“ Sao tiểu đệ cứ hay gọi cô vậy? Nó có nghĩa là gì?” Suốt từ lúc nãy nói chuyện với hắn, Thuý Hoa đã nghi hoặc, nhưng từ ngữ hắn dùng.
“ Ách!” Đột nhiện bị Thuý Hoa hỏi như vậy, hắn liên nghĩ hoặc, từ mấy ngày trước hắn xuyên qua.
Việc giao lưu ngôn ngữ không hề gặp vấn đề gì cả, bây giờ khi Văn Minh bị Thuý Hoa nói ra như vậy hắn mới nhận ra điều khác thường.
“ À thì, cô đó là cách xưng hô gọi nữ nhân, ở chỗ của tôi hay gọi như vậy!” Văn Minh gãi gãi đầu nói.
“ Còn muội, ở chỗ huynh muội gọi là gì?” Bé Lạc cũng hiếu kỳ chạy tới, hỏi Văn Minh.
“ Hì hì, còn muội thì gọi là bé Lạc đáng yêu nhất hệ mắt trời!” Văn Minh xoa đầu, véo má cô bé nói.
“ Hừ, không cho véo má người ta, bé lớn rồi!” Cô bé liền né tránh ra, sau đó chạy tới mẫu thân, cô bé ngữ khí giả làm người lớn nói.
“ Bé Lạc nhà ta lớn rồi!” Thuý Hoa cười nhìn con gái.
“ Chúng ta đi thôi!” Nàng nhìn Văn Minh rồi kêu hắn theo nàng.
Sau đấy cả ba bước ra khỏi sân nhỏ của nhà Thuý Hoa, Văn Minh ngó nghiêng nhìn xung quanh, tuy thôn này chỉ có vài chục hộ gia đình. Nơi này khá hẻo lánh, nằm sâu cách vùng đại bình nguyên khoảng 4-5 cây số đi bộ.
“ Thế nào nơi này có phải là thế ngoại đào nguyên không?” Thuý Hoa thấy vẻ mặt của hắn kinh ngạc, ngó nhìn xung quanh.
“ Đại khái rất là giản dị!” Văn Minh nghĩ nữa ngày mới ra vài câu đó, thực sự thì nơi đây rất khác chỗ của hắn.
Tuy chỉ là thôn xóm nghèo, nhưng mọi thứ ở đây đều có, chắc chỉ thiếu điện thoại với wi-fi mà thôi.
Dạo bước, hắn dần dần nhìn thấy được nhiều nhà khác, đều có lôi thiết kế như nhà của Thuý Hoa vậy, chính giữa là của thôn là một ngôi nhà có phần to hơn các nhà bên cạnh nó.
“ Đây là nhà văn hoá của thôn, nơi đây sẽ là nơi để công bố hoặc tổ chức gì đó trong thôn này!” Thuý Hoa dắt tay bé Lạc, sau đó giới thiệu cho hắn biết.
Nàng nhớ ra chuyện chưa nói, quay sang nhìn Văn Minh đạo: “ A quên chưa cho đệ biết, tên của thôn chúng ta, đó chính là Thôn Bình Nguyên! Thế nào nghe hay không?”
“ Đại Bình, chả lẽ lấy của cái bình nguyên kia đặt làm tên thôn xóm sao?” Hắn nói lên suy nghĩ của mình.
Tách~
Thuý Hoa búng tay, ánh mắt tán thưởng nhìn hắn nói: “ Thông Minh đấy, đúng vậy thôn chúng ta sống nhờ vào bình nguyên đó, vì vậy lấy tên bình nguyên đó đặt làm tên thôn!”
“ Còn nữa, thôn còn có tên khác đó, huynh lại đây để bé nói cho!” Bé Lạc cũng lon ton đi tới Văn Minh, rồi kéo áo hắn ngồi xuống để nói vào tai.
Thấy vậy hắn cũng ngồi xuống, bé Lạc thần thần bí bí, nói nhỏ vào tai Văn Minh: “ Thôn của bé còn có tên khác là, Hồ Tiên Thôn!”
“ Huynh thấy thế nào, nghe có bá khí không, Bác Trường Không kể cho bé biết đấy!” Sau khi nàng nói bí mật này, liền đầu ngẩng đầu thật cao.
“ Ách!” Văn Minh cứng họng, hắn biết mà cái thôn này thật là bí ẩn.
“ Khà Khà…. Vậy là mình ngon rồi, không vào được Tiên Kiếm Tông, thì đã có Hồ Tiên Thôn nhận giúp đỡ… các gì thần bí cường giả.. lão gia gia..mau tới nhận ta làm đệ tử…” Văn Minh ngẩn người, miệng thì cười cười, nước miếng cứ chảy xuống.
Bé Lạc thấy biểu hiện của Văn Minh như vậy liền sợ hãi lui về sau, ôm chặt bắp đùi Thuý Hoa, chỉ trò hắn rồi nói: “ Mẫu Thân, có phải huynh ấy bị đập đầu thành thằng ngốc rồi phải không?”.
“ Hình…hình…như là vậy?” Nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với Văn Minh.
Bỗng có tiếng nói của một ông lão phát lên: “ Thuý Hoa, cháu lại mang về một tên ngốc nào nữa vậy?”
Thuý Hoa và bé Lạc khi nghe thấy tiếng nói ấy liền quay sau nhìn, thì một ông lão khoảng 70-80 chống gãy bước tới.
Lão ăn mặc bộ y phục vô cùng tương tất, mặc trường bào bạch sắc, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu xanh dương, tuy chỉ là bộ ao đơn sơ, nhưng toát lên vẻ gì đó thần bí, tiên phong đạo cốt.
“ Vân Gia gia!” Bé Lạc khi thấy lão giả liền chạy tới ông trầm lấy lão.
“ Khà khà tiểu nha đầu lại lớn rồi, có muốn gia gia kể chuyện cho nghe không!” Lão giả được Bé Lạc gọi là Vân Gia Gia, liền xoa đầu cô bé, cưng chiều nói.
“ Vân Lão….” Còn Thuý Hoa thì khi nghe được từ “ lại “ đó trong lòng liền có chút gì đó nặng trĩu.
“ Có có…” bé Lạc thì không để ý tới xung quanh vui cười, gật đầu như gà mổ thóc.
“ Ngoan để gia gia nói chuyện với Mẫu Thân của cháu!” Vân Lão xoa đầu, bé Lạc thì dìu lão đi tới cùng đứng với Thuý Hoa.
“ Con không nghĩ tới hậu quả việc đưa cậu ta vào đây sao?” Lão nghiêm tục hỏi.
“ Con…con…chỉ là thấy cậu ta đáng thương…” Nàng ấp úng nói chuyện, ánh mắt lảng tránh.
Nhìn vẻ bối rối của nàng, lão cũng thở dài, sau đấy búng nhẹ tay “ Tách!”, rồi trở lại vẻ mặt hiền hoà, nhìn về bé Lạc.
“ Ơ…ưm…mình vừa làm sao thể nhỉ, sao lại như đang mơ vậy….” Lúc này Văn Minh, bỗng tỉnh dậy, ngó nghiêng nhìn xung quanh, gãi đầu nghi hoặc.
“ Hì hì, lúc nãy nhìn ca ca như thằng ngốc vậy, miệng huynh còn chạy nước bọt nữa…” Bé Lạc cười nói trêu Văn Minh.
“ Ơ… sao lại….vậy” hắn xấu hổ, vội lau đi, sau đấy mặt đỏ nhìn ra chỗ ra.
Liền phải hiện ông lão mặc trường bào màu xanh dương, đang được Bé Lạc cầm tay dìu đi, một suy nghĩ trong lòng thôi,
“ Ngài có phải là Tiên Nhân không?” Văn Minh run giọng nói…
Rồi không đợi mọi người phải ứng, liền chạy tới gần, sau đấy đỡ lão giả, dùng vẻ mặt đáng thương nói.
“ Khái khái…thiếu niên, ta khuyên cậu nêu nghe ít thuyết thư rồi, ta chỉ là trưởng thôn bình thường trong một thôn làng bình thường…” Vân Lão cười, bình thản nói.
Khi nghe được như vậy Văn Minh chắc chắn, ông ấy chính là người tu tiên, hắn liền vội khom người nói.
“ Mong ông nhận cháu làm đồ đệ!” Hắn không biết phải nói gì.
Tuy đọc nhiều truyện tu tiên, nhưng khi đối mặt với người khác hắn liền quên đi cách làm thế nào để người ta nhận mình làm đệ tử.
“ Chàng trai trẻ, ta nói rồi lão đây chỉ là ông gia sắp xuống lỗ, cậu bái ta làm gì?” Vân Lão vôi vàng từ chối.
“ Tiểu Đệ cũng không thể cưỡng cầu được, hơn nữa ở đâu chỉ là thôn xóm bình thường, cậu bái Vân Lão để làm gì?” Thuý Hoa đứng xem từ nãy, bây giớ mới hồi thần lại để nói chuyện.
Vân Lão liếc nhìn Thuý Hoa, thấy nàng đã trở về với trạng thái bình thường, cũng bỏ qua chuyện này.
“ Ta cũng đã nghe Thuý Hoa kể lại rồi, sau này cậu có thể ở lại đây, nhưng với một điều kiện…” Vân Lão nghiêm túc nhìn Văn Minh.
“ Điều Kiện gì vậy ạ?” Văn Minh thất vọng không được bái sư, nhưng khi nghe mình ở đây vẫn còn điều kiện.
“ Đó là cậu phải thành thật, Không được tự ý vào nhà người khác, không được tò mò mà bước vào nơi cấm của thôn, nếu cậu sống ở đây thì phải tuân thủ luật ở đây đã nghe rõ chưa?” Vân Lão nói một lúc các điều khoản cấm.
“ Dạ đã rõ!” Văn Minh cũng hiểu chuyện này, hắn cũng không phải người nhiều chuyện.
“ Được, lão phu tên là Vân Gia Khánh, là trưởng thôn của thôn bình nguyên, cậu đi theo Thuý Hoa sẽ chỉ chỗ ở cho cậu, lão phụ phải có chuyện bận không thể dẫn cậu thăm quan mọi vậy xung quanh được, chào!” Lão tự giới thiệu dài xong đấy liền đẩy trách nhiệm cho Thuý Hoa.
“ Vân Lão….” Thuý Hoa cũng bất lực khi bị đẩy cho công việc, Vân Lão luôn lại vậy.
“ Được rồi, tiểu đệ đi theo tỷ tỷ, Bé Lạc chúng ta đi thôi!”
“ Dạ….”
P/S: Mai tác sẽ viết Đấu Phá, các đạo hữu thông cảm cho tác nha.
Mọi người có thể vào Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu.