Giữa tháng 6, thành phố Wolfsburg, bang Niedersachsen, nước Đức.
Hơn 30 người đứng trên sân bóng, ánh mắt kích động nhìn về người đàn ông trung niên. Vị này khoảng 50 tuổi, mặc quần áo thể thao, đầu hói, tay lật nhanh tập tài liệu, sau đó mỉm cười :
“Mấy nhóc con, rất kích động phải không ? nhưng điều mà ta sắp nói sẽ vượt xa những gì các ngươi mong chờ “.
Những cầu thủ nghe vậy sửng sốt, nhỏ giọng bàn luận, một thiếu niên đánh bạo nói :
“Chẳng lẽ đội bóng sẽ ký hợp đồng với tất cả ? Victor, ta quả thật rất kích động “.
“Ha ha, như vậy thì quá tốt “.
“Victor, sẽ là thật a ? “.
…
Victor cũng nhìn về thanh niên, bật cười :
“Flash ! ta cũng rất muốn vậy, nhưng hiển nhiên là không thể nào. Câu lạc bộ rõ ràng không thể ký tất cả hợp đồng với mọi người, nhưng giám đốc thể thao đã quyết định sẽ tăng số suất ký lên thành 5 suất, thêm 3 cơ hội “.
Trên sân bóng lập tức vang lên tiếng hoan hô rất lớn, thanh niên ‘Flash’ kia cũng kích động nắm tay. 30 người lấy 5, tỷ lệ là 6 chia 1, tuy rằng đào thải rất lớn, nhưng cũng coi như thêm cơ hội.
Hắn là con lai, khuôn mặt châu Á nhưng mắt lại màu xanh nước biển, mũi cao, môi mỏng, tương đối đẹp trai. Ba hắn là người Việt, mẹ là người Đan Mạch, sinh ra tại Đan Mạch nhưng năm 13 tuổi về Việt Nam sinh sống, năm nay hơn 19 tuổi.
Hắn tên là Phát, Lê Thành Phát, một cái tên thuần Việt. Nhưng muốn người nước ngoài phát âm đúng tên Việt là một nan đề, dần dà người xung quanh phát âm nhầm thành Flash, hắn cũng lười đính chính. Chỉ cần không phải Fat (mập) là được !
“Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt thử việc, cũng là trận đấu đối kháng cuối cùng. Mấy nhóc con, thể hiện cho tốt, kết quả lựa chọn của câu lạc bộ sẽ công bố ngay sau trận đấu. Good lụck !! “.
Victor nói xong, bắt tay với 3 vị trọng tài rồi đi ra khu vực huấn luyện ngồi xuống. Nhìn thấy 2 người ngồi sẵn, Victor ngạc nhiên :
“Klaus, Dieter, tại sao lại tới đây ? “.
Klaus Allofs : giám đốc điều hành CLB, Dieter Hecking : HLV trưởng CLB.
Hai người này gần như là cặp đôi quan trọng nhất của CLB, thân phận rất lớn, đương nhiên cũng lớn hơn Victor vài lần.
Vấn đề là : tại sao hai người lại đến xem trận đấu không mấy quan trọng này ?
“Cứ thoải mái đi Victor, chúng tôi bàn chút chuyện, văn phòng quá ngột ngạt “.
Victor gật đầu, cũng không có nhiều kinh ngạc. Rất hiển nhiên, hai vị này không thể nào đến tận nơi để xem mấy cầu thủ thử việc thi đấu.
Thành Phát không ra sân ngay từ đầu mà làm nóng người trên đường biên. Đội xanh của hắn đá 4231, chỉ có 1 tiền đạo cắm, hắn cùng với cầu thủ tiền đạo khác thay phiên nhau đá cắm.
Bên đội đỏ đá 442, 2 tiền đạo. Như vậy có 4 tiền đạo cạnh tranh trực tiếp, Phát đang đứng thứ 2 với 3 bàn qua 6 trận đấu, người đứng trên hắn chính là tiền đạo cùng đội, có được 5 bàn.
Đa số người đều nhận định Eric với 5 bàn sẽ chắc suất được ký hợp đồng, bởi vì số liệu của hắn quá chói mắt. Nhưng Thành Phát lại không cho rằng như vậy, hắn lại cho rằng Patrick, tiền đạo chỉ ghi 2 bàn mới là đối thủ lớn nhất.
Bởi vì kiến thức sâu rộng từ kiếp trước, hắn không chỉ nhìn vào số bàn thắng mà đánh giá tiền đạo.
Không sai, hắn xuyên việt. Kiếp trước hắn là tuyển trạch viên, nhà báo, chuyên gia thể thao, độ hiểu biết tuyệt đối nằm trong top 3 châu Á. Nên nhớ, lúc đó hắn mới 32 tuổi, vô cùng trẻ trung và có triển vọng.
Quay lại với trường hợp của Eric, 177 cm, nặng dưới 70 kg, tốc độ nhanh, đột phá tốt, chuyền sút bình thường, ý thức chiến thuật kém, chân không thuận vô dụng, cầu thủ như vậy rất dễ bị nhằm vào. Chỉ cần hậu vệ khôn ngoan tỳ đè, Eric chắc chắn sẽ tắt điện.
Patrick toàn diện hơn, thể trạng 189 cm, chuyền sút ổn, đánh đầu khá, khả năng che bóng rất tốt. Chỉ cần bổ sung thêm một số kỹ năng làm tường thì có thể trở thành một Target man chính hiệu. Cầu thủ như thế này rất có thị trường, có giá trị về chiến thuật. Điểm yếu là thiếu nhiệt tình, e ngại va chạm.
Một tiền đạo khác đang đá cặp với Patrick thì hoàn toàn không có uy hiếp. Lối đá theo kiểu Poacher- kẻ cắp trứng gà, không nhanh cũng chẳng mạnh, quan trọng nhất là khả năng chọn vị trí quá mức tầm thường. Một phiên bản lỗi của Chicharito, hoàn toàn không có điểm sáng.
Trận đấu cuối cùng, hai bên đá rất nhiệt tình, cũng muốn thể hiện hết mình. Hậu vệ phòng thủ quên mình, đồng thời liên tục khoe khoang kỹ năng chuyền dài. Tiền vệ thì múa may vẽ vời, thấy khe thì chọc, không ngừng xông thẳng vào vòng cấm. Tiền đạo cũng nhiệt tình quá mức, có bóng thì sút, vội vàng xúc động, Eric thì mỗi phút chạy nước rút 3 lần, hận không thể thi điền kinh ngay trên sân bóng.
Cuối cùng thủ môn lại là điểm sáng lớn nhất, trận đấu chẳng ra sao cả.
Victor mặt đỏ rực đứng quát tháo :
“Eric, chuyền bóng, chuyền bóng a”.
“Josua, ngươi tưởng ngươi là Ramos sao ? còn vô lê phá bóng, bệnh thần kinh … “.
Nửa hiệp đầu giống như sân diễn hề, không có bàn thắng, cũng chẳng có gì đáng xem xét. Đều là người tuổi trẻ, ai đều muốn chúa tể sân bóng, trở thành người hùng, mạnh ai người đấy đá, so với trận đấu nghiệp dư còn không bằng.
Hiệp 2, Thành Phát lóe sáng lên sân khấu. Eric chạy quá nhiều, mệt ợ ra rắm nhưng cũng chẳng làm được mẹ gì.
Tiết tấu hiệp 2 cũng không sai khác lắm, đội xanh đá khá hơn, Thành Phát có bóng thì chuyền, không dính bóng. Hắn biết ưu thế của mình, hắn không nhanh như Eric cũng chẳng mạnh như Patrick, hắn giỏi về đọc trận đấu và ý thức chiến thuật.
Hậu vệ cánh đội đỏ ham công lười thủ, trung vệ lại quá cao to ục ịch, xoay người chậm, thiếu tốc độ bọc lót, chân không thuận rất kém cỏi. Lỗ hổng phòng ngự lớn như vậy nhưng Eric lại không nắm bắt được, cho nên Thành Phát mới nói rằng hắn kém về chiến thuật.