỉ có nửa năm ngắn ngủi đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh. Tốc độ tu luyện mặc dù không phải là chưa từng có, nhưng cũng là siêu cấp yêu nghiệt."

"Cũng là nhờ ta có một vị sư phó tốt thôi!"

Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Ngươi nha ngươi nha, mặc dù ta không phủ nhận công lao của mình, nhưng chủ yếu đều là do ngươi tự giác! Ta tin tưởng khi ngươi bằng tuổi của ta, ngươi sẽ là một đại thần thông danh chấn thiên hạ!"

Đại trưởng lão cười.

Lâm Bắc Phàm cười cười không nói gì cả.

Thiên phú hắn đã không tồi, bây giờ còn đồng bộ với hai tên nhân vật chính , thì đại thần thông đối với hắn quá tầm thường ?