Lục Bảo nhìn con trai mình, ánh mắt nhu hòa hơn bao giờ hết.
“Tiểu Thất, nói cho ta biết, trong người có chổ nào khó chịu hay không!?”
Lục Thất lắc đầu, hắn dù không biết lý do mình nằm đây, nhưng nhìn ánh mắt của phụ thân là đủ hiểu mình xảy ra sự cố gì rồi.
“Ta không sao, chỉ là cơ thể không có khí lực!” Lục Thất nhìn phụ thân trả lời.
“Không sao là tốt rồi, ngươi đừng cử động, đợi bác sĩ tới!” Vừa nói, Lục Bảo vừa nhấn vào nút gọi bác sĩ ở đầu giường bệnh.
“Bác sĩ” Lục Thất một mặt mờ mịt.
Chưa đầy một phút, một người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến vào phòng, nhìn thấy Lục Thất đã tỉnh, liền tiến đến hỏi Lục Bảo “bệnh nhận vừa mới tỉnh!?”
Lục Bảo gật đầu, liền né sang một bên nhường chổ cho vị bác sĩ đến gần giường bệnh.
“thả lỏng cơ thể, ta giúp ngươi kiểm tra một thoáng!” Vị bác sỹ nhìn Lục Thất rồi nói.
Lục Thất gật đầu, hắn bắt đầu thả lỏng cơ thể, tưởng rằng bác sĩ sẽ dùng ống nghe để kiểm tra cơ thể mình.
Nhưng hành động của vị bác sĩ làm Lục Thất giật mình, chỉ thấy hắn nâng lên bàn tay, úp lại, để cách lồng ngực Lục Thất một khoảng.
Một luồng ánh sáng màu xanh lá tỏa ra từ bàn tay hắn, bao trùm cả lồng ngực, khiến Lục Thất hoảng sợ liền nghĩ trong đầu “Cái quỷ gì? ảo thuật sao!?”
“Thả lỏng!” vị bác sĩ thấy Lục Thất hoảng sợ liền lên tiếng trấn an.
Lục Thất cố gắng lấy lại bình tĩnh, chăm chú theo dõi hành động của bác sĩ.
Sau khi dùng thứ ánh sáng xanh rọi khắp cơ thể Lục Thất, trên gương mặt của vị bác sĩ xuất hiện sự ngạc nhiên không hề nhẹ.
“Ngươi ngạc nhiên cái quỷ a? ta đây là người ngạc nhiên mới đúng, đang yên đang lành tự nhiên nằm đây, rồi còn cái thứ ánh sáng đó là sao? Có hay không gây ung thư?” Trong đầu Lục Thất ngờ vực.
“Thật kỳ lạ, người bình thường không cách nào chịu được một tia sét mà còn nguyên vẹn, ta kiểm tra toàn bộ cơ thể hắn, không có một chút tổn thương, não bộ vẫn bình thường, nhưng tại sao lại hôn mê lâu như thế!?” Bác sĩ vẻ mặt khó hiểu, quay sang nói với Lục Bảo.
“Ta cũng không biết, chỉ là khi đó, nghe người ta báo tin, nói rằng hắn bị sét đánh, đã đưa vào bệnh viện!” Lục Bảo trả lời, sau đó lại quay sang hỏi con mình “Tiểu Thất, ngươi có nhớ khi đó sự việc xảy ra như thế nào sao?”
“sét đánh”, “hôn mê” từng chữ xuất hiện trong đầu Lục Thất bắt đầu xâu chuỗi lại, bây giờ hắn đã biết tại sao mình ở bệnh viện rồi, nhớ lại khi đó, mình chỉ thấy ánh sáng của tia sét hiện ra trước mắt thì đã bị đánh bất tỉnh rồi, nên không nghe được tiếng nổ phía sau.
“Lão Thiên a, khi đó chỉ nói muốn thêm một điểm kích thích, ngươi liền dùng sét bổ ta, có phải hơi nặng tay quá không!?” Lục Thất cười khổ trong lòng.
Hắn nhìn phụ thân của mình lắc đầu, sau đó quay sang vị bác sĩ hỏi “bác sĩ, ta đã hôn mê bao lâu rồi, với lại thứ ánh sáng trong tay ngươi là gì thế!?”
Vị bác sĩ và Lục Bảo ngạc nhiên cùng nhìn Lục Thất.
“Tiểu Thất, có phải ngươi bị sét đánh hóa ngốc rồi không?” Lục Bảo cười mà không cười nhìn nhi tử hỏi.
Lục Thất vẫn một mặt mờ mịt, hình như có gì đó sai sai ở đây.
“Ngươi đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi, còn ánh sáng lúc nảy là ma pháp hệ trị liệu của ta, chẳng lẽ ngươi không được học về ma pháp hồi phổ thông sao!? Vị bác sĩ vừa cười vừa trả lời Lục Thất.
Ma pháp??? Lần này chơi lớn rồi, Lục Thất làm sao không nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, xuyên cmn việt rồi, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng từ hồi đại học, sét đánh, xuyên việt, ma pháp, còn thiếu “ngón tay vàng” trong truyền thuyết nữa là đủ bộ, ai có thể cản ta bước lên đỉnh cao nhân sinh???
“Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi, ta ra ngoài gọi điện báo cho mẫu thân ngươi tin tốt!”
Nói rồi Lục Bảo cùng vị bác sĩ bước ra khỏi phòng, mặc Lục Thất đang nằm suy nghĩ miên mang trên giường bệnh.
Xuyên việt, ta thật sự xuyên việt rồi, một sự hưng phấn không hề nhẹ dâng lên trong đầu Lục Thất.
Hắn không biết là nên vui hay buồn, cái cảm giác cứ như ngươi lần đầu tiên tỏ tình cùng con gái, nàng ta chỉ để lại một câu “để ta suy nghĩ rồi trả lời sau!”, vui vì cuối cùng cũng nói ra được lời tỏ tình, buồn vì nàng ta không đồng ý ngay lập tức, có thể là do ngại ngùng hoặc đang phân vân lưỡng lự. Vừa hy vọng vừa sợ sệt, cái cảm giác khiến cho bao chàng trai trẻ nói tiếng yêu đầu đời nhớ mãi không quên.
Vừa mới tỉnh dậy nghe tin mình bị sét đánh – bất ngờ lần 1, biết mình đã xuyên việt sang một thế giới mới – bất ngờ lần 2. Hai bất ngờ không hề nhỏ đến quá đột ngột, Lục Thất phải kiềm nén lắm mới không hét lên.
Phải biết nhiều người tâm lý yếu, họ chỉ cảm thấy an toàn khi sống trong “safe zone”* của mình. Một khi bước ra ngoài, họ luôn lo sợ, cảm thấy lạ lẫm, dễ dàng bị kích thích tâm lý dẫn tới trầm cảm, tự kỷ.
Cũng may Lục Thất là người có tâm lý tốt, dù gì cũng 27 tuổi, bước ra xã hội lăn lộn cũng được một thời gian. Khả năng thích ứng của hắn đối với môi trường mới khá tốt.
Lúc này, Lục Thất đang ổn định tâm trạng, cảm giác khí lực dần dần khôi phục, hắn bước xuống giường đi vào toilet chợt – bất ngờ lần 3.
……..
Đã 2 tuần kể từ khi Lục Thất xuất viện, hắn vẫn đang tập làm quen với cuộc sống mới ở thế giới này.
Lục Thất nằm trong phòng, nhìn trần nhà tổng hợp lại những sự thay đổi đang diễn ra xung quanh hắn.
Về con người thì vẫn là phụ mẫu cũ, bạn bè cũ, hàng xóm cũ, nhưng hắn không còn là thanh niên 27 tuổi như trước kia nữa, gương mặt bụi bặm nhiễm phong trần vì lăn lộn giữa xã hội bon chen không còn nữa, thay vào đó là một cậu bé 17 tuổi vừa mới tốt nghiệp phổ thông, non nớt chưa hiểu sự đời.
Thực vậy, Lục Thất vẫn là hắn nhưng là hắn 10 năm trước, hắn nhận ra điều này thông qua tấm gương khi bước vào toilet lúc ở bệnh viện.
Tất cả như một giấc mơ!!!
Nhiều lúc Lục Thất nghĩ rằng, có khi nào những năm sinh hoạt ở thế giới cũ chỉ là một giấc mơ hay không!? Giả dụ hắn bản thân ở thế giới này, bị sét đánh, bất tỉnh, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ hắn sinh hoạt hư hư thực thực 27 năm ở thế giới khác, rồi tỉnh dậy trở lại thế giới hiện tại này???
Có phải là mơ hay không thì Lục Thất cũng không bận tâm lắm, những suy nghĩ vu vơ đó liền bị hắn ném ra sau đầu.
Hiện tại, những thông tin mà một người bình thường sinh hoạt ở thế giới này trong 17 năm đầu đời đã dần dần trở lại với hắn.
Những đứa trẻ ở thế giới này vẫn phải hoàn thành các cấp bậc học cho tới khi tốt nghiệp phổ thông.
Nhưng các môn học như toán, lý, hóa các loại không phải môn học chính nữa, các môn học chính đều xoay quanh một thứ, mà thứ đó cả thế giới này sinh hoạt cũng đều xoay quanh nó, đó là “ma pháp”.
Chú thích:
*Safe Zone: ở đây là chỉ vùng an toàn của bản thân, nơi mà bạn cảm thấy thoải mái, ấp áp và tự do khi ở trong một giới hạn mà bạn tự đặt cho bản thân mình. Trong đó, dù làm bất cứ việc gì bạn luôn cảm thấy dễ chịu.