Chương 3: Hàng yêu.

Trong chốc lát, A Liên cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng.

Không phải nói Đường Tam Tạng là cao tăng đắc đạo, phật pháp tinh thông, càng có tin đồn hắn là tiên phật chuyển thế, tiếng lành lan xa vạn dặm hay sao.

Bộ dáng dâm đãng của kẻ trước mắt, ngoài cái đầu trọc lóc ra, hình như không có chút nào liên quan đến hai chữ cao tăng a.

"Rõ ràng lão nương chưa sử dụng mị thuật, không lẽ tên này là giả?"

Chỉ là không đợi A Liên ngẫm nghĩ, bàn tay Đường Tăng đã chụp tới cặp bánh bao mềm mại của nàng, sau đó xoa nắn khiến cho chúng biến dạng liên tục.

Nhìn thấy hai hạt đậu màu hồng nhạt ngự trị trên đỉnh núi không ngừng lắc lư khiêu khích, Đường Tăng thèm thuồng há miệng ngậm lấy.

"Ư.. ư.."

Cái lưỡi của Đường Tăng liếm láp điểm nhạy cảm, tập kích bất ngờ khiến A Liên không tự chủ phát ra một tiếng rên nhẹ.

Đường Tăng cười hắc hắc, còn muốn tiếp tục, đã thấy A Liên đột nhiên đẩy bay hắn ra, sau đó cơ thể nàng ta nhẹ như lông hồng bay lên không trung, đoạn rơi xuống, đứng cách giường một khoảng.

"Đại sư, ngài không cần phải hấp tấp như thế."

A Liên cười nói, ánh mắt ngược lại không mang tiếu ý, mà trở nên có chút đỏ rực, tràn đầy nghiêm túc đánh giá Đường Tăng.

Đối với ánh mắt của nàng, Đường Tăng xem như không thấy, hắn chỉ cười cười.

"Nữ thí chủ, ngươi muốn đổi ý hay sao?"

Càng nhìn bộ dáng Đường Tăng, ánh mắt A Liên càng toát ra vẻ kinh nghi nồng đậm, nhưng yêu nhãn của nàng đã mở, có thể thấy rõ trước mặt kẻ này không có dấu hiệu dịch dung hay biến hóa.

"Hừ, xem ra Phật môn đám lừa trọc đều là một cái đức hạnh này. Trước mặt người khác giả vờ thánh khiết, sau lưng lại đê tiện bỉ ổi, lão nương xem như hiểu rõ.."

Nội tâm thầm nghĩ, A Liên thu hồi yêu nhãn, đoạn lắc lư thân hình bước tới, đường cong thân thể theo đó uyển chuyển mềm mại như xà.

Đang muốn bổ nhào lên giường đại chiến một hồi với Đường Tăng, đột nhiên ngoài cửa sổ phật quang nở rộ, sau đó một tia sáng rực xuyên thấu cửa phòng bắn vào, chuẩn xác rơi trên người A Liên.

A Liên không kịp, cũng không thể phản ứng nổi, cơ thể theo đó bay thẳng vào vách tường, phát ra một tiếng ầm vang to lớn.

Tình huống diễn ra rất nhanh.

Hai tên thị vệ phát hiện có biến, vội vã đạp cửa mà vào, phát hiện Đường Tăng ngồi ở trên giường thì bọn hắn mới thở ra một hơi, sau đó bọn hắn đưa mắt nhìn sang A Liên.

Phát hiện A Liên thân thể lõa lồ, nằm im bất động, trong mắt bọn hắn hiện ra kinh hãi.

"Đại sư, đây.. đây là chuyện gì?"

Một tên thị vệ lên tiếng hỏi, tên còn lại thì quay người, muốn rời đi kêu gọi thêm nhân thủ.

Chỉ là, Đường Tăng còn chưa đáp lời, nơi cửa sổ một tên đầu trọc đột nhiên lăng không bay vào, sau đó ngang nhiên đứng thẳng.

Mắt hắn to như chuông đồng, mày rậm mũi cao, trong tay hắn cầm thiền trượng, phật quang không ngừng lấp lóe

Mới vừa ổn định thân hình, hắn liền vung thiền trượng lao tới A Liên, trong miệng hô lớn.

"Yêu nghiệt to gan, đừng nghĩ giả chết. Dám dùng mị thuật câu dẫn người Phật môn ta, vậy liền để bổn tọa ra tay thu phục ngươi."

Vốn dĩ đang nằm bất động, vậy mà trong lúc tối hiểm, A Liên liền bật cong thân người, hiểm hiểm né đi một kích trí mạng từ tên đầu trọc này.

Thân hình nàng lơ lửng trên không trung, khóe môi trào ra một tia máu tươi, sắc mặt tái nhợt không có sức sống, hiển nhiên một đòn vừa nãy đánh trúng đã khiến nàng thương thế không nhẹ.

Dường như là biết hôm nay trốn không thoát, A Liên liền không mảy may có ý chạy trốn, cũng không thèm tự mình chữa thương, mà là mở miệng châm chọc.

"Mị thuật, hộc... lão nương cũng nghĩ dùng mị thuật. Không ngờ lại không cần dùng đến, bởi tên lừa trọc này còn háo hức hơn cả lão nương.. Haha, đây chính là cao tăng Phật môn trong miệng các ngươi sao.. haha."

Nghe A Liên nói vậy, đầu trọc ánh mắt lập lòe, hung bạo quát lớn.

"Hồ ngôn loạn ngữ!"

"Hộc hộc.. Haha, lão nương liền sớm nghe nói, những kẻ hay nói đạo lý thường sống như loz, câu nói này ứng trên người đám lừa trọc các ngươi xem ra phi thường thích hợp!"

"Câm miệng. Đã ngươi chấp mê bất ngộ, vậy bổn tọa khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh."

Đang nói, thiền trượng trong tay đầu trọc càng lúc càng lóe lên phật quang kinh người, khiến cả gian phòng sáng rực như ban ngày, trong không khí tản mát phật văn bay lượn, thần thánh mà trang nghiêm.

Đương nhiên, trong mắt A Liên, những thứ này không khác gì ác mộng.

"Không không.. AA....."

Chỉ kịp hét thảm một tiếng, toàn thân A Liên liền bị phật quang tịnh hóa, trong nháy mắt hóa thành cát bụi bay đầy trời, sau đó tan biến đi như chưa từng tồn tại.

Làm xong những thứ này, tên đầu trọc mới nhìn sang Đường Tăng.

Phát hiện đũng quần của Đường Tăng vẫn trồi lên một đoạn, nửa thân trên trần trụi lộ ra, thần sắc đầu trọc có chút cứng đờ, đoạn hắn mở miệng quở trách.

"Đường Tăng, mau mặc cà sa lên người."

Vẫn còn có chút ngây ngốc, tựa hồ não chưa load hết sự việc nãy giờ, Đường Tăng nghe thế liền nhặt lấy cà sa, sau đó máy móc mặc vào che phủ thân thể.

Trong đầu hắn một mảnh mông lung.

Vì cái gì, lại thêm một em gái đưa đến miệng, còn là yêu tinh trong truyền thuyết, thế mà chưa kịp xơi liền đã hóa thành cát bụi, không hẹn gặp lại.

Mẹ nó, lão tử đã trêu ai ghẹo tai, tại sao ta lại phải hai lần chịu cảnh này a!!

Nhìn thấy bộ dáng thất thố của Đường Tăng, đầu trọc cảm giác vô cùng khó chịu, tựa như ăn phân một dạng.

Ánh mắt hắn lóe lên hung quang.

Việc này nếu truyền ra, đối với thanh danh Phật môn ta có chỗ xấu a!

Ý nghĩ vừa hiện, đột nhiên, hắn vậy mà quay đầu, sau đó vung thủ chưởng bổ tới hai tên thị vệ, mục tiêu là đỉnh đầu bọn hắn.

Hai tên phàm nhân, mặc cho võ nghệ cao siêu thế nào, cũng sao có thể là đối thủ của đầu trọc, chỉ một đòn đánh tới, đầu của bọn hắn đã như hai quả dưa hấu nháy mắt nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp gian phòng.

Không kịp phát ra nửa tiếng kêu, hai cái thân thể lực lưỡng không đầu đổ rầm xuống đất, chấn bay một đám bụi mù, mùi huyết tinh nồng nặc bắt đầu chậm rãi tỏa ra.

Nhìn xem thảm trạng của bọn hắn, Đường Tăng thần hồn thoáng chốc tỉnh táo lại, kinh sợ mà nhìn tên đầu trọc, lắp ba lắp bắp.

"Ngươi.. ngươi làm gì..."

"A di đà phật, hai vị thí chủ này bị yêu nghiệt lừa dối, suýt nữa gây ra tội nghiệt tày trời, bổn tọa liền tiễn bọn hắn đi vào luân hồi, vì đó sửa sai lỗi lầm."

Thản nhiên trả lời một câu, sau đó đầu trọc liền khôi phục tư thế đứng thẳng trang nghiêm, cầm lấy thiền trượng, trong miệng lẩm bẩm kinh phật.

"Cái quái gì!"

"A di đà phật, Đường Tam Tạng, việc này ngươi xem như không thấy là được. Ngủ sớm một giấc đi, Tây hành ngày mai sẽ bắt đầu."

Nói rồi, đầu trọc lắc mình một cái tới trước người Đường Tăng, sau đó thủ chưởng vỗ xuống sau gáy.

Đường Tăng trơ mắt nhìn xem đối phương động thủ, không thể phản kháng nổi, chỉ đành bất lực ngất đi.

Ngay lúc này, ngoài cửa rầm rập tiếng bước chân vang lên.