Lâm Thần hiện tại đang cảm thấy em gái của mình có chút thân mật quá. Tiểu Ngọc ôm chặt cánh tay của cậu, mặt cô ấy tỏ rõ vẻ thỏa mãn và vui tươi, giống như là bắt được một báu vật quý giá nhất trên đời. Chính vì em gái của cậu rất xinh đẹp cộng thêm bộ đồ của cô ấy càng khiến cho vẻ đẹp của Tiểu Ngọc lên một tầm cao mới.
Trong mắt cậu, Tiểu Ngọc chỉ là một em gái ngoan ngoãn và rất hay nũng nịu với cậu, nhưng đối với những nam sinh bên ngoài, Tiểu Ngọc giống như một nữ thần, khí chất khác hẳn so với những nữ thần khác. Cô ấy cho người xung quanh cảm giác rất dễ gần, cảm giác này khác hẳn so với những nữ thần khí chất cao cao tại thượng không coi ai ra gì. Chính vì điều này khiến Tiểu Ngọc luôn thu hút mọi ánh nhìn.
Nếu Lâm Thần không ở bên cạnh, chắc chắn Tiểu Ngọc sẽ có rất nhiều nam sinh khác đến hỏi. Lâm Thần nhìn những ánh mắt thèm thuồng của những nam sinh gần đó là đủ hiểu. Chính vì vậy nên cậu không dám để Tiểu Ngọc rời xa cậu, ít nhất là khi đi vào những sự kiện đông người như này. Chính vì điều này nên cậu lúc đó mới dặn Tiểu Ngọc là đi sát cậu. Cứ tưởng em gái của cậu sẽ không chịu cơ, vì cậu nghĩ với một cô gái năng động như Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ ghét sự gò bó. Nhưng không, nhìn dáng vẻ hưởng thụ khi được ôm chặt cánh tay của cậu, Lâm Thần càm giác Tiểu Ngọc còn cảm thấy vui khi cậu nhắc như thế vậy.
Tiểu Ngọc dẫn Lâm Thần đến một nơi rất rộng, nơi này giống như một triển lãm vậy. Tất cả những gì mới nhất đều sẽ bán ở đây, có cả những món đồ hên xui để thử vận may, một nơi rất đông vui và nhộn nhịp. Lâm Thần cũng thực sự choáng ngợp trước độ hoành tráng của nơi này, nơi này tuy không thể so được với cái hội trường to kinh khủng khiếp của Linh Nhi nhưng như vậy cũng đủ hiểu là người đứng sau tổ chức là một nhân vật lớn như nào.
Nơi đây có muôn kiểu trang phục, nhưng tất cả đều có một điểm chung là rất đẹp, rất sặc sỡ để câu kéo sự chú ý của mọi người. Khác hẳn với trang phục mà Lâm Thần cùng Tiểu Ngọc đang mặc.
Tuy Tiểu Ngọc mặc trang phục trông có vẻ bình thường nhưng không ai là không thể chú ý đến Tiểu Ngọc được. Đơn giản là vì cô ấy quá đẹp, một vẻ đẹp thanh khiết, khuôn mặt Tiểu Ngọc chỉ trang điểm nhẹ nên không hề cho người ta một cảm giác giả tạo nào.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy khinh thường khi nhìn vào Lâm Thần. Đơn giản vì hai người như ở hai thế giới lại có vẻ rất “thân mật”. Nhất là khi nhìn thấy Tiểu Ngọc trông có vẻ rất vui tươi như vậy càng khiến cho Lâm Thần có nhiều người căm ghét.
Tiểu Ngọc dường như không hề quan tâm. Cô lôi kéo Lâm Thần đi sắp hội trường. Tiểu Ngọc có vẻ rất thích thú khi cùng Lâm Thần đi xem những món đồ. Có những món giá tận trên trời, nhưng lại có những món giá lại rẻ như cho. Lâm Thần nhìn thấy em gái cậu hào hứng kể với cậu về những món đồ, cậu cũng tỏ vẻ vui cười lắng nghe. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ.
Đối với Tiểu Ngọc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai của mình sẽ đi cùng mình đến nơi này. Vì vậy nên tâm trạng của cô bây giờ cảm thấy rất vui, vui đến muốn bay lên trời luôn được ý chứ.
Như ông bà ta đã nói, vẻ đẹp của người con gái còn thể hiện ở cảm xúc.Vì Tiểu Ngọc vui tươi như hoa nên vẻ đẹp của cô ấy lại lên một tầm cao mới. Rất nhiều nam giới kể cả có bạn gái bên cạnh cũng không thể cưỡng lại mà nhìn liếc Tiểu Ngọc một chút, kể cả có bị bạn gái bên cạnh cáu giận nhưng chỉ cần thấy Tiểu Ngọc là những người đàn ông đó cảm thấy khá vui rồi.
Có rất nhiều nam sinh lọ mọ muốn tiếp cận Tiểu Ngọc. Lâm Thần lúc này mới trừng vẻ mặt cực kỳ tức giận, vẻ mặt Lâm Thần có vẻ khiến cho những nam sinh đó rụt rẻ, bởi vì vẻ mặt Lâm Thần trông cực kỳ đáng sợ. Không một ai dám lại gần cả, một phần vì vẻ mặt của Lâm Thần, phần lớn hơn là ở đây nghiêm cấm hành vi quấy rối và bạo loạn...
Tiểu Ngọc nhìn anh trai cô tỏ vẻ muốn bảo vệ cô, giống như gà mẹ bảo vệ trứng vậy. Tiểu Ngọc thực sự lại muốn nhảy xô vào ôm cổ anh trai mình, nhưng nếu thế anh trai cô sẽ khó xử mất. Phải bằng rất nhiều nghị lực và cố gắng của cô thì cô mới có thể thoát khỏi ý muốn ôm anh Lâm Thần. Thực sự cô nghiện cảm giác đó từ rất lâu rồi, và cô không thể cai được cái ý muốn đó.
Đúng lúc này, Lâm Thần lại tỏ vẻ yêu chiều Tiểu Ngọc. Cậu xoa đầu một cái, thấy Tiểu Ngọc nhắm mắt hưởng thụ như một con mèo nhỏ. Lâm Thần cười nói:
-Em thích mua cái gì để anh mua cho. Đến đây mà không mua là hơi lãng phí đó.
Tiểu Ngọc nghe vậy. Cô vội lắc đầu nói :
-Không cần đâu anh. Anh chỉ cần đi cùng em là em cảm thấy rất vui rồi, làm gì có món đồ nào hơn được anh trai của em chứ hihi...
Lâm Thần cảm thấy em gái của cậu đang lo cho túi tiền của cậu. Nhìn chiếc túi có vẻ khá cũ kỹ của Tiểu Ngọc, Lâm Thần nói:
-Chiếc túi của em có vẻ khá cũ rồi nhỉ, để anh mua chiếc mới cho nha...
Tiểu Ngọc nghe vậy. Cô nhìn chiếc túi với ánh mắt thân mật, cô xoa chiếc túi như một món bảo bối. Tiểu Ngọc như liên tưởng về ý ức nói:
-Không cần đâu anh. Chiếc túi này là chiếc túi mà anh tặng em từ rất lâu rồi, em không muốn vứt bỏ nó. Ngày nào em cũng chăm sóc nó rất cẩn thận nên anh không cần lo cho em đâu.
Tiểu Ngọc trong lòng cảm thấy bao hồi ức tràn về. Lúc cô mới gặp anh Lâm Thần, lúc đó cô vẫn là một học sinh ăn chơi và phá hoại, cô đòi mua một chiếc túi xách nhưng bố mẹ đều không thể mua vì nó rất đắt. Có lúc bố mẹ cô còn đuổi cô ra khỏi nhà một lúc vì cô quá vô lý đi đòi một chiếc túi đắt tiền mà gia đình không thể mua được. Lúc đó, cô vừa chạy vừa khóc, cô tưởng sẽ không một ai thương mình. Nhưng không, một người với dáng vẻ nhem nhuốc đã đi tìm cô suốt một buổi chiều, đó không ai khác chính là anh trai của cô – Lâm Thần.
Dáng vẻ đó hiện tại cô vẫn nhớ như in, anh ấy lúc đó có bao nhiêu đáng thương, bao nhiêu khổ sở cô đều nhớ rõ. Anh ấy lúc ấy còn chẳng hề có một bộ áo mới, nhưng anh ấy vẫn giang tay rồi nói: “ Để anh mua cho em chiếc túi mới nha”. Tiểu Ngọc lúc đó cũng không quan tâm lắm nên cũng đòi anh ấy mua cho bằng được. Cô chỉ nhớ lúc đó tay anh ấy có vẻ khá run rẩy do lao động quá sức đưa tiền cho người bán hàng, mặt nhem nhuốc vui cười nói với cô: “ Anh đã mua cho em rồi đó, hai ta cùng về nhà thôi chứ nhỉ”
Càng nghĩ về sau, Tiểu Ngọc cũng không muốn nghĩ nữa, lúc cô biết tiền để anh trai cô mua là tiền tích góp của anh ấy suốt bao tháng trời để đóng học cho anh ấy, cô mới nhận ra được mình có lỗi, đây không phải là lỗi, đây là hành vi cực kỳ độc ác đối với anh ấy. Tiểu Ngọc cảm thấy mình rất rất có lỗi với Lâm Thần lúc phát hiện ra, thảo nào trên trường anh ấy đều không đến thường xuyên, hóa ra tất cả là vì cô.
Từ đó cô trân trọng chiếc túi như một món bảo bối của cô vậy. Cô tính tình ngang ngược nên không dám nói lời xin lỗi anh ấy, sau vụ đó cô ít gặp anh trai của mình hơn. Lúc này cô mới hiểu là năm đó anh trai cô gánh trên vai một khoản nợ rất to, anh ấy phải đi làm để trả nợ cho cô và gia đình.
Tiểu Ngọc nhìn chiếc túi trong tay, mắt cô suýt rơi lệ. Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao lúc đó mình ngu xuẩn đến vậy, tại sao anh ấy lại có thể tốt với cô một cách điên rồ như vậy. Hi sinh bản thân chỉ để làm cô được vui, điều này đáng sao. Không ! nó không hề đáng. Nhưng anh ấy vẫn chọn cách đó. Thật sự là ngu ngốc, quá ngu ngốc mà, tại sao anh ấy không nói cho mình một trận mà phải chịu khổ dài như vậy, Tiểu Ngọc hiện tại trong lòng tràn đầy ý nghĩ thưỡng xót.
P/S:Cảm ơn độc giả nha đã cmt ạ, chúc độc giả một ngày vui vẻ.