Chương 8: Không cần ba năm! Hôm nay sẽ đánh bại ngươi.

TA LÀ CON TRAI THIÊN ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 8: Không cần ba năm?!Hôm nay sẽ đánh bại ngươi.

Tiêu Thần cảm giác được phẫn uất đã sắp trào ra khỏi lồng ngực, trực tiếp đi ra khỏi cổ họng!

"Trình Dao! Ta khuyên ngươi một câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn mãi mãi!"

Tiêu Thần đột nhiên xoay đầu, nhìn chằm chằm Trình Dao, nói xong một câu mà cảm thấy nội tâm thoải mái hò hét.

Trình Dao: ???

Tên này không phải là mất tỉnh táo rồi chứ?

Thấy Tiêu Thần trước mặt như biến thành một người khác, Trình Dao nhíu mày, đang muốn mở miệng nói. Thì chính lúc này Tiêu Thần lại mở miệng,

Hắn giống như mọi thứ tự thông, mở miệng nói: "Ba năm!"

"Trình Dao, có dám lập lời hẹn ba năm với ta hay không?"

Trình Dao sững sờ một chút: "Lời hẹn ba năm gì?"

"Ba năm sau, ta và ngươi sẽ đấu một trận! Nếu ngươi thắng, ta sẽ lập tức xóa bỏ hôn ước. Nếu ngươi thua, ta tặng ngươi một phong thư bỏ vợ. Từ nay về sau, mỗi người một ngả, không ai nợ ai."

Ánh mắt Tiêu Thần sáng ngời chói lóa, giọng nói vang vang hùng hồn.

Thấy Tiêu Thần cuối cùng cũng hiểu rõ, Cơ Thiên cũng an tâm, nói thầm một tiếng: trẻ con dễ dạy!

Mặc dù tư chất tiểu tử này không tốt nhưng lĩnh ngộ khá nhanh, có tiềm năng và tố chất, có thể bồi dưỡng!

Trình Dao cười lạnh một tiếng: "Ba năm, dù cho ngươi ba mươi năm thì ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi!"

"Không cần ba năm! Đồ nhi Tiêu Thần của ta từ ngoài vào trong đều tuyệt đối hơn người, đám phàm nhân không nhìn được ngọc đẹp. Dù tu vi hiện tại của Tiêu Thần chỉ là Võ giả tầng thứ nhất cũng đánh bại ngươi dễ như trở bàn tay!"

Cơ Thiên cười một cách kiêu ngạo.

Tiêu Thần lúc đầu còn vô cùng phấn khích, bỗng nhiên cả người cứng đơ.

Tiêu Thần vội vàng kéo Cơ Thiên một cái, nhỏ giọng nói: "Sư tôn! Giờ nhịn một chút đi. Bây giờ ta thật sự không đánh được nàng."

Nhưng mà cho dù giọng hắn rất nhỏ, nhưng trong đại sảnh đều là cường giả võ đạo, tất nhiên là nghe thấy rõ mồn một.

Trong ánh mắt mọi người đều hiện lên vẻ cổ quái.

Tên sư tôn dở hơi của Tiêu Thần này từ đâu tới? Bị điên có đúng không?

Võ giả tầng thứ nhất muốn chiến thắng Võ sĩ tầng thứ nhất?

Khoảng cảnh là chính cảnh giới, khác nhau một trời một vực.

Nhưng Cơ Thiên vẫn lạnh lùng cười như cũ: "Tiêu Thần, tin vi sư. Nàng không phải đối thủ của ngươi! Đưa lỗ tay lại đây!"

Sắc mặt Tiêu Thần rất khó coi, nhưng vẫn đi về phía Cơ Thiên.

Cơ Thiên nói mấy câu vào tai hắn.

Tiêu Thần nửa tin nửa ngờ nhìn lại.

"Đi đi, đừng làm vi sư mất uy danh."

Cơ Thiên khẽ mỉm cười nói.

Tiêu Thần thì cười khổ, sau đó đi về phía Trình Dao.

Xem ra chỉ có thể đánh một trận!

Dù có thua thì cũng có thể giữ lại một ít tôn nghiêm của nam nhân.

Không đánh thì lại trở thành trò cười.

"Thôi để ba năm sau đi. Bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta."

Lời nói của Trình Dao trong trẻo lạnh lùng, đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại."

Tiêu Thần lạnh lùng quát.

"Trình Dao. Hôm nay ta và ngươi đấu một trận, dù thắng hay bại thì ta cũng vẫn nói với ngươi, không phải Trình Dao ngươi đến xóa bỏ hôn ước mà là Tiêu Thần ta bỏ ngươi!"

Tiêu Thần nhìn chằm chằm Trình Dao, ánh mắt sắc bén, ngôn từ văng vẳng, chí khí thiếu niên cũng bộc lộ ra.

"Được! Ta biết Tiêu Thần con trai ta vẫn là Tiêu Thần của ba năm trước! Dù trận này thắng hay thua, phụ thân vẫn tin tưởng đời này con không bao giờ là phế vật."

Tiêu Chấn vỗ bàn một cái, mắt hổ nóng lên như tỏa nhiệt, giọng nói đầy vui vẻ.

"Ngươi...Ngươi dám bỏ ta?"

Ánh mắt Trình Dao tràn ngập vẻ khó tin, nhìn vào ánh mắt ngày cành lạnh lùng của Tiêu Thần, nổi giận đùng đùng.

"Tiêu Thần, ngươi muốn tìm cái chết. Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay."

Trình Dao nàng là thiên chi kiều nữ, là đệ tử thiên tài của Xuân Thu Tông, tương lai lại trở thành Thiếu tông chủ của Xuân Thu Tông. Hôm nay lại bị một tên phế vật Tiêu Thần bỏ?

Chút áy náy trong lòng nàng cuối cùng cũng biến mất, vô cùng phẫn nộ, quyết tâm dạy cho Tiêu Thần một bài học.

Trong sân, bên ngoài đại sảnh.

Tiêu Thần cùng Trình Dao đứng đối diện nhau.

Cả một trời sao lấp lánh, mặt trăng tỏa sáng những vòng tròn tỏ tường. Ánh trăng cùng ánh sao hội tụ chiếu lên người Tiêu Thần và Trình Dao, khiến hai người giống như một đôi bích nhân (bích nhân: người như ngọc).

Nhưng hôm nay, tại thời điểm này, bọn họ phải đánh một trận.

Tiêu Thần một thân áo đen, tay nắm chắc thanh trường kiếm cứng rắn mà tinh xảo đẹp đẽ. Mặc dù trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, tâm trạng khá căng thẳng nhưng ánh mắt lại đầy cương quyết cùng với chiến ý hừng hực.

Hắn nhớ tới sư tôn.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn mãi mãi!

Hành trình của Tiêu Thần hắn là tinh thần đại hải!

Mỗi lần nghĩ đến đây thì nhiệt huyết sôi trào khắp người hắn, kích động không thể kiềm chế được. Sư tôn làm hắn có cảm giác như gặp được tri kỷ, hai câu nói lập tức nói lên hết suy nghĩ trong lòng hắn.

Hôm nay, trong trận chiến này, hắn sẽ mang tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ ra để đánh cược.

Mặc kệ thắng bại, hắn cũng đã tìm được con đường tương lại.

"Tiêu Thần, tiếp một kiếm của ta."

Trình Dao khẽ quát, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng trong trẻo.

Quần áo nàng bồng bềnh, vóc người cao gầy mà mềm mại, ở dưới ánh trăng giống như tiên tử nhẹ bay, bước chân không vướng hạt bụi.

Coong!

Trường kiếm xuất vỏ, như là cơn gió nổi lên, kiếm quang rét lạnh, dưới mũi kiếm có tia sáng toả ra, sáng chói mắt.

Một kiếm lăng không này của Trình Dao, giống như một cơn gió mạnh kéo tới, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Truy Phong Thập - thức thứ tám

Võ học Huyền giai hạ phẩm của Xuân Thu Tông, hôm nay Trình Dao đã học đến thức thứ tám, kiếm pháp đạt được tiểu thành, uy lực vô cùng,

Xem ra Trình Dao đã bị Tiêu Thần chọc phát cáu, cho nên khi vừa mới ra tay đã dùng luôn chiêu này! Không hề nương tay!

"Không biết sống chết! Đây là tự chuốc lấy nhục nhã, Tiêu Thần cũng không thể đỡ một kiếm này được!"

Nhị trưởng lão cười lạnh một cái, trong ánh mắt hiện ra vẻ sung sướng, giống như nhìn thấy được cảnh Tiêu Thần thất bại.

"Xúc động như vậy đối với gia tộc là họa không phải phúc! Hi vọng sau khi Trình Dao đánh bại Tiêu Thần có thể thả lỏng! Như vậy thì Xuân Thu Tông mới không trách phạt chúng ta!"

Đại trưởng lão cũng lắc đầu, lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Thần thua là điều không thể bàn cãi.

Mà khóe miệng Cơ Thiên vẫn nhếch lên cười nhẹ, hứng thú nhìn trận chiến trước mặt, giống như không lo lắng cho Tiêu Thần một chút nào.

Còn Tiêu Thần bây giờ đang bị bao phủ bởi kiếm quang đầy trời.

Kiếm quang rét lạnh, nhanh như gió, từng tàn ảnh xuất hiện trước mặt Tiêu Thần, khiến hắn không phân biệt được cái nào thật cái nào giả.

Nếu như trước kia, Tiêu Thần chắc chắn không tiếp nổi một kiếm này.

Nhưng mà hắn nhớ lời sư tôn vừa nói, không để ý đến bóng kiếm đầy trời, hắn lùi về sau một bước, thấy bóng dáng Trình Dao giữa không trung, tiếp đó hắn đâm một kiếm.

Đây chỉ là một kiếm đâm ra vô cùng bình thường, vô cùng đơn giản cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Coong!

Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm vang lên trong hư không, những hình ảnh kiếm đầy trời biến mất, Tiêu Thần xông thẳng người lên, tiếp tục đâm một kiếm. Kiếm này đâm trúng cổ tay Trình Dao.

Cổ tay Trình Dao tê rần, máu tươi chảy ra. Nàng bị thương, trường kiếm rơi thẳng xuống.

Đôi mắt đẹp của Trình Dao nhìn người trước mặt với vẻ khó tin, nàng không thể tin được Tiêu Thần có thể làm nàng bị thương.