Chương 42: Địa Hạ Phật Thành

Màn hình điện thoại lập tức hiện hình ảnh trứng Phối sủng khô cố tướng quân song song với Đại Lực nghĩ biến dị của hắn.

Đồng thời, một dòng thông báo hiện lên: Vì Đại Lực nghĩ biến dị đã ấp xong, trứng Khô Cốt tướng quân chỉ có thể làm tài liệu phụ trợ, có dung hợp hay không?

Chu Văn lại lựa chọn có, hắn cũng chưa biết có thể ấp được Khô Cốt tướng quân hay không, mà Đại Lực nghĩ biến dị thì còn nhiều cơ hội thu được nữa, cho nên có thử một chút cũng không sao.

Chu Văn vừa lựa chọn có, trứng Phối sủng Khô Cốt tướng quân liền lướt tới gần Đại Lực nghĩ biến dị, màn hình điện thoại liền biến thành một vòng xoáy hỗn độn.

Đinh!

Qua một hồi lâu, màn hình rốt cục cũng khôi phục bình thường, đồng thời một thanh âm nhắc nhở cùng một dòng thông báo xuất hiện.

“Dung hợp thành công, Phàm thai Đại Lực nghĩ biến dị tiến hóa thành Phàm thai Khô Cốt nghĩ biến dị.”

Chu Văn lập tức có chút buồn bực, dung hợp Truyền kỳ Khô Cốt tướng quân, thế mà vẫn chỉ tạo thành Phàm thai Phối sủng, nhìn thế nào cũng thấy thiệt lớn a.

Quan sát Khô Cốt nghĩ mới dung hợp thành công, chỉ thấy giáp xác của nó đã biến thành một màu đỏ đậm, hơn nữa tính chất của giáp xác cũng phát sinh biến hóa, tựa như xương trắng nhuộm máu, xúc giác cùng các móng vuốt đều biến thành Huyết cốt.

Móng vuốt của nó cũng trở nên càng sắc bén, răng cưa hình gai ngược khủng bố tới cực điểm, đặc biệt là hai chân trước, tựa như hai thanh cốt mâu kỳ lạ.

Mặc dù bộ dạng cường hãn hơn không ít, thế nhưng Phàm thai thì vẫn chỉ là Phàm thai, cũng không thể đem ra chống lại Phối sủng cấp Truyền kỳ a.

Mở tư liệu của Khô Cốt nghĩ biến dị lên xem, Chu Văn lập tức hơi ngẩn ra, so với Đại Lực nghĩ biến dị trước đó, thuộc tính của Khô Cốt nghĩ đã biến hóa cực lớn.

Khô Cốt nghĩ biến dị: Phàm thai cấp.

Lực lượng: 10.

Tốc độ: 9.

Thể phách: 10.

Nguyên khí: 9.

Kỹ năng thiên phú: Khô Cốt thứ (thập đoạn).

Hình thái Phối hợp: Hộ tí. (Bảo vệ tay)

- Lực lượng cùng thể phách đều đạt tới mười điểm, kỹ năng thiên phí cũng biến thành thập đoạn…

Chu Văn thầm kinh ngạc, kỹ năng thiên phú của Phối sủng, hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện đạt tới thập đoạn a.

Trên thực tế, trước kia Chu Văn vẫn cho rằng cửu đoạn là cực hạn, thế nhưng từ khi Hôi Tẫn chưởng của hắn đạt tới thập đoạn, hắn mới biết Nguyên Khí kỹ có thể đạt tới mức đó.

Chu Văn rất muốn triệu hoán Khô Cốt nghĩ ra, xem bộ dạng trong hiện thực của nó thế nào, dù sao hình ảnh trong trò chơi là hoạt họa, so với hiện thực nhất định có chênh lệch cực lớn.

Đáng tiếc, hiện hắn đang ngồi sau lưng Lý Huyền, không tiện triệu hóa Khô Cốt nghĩ biến dị.

Kẻ phách lỗi như Lý Huyền, khi đi qua cửa Tịch Dương học viện vẫn phải ngoan ngoan thu hồi Phối sủng, thành thật đi bộ cùng Chu Văn.

Tịch Dương học viện là học viện được lập sau khi Thứ Nguyên Phong Bạo buông xuống, vị trí rất gần với Long Môn động, mà Long Môn động lại chính là dị thứ nguyên Lĩnh vực lớn nhất Lạc Dương, cho tới tận hôm nay, vẫn chưa ai có thể thăm dò hết Long Môn động, thậm chí khu vực mà nhân loại đã thăm dò, chẳng qua mới chỉ là một phần rất nhỏ.

Ngoại trừ Long Môn động, trong phạm vi Tịch Dương học viện còn có không ít dị thứ nguyên Lĩnh vực, có thể nói, Tịch Dương học viện chiếm cứ đại bộ phận tài nguyên của Lạc Dương.

Bởi vì đào tạo theo hình thức nửa phong bế, cho nên mặc dù là sinh viên đại học, nhưng sinh viên trong trường đều mặc đồng phục thống nhất, nhìn có chút giống quân trang, nhưng lại vẫn có chút khác biệt.

Hiện tại đang trong thời kỳ nghỉ hè, thế nhưng sinh viên trong trường vẫn rất đông, Lý Huyền cùng Chu Văn mới bước đến cửa chính đã lập tức bị cảnh vệ ngăn lại.

Cảnh vệ của Tịch Dương học viện không phải là bảo an, mà là quân nhân chính quy, thực tế, không ít dị thứ nguyên Lĩnh vực trong Tịch Dương học viện, đều do quân đội chân chính thủ vệ.

Lý Huyền lấy ra hai tấm giấy thông hành đặc biệt, bọn hắn mới có thể bước vào trong.

Lý Huyền vừa dẫn Chu Văn, vừa giới thiệu:

Lạc Dương là cố đô của mười ba triều đại, trên cố thổ của Lạc Dương này từng có một tòa cổ thành, thế nhưng vì đủ các loại nguyên nhân, tòa thành cổ này lại lặng yên yên diệt trong lịch sử trường hà, có thể nói khu vực dưới đất của Lạc Dương làm một tòa thành cổ xếp thành, càng xuống sâu trong lòng đất, dị thứ nguyên Lĩnh vực sẽ càng trở nên khủng bố hơn.

- Người Lạc Dương có thói xem gọi dị thứ nguyên Lĩnh vực dưới mặt đất là Địa Hạ thành, trước mắt mới thăm dò được bốn tầng dưới đất, xuống dưới vẫn có thể, nhưng không có cường giả nào xông xuống. Lần này trên cái Cổ Đạo khẩu, lại phát hiện lối vào một tòa thành mới, đồng thời ở đó còn phát hiện sinh vật dị thứ nguyên cùng Phối sủng hình thái nội tạng…

Chu Văn nghiêm túc nghe Lý Huyền giảng giải, Tịch Dương học viện thực sự lớn, hai người đi hơn nửa giờ, cuối cùng mới tới Cổ Đạo khẩu mà Lý Huyền nói.

Thực tế, Cổ Đạo khẩu là một vùng đầm lầy đất trũng, nghe nói nơi đây đã từng là sửa sông Hoàng Hà, Hoàng Hà đã từng tàn phá nơi đây, khiến cổ thành chìm xuống mặt đất, chẳng qua là sau này Hoàng Hà nhiều lần đổi dòng, sớm đã không còn chảy qua đây nữa.

Ngay trong vùng đất trũng này, phát hiện một dị thứ nguyên Lĩnh vực mới, ngay khi Chu Văn nhìn thấy một tòa bia đá giữa trung tâm, hai mắt lập tức sáng lên.

Chỉ thấy bia đá kia cao chừng mười mấy mét, trên bia khắc một bức tượng phật, bốn phía là tiên nữ vờn quanh.

Trong vô số đồ án điêu khắc kia, Chu Văn lại nhìn thấy đồ án hình bàn tay nhỏ, đồ án kia hoàn toàn không đáng chú ý, thế nhưng với Chu Văn mà nói, đồ án này thực sự quá quen thuộc.

Trên cửa Quy Đức cổ thành, Chu Văn cũng từng thấy đồ án tương tự, đồng thời khi chức năng chụp ảnh của điện thoại khóa chặt đồ án bàn tay nhỏ, Quy Đức cổ thành tự động trở thành một phó bản trò chơi.

Chỉ có điều, đồ án bàn tay nhỏ ở đây so với đồ án bàn tay nhỏ ở Quy Đức cổ thành vẫn tồn tại điểm khác biệt.

Đồ án bàn tay ở Quy Đức cổ thành, trong bàn tay nắm một đồ án nhỏ hình củ cà rốt hay tỏi gì đấy, còn trong bàn tay nhỏ ở đây, lại điêu khắc một đóa sen nở rộ.

“Thử xem có thẻ biến nó thành game trong điện thoại hay không a.”

Chu Văn lấy điện thoại, mở chức năng chụp ảnh, đưa tầm máy tới đồ án hình bàn tay nhỏ.

Tích!

Màn hình điện thoại liền xuất hiện một khung nhỏ màu xanh lá, khóa chặt lấy đồ án bàn tay nhỏ, phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó là dòng “Loading…” quen thuộc.

“Thực sự có khả năng.”

Chu Văn vừa mừng vừa sợ.

Lý Huyền nhìn thấy Chu Văn đang chụp ảnh, liền nói với Chu Văn:

- Nhìn phong cách của tấm bia đá này, hẳn là xuất phát từ thời kỳ Bắc Ngụy, khi đó Phật giáo đang phát triển rất mạnh mẽ…

Chu Văn căn bản không nghe thấy Lý Huyền nói gì, điện thoại đã hiện lên dòng “Loading complete”, hình một đóa sen lập tức xuất hiện trên màn hình chính, bên dưới còn có bốn chữ “Địa Hạ phật thành”.

--------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân