Chương 47: Bữa Cơm Đoàn Viên

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mà nhân vật tí hon truyền lại cho Chu Văn, nội tạng trong cơ thể hắn cũng không thực sự bị co lại.

- Kỳ quái, ta không hề thấy bất cứ sinh vật dị thứ nguyên nào xuất hiện, phụ cận khe đá cũng không có cả một gốc cỏ dại, rốt cục là thứ gì đã khiến nhân vật tí hon của ta tử vong? Khó trách quân đội cũng phải thúc thủ vô sách, nơi này thực sự tà môn.

Chu Văn còn muốn tiếp tục lần nữa dọn ao sen cùng thăm dò Tiểu Phật tự, thế nhưng lại nghe được tiếng đập cửa.

- Chu Văn, còn thức không?

Thanh âm Lý Huyền truyền tới từ ngoài cửa.

Lúc này Chu Văn mới phát hiện, bên ngoài đã sáng, bất tri bất giác hắn đã chơi hết đêm, thời gian trôi qua quá nhanh.

- Cửa không khóa.

Chu Văn nói.

Lý Huyền đẩy cửa bước vào, thấy Chu Văn cầm điện thoại chơi, vành mắt lại thâm quầng, tóc cũng rối bời, không khỏi giật mình hỏi:

- Không phải ngươi thức cả đêm để chơi game chứ?

- Có việc gì nói đi, không có việc gì thì không nên ảnh hưởng ta đi ngủ.

Chu Văn để điện thoại xuống.

Hắn vẫn có ý định ngủ một hồi, có điều, trước kia giấc ngủ với hắn là một loại nghỉ ngơi, nhưng giờ ngủ với hắn lại là một loại tra tấn.

Cảm giác bóng đè thực sự không dễ chịu, hơn nữa bên tai còn luôn thấp thoáng giọng ma quỷ nỉ non, cả đêm đều không ngừng.

Cũng may là Chu Văn có thể làm được tới mức tâm vô tạp niệm, không để ý tới âm thanh chấn động hồn phách kia, miễn cưỡng có thể tiếp nhận áp lực, nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ không phát điên cũng biến thành hoang tưởng.

Coi như là Chu Văn, cũng bản năng không muốn đi ngủ, cho nên bất tri bất giác mới chơi điện thoại điên cuồng như vậy.

- Ngày khai giảng của Tịch Dương học viện sớm hơn các trường đại học khác nhiều, mấy hôm nữa liền phải đi báo danh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội chứng kiến trò vui khi nhập học.

Lý Huyền cười hắc hắc.

- Trò vui?

Chu Văn hỏi.

Lý Huyền thần bí hề hề nói:

- Nghe nói rất nhiều học viên top hai mươi trong học viện đều đến ao san, hòng chém giết đóa Huyết văn Phật Tâm liên kia, thế nhưng chẳng những không thành công, ngược lại còn hy sinh không ít Phối sủng cấp Truyền kỳ, hiện tại bọn hắn đang tích cực mua sắm các loại Phối sủng hệ phi hành, vừa hay chúng ta hẳn có thể bắt kịp trận đại chiến đó.

- Quân đội cùng Tịch Dương học viện đều phải có cường giả cấp Sử thi chứ? Sao không trực tiếp điều động cường giả cấp Sử thi tới diệt đóa Phật Tâm liên kia?

Chu Văn có chút không hiểu.

- Phiền toái gì cũng cần cường giả cấp cao giải quyết, vậy sao có thể bồi dưỡng được thế hệ sau? Liên bang đã có quy định, những tư nguyên này đề lưu lại cho thế hệ chúng ta, nếu như không phải tình huống đặc biệt, quân đội cùng nhà trường sẽ không nhúng tay.

Lý Huyền nói.

Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm:

- Vốn là muốn tìm ngươi ra ngoài ăn sáng, thế nhưng thấy trạng thái hiện tại của ngươi, hẳn là càng cần một giấc ngủ hơn a, vậy ta đi một mình đây.

Sau khi Lý Huyền đi, Chu Văn liền lên giường đi ngủ, như thường ngày, rất nhanh hắn đã tiến vào giấc ngủ, mà cảm giác bóng đè cũng tùy theo buông xuống, thanh âm nỉ non như ma quỷ vang lên không ngừng, tựa như con ruồi vo ve đuổi thế nào cũng không được.

Chu Văn không để ý tới cảm giác khó chịu trên người, cũng không đi chú ý nghe thanh âm kia, một lòng chỉ muốn ngủ, thế nhưng cũng khó để ngủ ngon được như trước.

Ngủ bốn năm tiếng, lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, Chu Văn cảm thấy tinh thần đã khá hơn một chút.

- Phương Nhược Tích?

Chu Văn nhìn tên hiện trên điện thoại, lại là Phương Nhược Tích.

- Chu Văn, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đăng ký vào Tịch Dương học viện hả, thực sao?

Thanh âm Phương Nhược Tích truyền đến.

- Đúng thế.

Chu Văn đáp.

- Vậy thì hay quá.

Phương Nhược Tích như thở nhẹ một hơi.

- Sao vậy?

Chu Văn không hiểu Phương Nhược Tích nói vậy là có ý gì.

- Không có gì, ta còn có việc, cúp máy trước nhé.

Thanh âm của Phương Nhược Tích du nhanh hơn nhiều, nói xong trực tiếp cúp máy.

- Khó hiểu!

Chu Văn định úp điện thoại xuống.

Vừa định bỏ xuống, chuông điện thoại đã lại vang lên, lần này là Chu Lăng Phong gọi tới.

- Lão ba.

Chu Văn đành phải tiếp tục nhận điện thoại.

Thanh âm của Chu Lăng Phong truyền qua:

- Con trai, hiện ngươi đang ở Lạc Dương chứ hả?

- ở Lạc Dương, sao vậy?

Chu Văn có một dự cảm bất tường.

- Tiểu Lam muốn mời ngươi đến cùng ăn cơm, một nhà chúng ta cũng nên tụ họp một chút.

Chu Lăng Phong vừa cười vừa nói.

- Ta ở đây rất tốt, các ngươi bên kia cũng không tê, căn bản không cần cố gắng tiếp xúc nhau a?

Chu Văn nhíu mày nói.

- Dù sao cũng là người một nhà, làm quen chút cũng là điều nên, hơn nữa Tiểu Lam rất muốn gặp ngươi, cho lão ba ta chút mặt mũi đi, ăn bữa cơm thôi mà.

Chu Lăng Phong không hề bỏ ý định.

Chu Văn trầm ngâm một chút, mới mở miệng nói:

- Vậy được rồi, bao giờ ở đâu?

- Chỗ kia hơi khó tìm, ngươi ở đâu, để ta cho người đến đón ngươi.

Chu Lăng Phong nói.

Chu Văn nói một địa chỉ, cũng không phải nhà Lý Huyền, mà là địa chỉ của một con đường bên cạnh.

- Được rồi, ngươi chờ một chút, ta cho người qua đón ngươi.

Chu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Chu Văn cũng không biết người của Chu Lăng Phong sẽ đến khi nào, đành phải nhanh chóng rời giường rửa mặt, đi tới bên đường đã chỉ, thấy vẫn chưa có ai đến, hắn liền ngồi xổm ven đường chơi game.

Lần này Chu Văn cũng không vào Địa Hạ phật thành, mà lựa chọn Huyệt Ma kiến, hắn muốn thử một chút, xem có cơ hội giết Ngân dực phi kiến kia hay không.

Còn chưa tìm được Ngân dực phi kiến, đã nghe tiếng dừng xe bên cạnh, một chiếc xe việt dã dừng lại ven đường.

Chu Văn ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay thấy một đôi chân trắng nõn từ trong xe bước ra, sau đó liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

- An Tĩnh?

Chu Văn không nghĩ tới người Chu Lăng Phong cho đến lại là An Tĩnh, hơi hơi ngẩn người.

An Tĩnh nhìn thoáng qua điện thoại của Chu Văn, lúc nhìn thấy trò chơi trên màn hình, không khỏi khẽ nhíu mày, lại đánh giá Chu Văn một chút, gương mặt lạnh đi mấy phần:

- Ngươi không luyện Xạ Nhật quyết?

- Ta đang muốn hỏi ngươi, ta đã gọi điện cho lão ba ta, hắn nói hắn không đưa Xạ Nhật quyết cho ta.

Chu Văn điều khiển nhân vật tí hon tìm một khu vực an toàn, sau đó rời khỏi trò chơi, nhìn An Tĩnh hỏi.

- Ta đang muốn hại ngươi, cho nên mới đem Xạ Nhật quyết cho ngươi luyện.

An Tĩnh lạnh mặt nói một câu, sau đó liền lên xe, cũng không quay đầu lại mà nói:

- Lên xe.

Chu Văn không nghĩ tới An Tĩnh lại trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nàng nói thật hay giả.

Có điều người ta đã tới, mà hắn lại đã đồng ý với Chu Lăng Phong, tự nhiên không có lý mà trở mặt, Chu Văn mở cửa xe, ngồi vị trí lái phụ.

- Cái này trả ngươi.

Chu Văn lấy chiếc USB chứa Xạ Nhật quyết đưa An Tĩnh.

Sau khi luyện Mê Tiên Kinh, Nguyên khí của hắn không thể vận chuyển theo ý hắn nữa, vô luận Xạ Nhật quyết là thật hay giả, đối với hắn đều đã không có bất cứ ý nghĩa gì.

---------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân