"Đường đại sư, thánh thượng cho mời!"
Lúc này, tên mập thái giám Trương Bàn thường xuyên kề cận bên người Lý Thế Dân tiến đến, sau đó cung kính hành lễ nói.
Đêm qua suýt chút xảy ra việc lớn, Lý Thế Dân liền là trọng binh canh giữ tầng tầng lớp lớp, đối với Đường Tăng càng thêm để ý, hắn không dám tùy tiện phái thị nữ thị vệ gì đó, mà chỉ có thân tín tuyệt đối mới có thể tiếp xúc được.
"Được rồi, Trương công công, ngươi đợi bần tăng một chút."
Bởi vì mới phục dụng Tẩy tủy đan, người có chút bẩn, Đường Tăng liền dự định đi tắm một phát rồi muốn làm gì thì làm.
"Cái này..."
Trương Bàn cảm thấy có chút khó xử.
Muốn ta đợi, cũng được thôi, nhưng còn trên triều bệ hạ cùng với bá quan văn võ đây, thế mà lại muốn bọn họ chờ, cái này sao có thể được.
Chỉ là, Đường Tăng đã được sắc phong ngự đệ, chính miệng Lý Thế Dân còn nói ra "gặp hắn như gặp vua", thân phận cao siêu hiển hách như thế, tuyệt không thể ép thúc a.
Nghĩ đến, Trương Bàn cắn răng mở miệng dò hỏi.
"Đại sư, ngài đây là muốn làm gì, hay là để nô tài thu xếp giùm ngài."
"Không được, việc này phải do chính ta tự mình làm."
Đường Tăng cũng không có thói quen để người khác tắm hộ.
Ân, chuẩn xác mà nói không có thói quen để nam nhân tắm hộ, dù cho tên mập trước mắt này không tính là nam nhân đi.
"A, vậy ngài đi gặp thánh thượng cùng bá quan xong, bãi triều sau đó có thể đi làm..."
Hết cách, Trương Bàn đành lần nữa lôi Lý Thế Dân và đám triều thần ra, hi vọng có thể khiến Đường Tăng nghĩ lại.
Đương nhiên đối với nam nhân sắp sửa xách hành lý đi phượt, cút khỏi Đại Đường trăm vạn dặm không hẹn trở lại, điều này hoàn toàn không có tác dụng nào.
Đường Tăng hơi hơi nhíu mày.
Bảo ngươi đợi thì đợi đi, nhì nhằng thế nhỉ, ngươi biết lão tử là ai không.
Kim Thiền Tử hóa thân, Như Lai nhị đại đệ tử, sư phụ Tề Thiên Đại Thánh, Thiên Bồng Nguyên Soái, Quyển Liêm Đại Tướng, tam thái tử đông hải long tộc, xuyên việt giả, hệ thống giả, đệ nhất phượt thủ bla bla.
Tùy tiện nói ra một cái liền hù chết ngươi, ngươi tin hay không?
Đương nhiên, Đường Tăng chỉ là ý dâm một thoáng mà thôi.
Nghĩ nghĩ, hắn chỉ là lạnh nhạt đáp lại.
"Trương công công, không cần nói nhiều, việc này không thể chậm trễ."
"A. Không biết ngài muốn làm là việc gì?"
"Ta đi ỉa."
"..."
"Nói đến, Trương công công, ngươi có thể giúp bần tăng chùi đít hay không?"
"..."
Trương Bàn đen mặt, không nói nên lời.
Cái này, thật đúng là không thể nhịn a.
Còn lưu manh như thế, muốn ta giúp ngươi chùi đít, ngươi mẹ nó đây là có ý đồ gì với ta.
"Ting, đến từ Trương Bàn 66 điểm oán khí."
"Ting, đến từ Trương Bàn 66 điểm oán khí."
Bỗng nhiên, cái mũi khẽ động, Trương Bàn dường như liền ngửi thấy một mùi hôi thối tản mát trong không khí, đúng là phát ra từ chính vị cao tăng trước mắt.
Mắt hắn trừng lớn.
Lẽ nào, ngươi đã sắp không nhịn nổi.!!
"Đại sư.. khụ.. vậy ngài đi nhanh đi.."
Nói rồi, nghĩ đến nếu đối phương cứng rắn bắt mình chùi đít, bản thân không có cách nào phản kháng, đến lúc đó sợ rằng trinh tiết khó giữ, Trương Bàn xoay người liền chạy.
Bộ dáng gấp gáp như bị chó đuổi, Usan Bolt nhìn thấy cũng phải quỳ.
Bỏ mặc Đường Tăng nhìn nhìn, ngơ ngác không rõ.
Lão tử chỉ trêu ngươi một cái, có cần thiết phải chạy nhanh như vậy hay không, ngươi trở lại nhặt dép a.
...
Trên triều.
"Trương công công, ngự đệ trẫm đâu?"
Nhìn xem Trương Bàn đã trở lại, trông bộ dạng mệt mỏi thở hồng hộc của hắn, Lý Thế Dân nhíu mày hỏi.
"Hồi bẩm bệ hạ, Đường đại sư trong người bất tiện, một lát sẽ đến."
Trương Bàn mới dứt lời, phía dưới một tên võ tướng mặt đỏ, thần sắc hung hãn bước ra, giận mà quát lớn.
"Lớn mật, bệ hạ đích thân triệu kiến, cho dù hắn có là sắp chết cũng phải lết xác đến. Bất tiện trong người mà thôi, liền để cả triều phải đợi. Xem ra hắn là được bệ hạ sủng ái quá mức mà nhanh không biết thân biết phận rồi."
Đợi chờ nãy giờ, trong lòng tên này đương nhiên có chút nóng nảy, tính tình thẳng thắn liền bực bội nói thẳng.
Lại có một tên quan văn, thần sắc âm u đáp lại.
"Triệu tướng quân, Bồ Tát hiển hóa việc kia, ngươi quên rồi sao?"
"Bồ Tát, Bồ Tát thì lại thế nào, Đại Đường này bệ hạ vi tôn, há có thể dung thứ họ Đường kia phách lối."
"Haha, tốt phách lối, ta xem ngươi mới là phách lối a, bệ hạ còn chưa lên tiếng, ngươi vậy mà dám có ý kiến.."
"Lão tử có ý kiến thì lại thế nào, không phục, ngươi tới cắn ta a."
"Mãng phu."
Lý Thế Dân cau mày nhìn xem quần thần bắt đầu hỗn loạn đấu võ mồm, hắn gọi tới Trương Bàn, nhẹ giọng lạnh nhạt hỏi.
"Nói, Đường Tăng thế nào?"
Không còn xưng hô ngự đệ, chứng tỏ trong lòng vị hoàng đế Đại Đường lúc này đã có chút bất mãn.
Trương Bàn lung lay thân mình, mồ hôi lạnh đổ từng hột, do dự không dứt.
"Bẩm bệ hạ.. cái này.. cái này.."
"Có gì khó xử, lẽ nào hắn đi làm cái gì bí mật, ngăn không cho ngươi nói với trẫm?"
"Không phải.. Là.. là.."
"Lớn mật!! Trương Bàn, từ lúc nào lời nói của trẫm liền không có trọng lượng rồi?!?"
Lý Thế Dân bị thái độ Trương Bàn chọc giận, lời nói có chút lớn, khiến đám quần thần im lặng đưa mắt nhìn qua.
Thấy thế, Trương Bàn càng thêm căng thẳng, mồ hôi như mưa.
"Bệ hạ, nô tài.. nô tài....
"Mau nói!"
Trương Bàn rốt cuộc không nhịn được, chỉ đành phải ấp úng trả lời.
"Bẩm bệ hạ, Đường Tăng.. nói.. phải đi ..đại tiện.."
"..."
Trong lúc nhất thời, toàn trường im lặng.
Lý Thế Dân khụ khụ ho khan hai tiếng, đoạn cũng không dám nhiều lời thêm,.
Nhân chi thường tình, đúng là không có cách nào a!
Ngoài đợi ra thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ thật ép hắn tới, sau đó hắn nhịn không được thì sẽ thế nào..
Vừa nghĩ đến quang cảnh buổi triều hội nghiêm trang đột nhiên toát ra một mùi ô uế, xen lẫn những tiếng "bẹp bẹp", Lý Thế Dân ớn lạnh lắc lắc đầu, cố xua tan đi những hình ảnh kia.
Quá đẹp, không dám nhìn thẳng.
Chỉ là, ngươi có nhu cầu lúc nào không đúng, vậy mà lại vừa vặn lúc này, khiến trẫm và một đám quần thần ở đây đợi ngươi xả lũ xong rồi mới bàn đến chính sự.
Con mẹ nó, ngươi rất tốt a!
Cơ hồ phía dưới, đám quần thần trong đầu cũng cùng lúc toát ra một cái ý nghĩ như thế.
"Ting, đến từ Lý Thế Dân 88 điểm oán khí."
"Ting, đến từ Triệu Bỉnh Liêm 32 điểm oán khí."
"Ting, đến từ Hoàng Đạo Minh 45 điểm oán khí."
"Ting, đến từ..."
Trong một chỗ phòng tắm, Đường Tăng đang vui vẻ ngắm nghía thằng đệ phía dưới, âm thầm tán thưởng, thì trong đầu hắn truyền đến những âm thanh lục tục, khiến hắn buồn bực nghi hoặc.
Đây đều là những ai, lão tử đã làm gì chọc đến các ngươi rồi?