"Sở Phong ca ca, đây là lần đầu của muội, xin hãy nhẹ nhàng..."
Trên giường, một cái mỹ nữ đưa tay che lấy bầu ngực lõa lồ, ánh mắt có chút mê ly nói.
Dung mạo mỹ nữ này cực kỳ tinh xảo, dáng người đường cong lồi lõm, nhưng gương mặt còn mang theo mấy phần thanh thuần, phối hợp kiện váy nữ sinh bên dưới, chứng tỏ nàng tuổi tác không lớn.
Sở Phong nhìn xem bộ dáng của nàng, thú tính nháy mắt bạo phát.
Hắn đưa cánh tay lực lưỡng hung hăng xé bỏ đi chiếc áo sơ mi trắng trên người, đoạn khẽ liếm môi, miệng cười hắc hắc.
"Muội yên tâm, ca cam đoan sẽ khiến muội dục tiên dục tử.."
"Ưm.."
"Hinh Hinh, ca tới đây.."
Dáng vẻ nhu thuận chực chờ bị làm thịt của mỹ nữ trước mặt khiến Sở Phong không nhịn nổi nữa, hắn nhẹ nói một câu, sau đó chồm người nhào tới.
Đột nhiên, ngay tại thời khắc quan trọng, tầm mắt hắn trở nên tối đen, trước mắt thứ gì cũng thấy không rõ, chỉ toàn một mảnh hắc ám.
"Mẹ nó, cái quỷ gì thế này. Cúp điện?"
Sở Phong buồn bực không hiểu, hắn đưa tay mò mẫm xung quanh nhưng không thể chạm đến bất cứ thứ kỳ, điều này khiến hắn vô cùng kinh hãi, không tự chủ được hô lên.
"Hinh Hinh, muội đâu rồi.."
"Hinh Hinh.."
"Có ai không?"
...
Đại Đường, hoàng cung nội điện.
Vô số quần thần quan phục nghiêm túc chỉnh chu đứng thẳng thân người, đưa mắt nhìn lên trên cao.
Nơi đó.
Đường hoàng Lý Thế Dân thân mặc hoàng bào, long văn uy nghiêm cao quý ngồi trên bảo tọa, ánh mắt hắn có chút thương tiếc nhìn sang bên cạnh.
Nơi này ngồi một tên thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, mi thanh mục tú, đầu đội kim quan, trên người mặc áo cà sa.
"Ngự đệ đây là mệt mỏi đến mức nào, vậy mà lúc này rồi còn có thể ngủ thiếp đi.."
Lý Thế Dân thầm nghĩ.
Tăng nhân trẻ tuổi trước mắt, có thể có tư cách được hắn gọi là ngự đệ, bởi đối phương chính là người được đích thân Quan Âm Bồ Tát khâm điểm đi Tây Thiên lấy chân kinh, cứu nhân độ thế, tương lai thành tựu Phật đà, danh vọng vô cùng to lớn.
Hắn tên gọi, Trần Huyền Trang.
Pháp danh, Đường Tam Tạng, hay còn gọi là Đường Tăng.
"Hinh Hinh.."
"Holy shit!"
"Fuck!!"
Đột nhiên, trong miệng Đường Tăng phun ra một số từ ngữ kỳ lạ, theo sau đó hắn liền giật mình tỉnh lại, ánh mắt mông lung không rõ.
"Ngự đệ, ngươi gặp ác mộng?"
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Lý Thế Dân liền nhẹ giọng hỏi, ánh mắt ôn hòa.
Còn không thấy Đường Tăng trả lời, đột nhiên, Lý Thế Dân nhìn thấy Đường Tăng vậy mà ôm lấy đầu, gương mặt biểu cảm nhăn nhó, tựa hồ vô cùng đau đớn.
Cái này khiến Lý Thế Dân giật thót trong lòng, vội vã hô lên.
"Ngự đệ ngươi sao vậy.., Người đâu, người đâu.."
Nói đùa.
Nếu giờ phút nhạy cảm này Đường Tăng đột nhiên xảy ra việc, không thể đi lấy chân kinh, đến lúc đó Bồ Tát tìm tới, hắn sao có thể thuận lợi bàn giao đây.
Đang lúc Lý Thế Dân lo nghĩ, quần thần bên dưới bất an, đột nhiên Đường Tăng đã bình ổn trở lại, chỉ là trong ánh mắt hắn lại hoang mang vô cùng.
Mới vừa tức thì, trong đầu hắn dung hợp những mảnh ký ức, khiến hắn biết rõ một việc.
Hắn xuyên qua.
"Được rồi, lão tử.. khụ khụ, bần tăng không có việc gì.."
Đường Tăng đột nhiên nói, sau đó hắn vậy mà động thân đứng dậy.
"Vị đại ca này.. Không đúng, bệ hạ, trong người ta có chút không khỏe, ta xin cáo lui trước."
Ôm quyền khẽ nói một câu, đoạn không đợi Lý Thế Dân phản ứng, Đường Tăng liền vội vã bước chân rời đi đại điện, xe nhẹ đường quen trở về phòng mình.
Lý Thế Dân nhìn thấy Đường Tăng đột nhiên rời khỏi, nhân vật chính buổi triều hội hôm nay theo đó không còn, hắn liền phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương, sau đó xua tay.
Bên cạnh một tên thái giám mập mạp hiểu ý đứng ra, cất giọng chóe chóe hô lớn.
"Bệ hạ có chỉ, bãi triều."
...
"Lão tử xuyên không, còn xuyên vào Đường Tam Tạng, what the fuck.."
Trong một gian cung phòng, Sở Phong, không, bây giờ chính là Đường Tăng há miệng gào thét.
Trong lòng hắn tuyệt nhiên không có vui sướng vì được xuyên không, mà là vẫn còn có chút không dám tin, càng nhiều chính là phẫn nộ.
Xuyên xuyên con mẹ nó chứ, tại sao lại là lão tử.
Vốn dĩ đang sống tiêu dao khoái hoạt, sáng trưa chiều ung dung đập đá, đêm tối mò đến quán bar, ăn chơi phè phỡn cua gái, cuộc sống thần tiên biết bao nhiêu.
Bây giờ thì tốt rồi, xuyên qua đến một tên đầu trọc, kiêng cữ đủ thứ không nói, còn phải tự mình trèo non lội suối đi phượt mấy trăm vạn dặm, chỉ để đi lấy cái khỉ chân kinh gì gì.
Đây con mẹ nó thật sự là ác mộng.
Mà lại, hắn muốn không đi cũng không được, nếu không, một đám thần phật đầy trời trong nháy mắt sẽ đến tìm hắn, hảo hảo cùng nhau đàm luận nhân sinh...
"Lão tử hận. Mẹ nó, muốn xuyên thì chí ít cũng phải để lão tử xơi xong Hinh Hinh chứ, uổng công cưa cẩm gần cả tháng.."
Nghĩ đến mỹ nữ cực phẩm nằm yên trên giường đợi mình chà đạp, rốt cuộc liền từ đây cáo biệt không hẹn gặp lại, trong lòng Đường Tăng trào dâng oán khí ngút trời.
Khốn nạn tác giả, ngươi cho lão tử xuyên chậm hơn một phút thì chết ai, lão tử được ăn ngon một bữa, đám độc giả cũng có việc hay để nhìn.
Cư xử thất đức như thế, đời này ngươi tuyệt đối FA, không thể cưới vợ sinh con.
ABCXYZ><......
Trong lúc Đường Tăng đang mắng chửi người nào đó, đột nhiên trong đầu hắn vang lên một âm thanh băng lãnh.
"Ting, bởi vì oán khí của ngài quá lớn, phù hợp yêu cầu, hệ thống đang tiến hành khóa lại.."
Sau đó, là hàng loạt những âm thanh máy móc lục tục vang lên.
"Loading 10%.."
"Loading 69%..."
"Loading 100%, khóa chặt hoàn tất, hệ thống từ đây và ký chủ chính là một thể, ngươi sống ta sống, ngươi tử ta vong."
Tiếng mắng chửi của Đường Tăng không biết từ lúc nào đã im bặt, ánh mắt hắn chỉ còn tràn đầy kích động..
Hệ thống.
Lão tử có hệ thống rồi.
Nghĩ đến, Đường Tăng liền quỳ gối xuống đất, sau đó nhìn lên trời, ánh mắt chân thành cảm kích.
"Tác giả đại ca anh minh thần võ, xin hãy nhận của tiểu đệ một lạy..."