Tại khu phố bỏ hoang phía Bắc thành phố Khánh Nha. Nơi này dù có giữa trưa cũng rất ít người lui tới. Nhưng hôm nay trời còn chưa sáng, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, ai cũng mặc áo bào đen trùm kín người.
"Hôm nay, thành công hay thất bại. Mọi người rời khỏi nơi này để đến với thánh địa, hay chôn thây tại nơi này, đều là do chính bản thân của mỗi người. Ta hy vọng, ngày thánh địa mở ra, toàn bộ các tín đồ của Tỳ Ma Chân Thần đều sẽ có mặt tại thánh địa, nghênh đón sự phục sinh của Chân Thần. Các tín đồ, hãy cho ta thấy lòng thành của các ngươi."
Giáo chủ Tỳ Ma Phái đang đứng trước mọi người, hắn đang cổ vũ sĩ khí của tất cả mọi người. Hôm nay là ngày hành động, bắt lấy một trong các tinh anh của thành phố Khánh Nha, kế hoạch này liên quan đến tương lai của hắn và của Tỳ Ma Phái. Mặc dù không tin tưởng Nguyễn Bân, nhưng kế hoạch hắn vẫn theo, và chia kế hoạch ra nhiều phần khác nhau.
"Cẩn tuân giáo chủ, cẩn tuân ý chí của Chân Thần."
Một nhóm tín đồ đang quỳ bái, bọn chúng là một hành động rất kỳ quặc. Quỳ dưới đất, hai tay đưa lên bầu trời như đang nâng đỡ một thứ gì đấy, miệng lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ không ai hiểu nổi,
"Vì tương lai của Tỳ Ma, vì một thế giới không bể khổ."
Bọn giáo chúng Tỳ Ma Phái vẫn tiếp tục làm lễ.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?" Giáo chủ quay lại nói với một trưởng lão.
"Thưa giáo chủ. Mọi chuyện đã ổn thoả. Chúng ta chia ra làm hai đội. Một đội đi theo tên người Nam kia, một đội sẽ đột kích thành phố ở phía tây, gây ra xáo trộn để kéo sự chú ý của đám Dị Năng Cục. Riêng giáo chủ thì sẽ theo hướng nam rời khỏi thành phố, sau đó tiếp tục theo kế hoạch."
Giáo chủ nghe xong gật đầu, ánh mắt trầm tư nhìn về phía đông.
"Thánh địa rất gần nơi này, thời gian cho chúng ta cũng không còn nhiều. Ngày nhật thực tiếp theo đã rất gần, nhanh thì một tháng, chậm thì gần hai tháng. Nếu thành công, ngươi ta sẽ là công thần của Tỳ Ma Phái, hưởng hồng phúc của Chân Thần."
Tên Trưởng Lão nghe xong cúi người, tay đặt ở tim.
"Vì Tỳ Ma Chân Thần."
"Được rồi, ngươi đi an bài đi. Khi trời sáng, sẽ bắt đầu hành động."
"Vâng, giáo chủ."
...
"Hừ, một đám giả thần giả quỷ." Nguyễn Bân từ xa nhìn tới khinh thường.
Hắn khinh thường đám người hắc y nhân này, cũng như không quan tâm bọn chúng là ai, đến từ đâu. Nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được, bọn này đến từ Vận Quốc. Nhưng Vận Quốc thì sao chứ? Vẫn phải làm đao cho hắn mà thôi.
"Qua hôm nay, Dương Gia phải xoá sổ. Trọng Lâm còn có cả con điếm Dương Thiến, bọn mày phải chết dưới tay tao!" Nguyễn Bân thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt hắn loé lên sự giận dữ.
Ngày ngày tiếp nhận ma khí, nỗi oán hận trong lòng hắn càng lúc càng to lớn. Hình ảnh Trọng Lâm làm nhục hắn không ngừng lập đi lập lại trong đầu, khiến cho hắn càng lúc càng trở nên mất bình tĩnh.
Trọng Lâm chà đạp hắn, Dương Thiến cười khinh bỉ hắn! Toàn bộ phải chết.
Ma khí dần làm cho Nguyễn Bân mất kiểm soát, làm hắn quên đi rằng, chính hắn là người kiếm chuyện trước, giờ lại thành ra Trọng Lâm cùng Dương Thiến liên hợp làm nhục hắn.
"Thù này phải trả!" Ánh mắt Nguyễn Bân càng lúc càng đỏ, hắn dần mất đi lý trí. "Chỉ cần qua hôm nay thôi! Ha ha ha!"
...
"Thiếu gia! Theo nguồn tin nhận được, thì đám người áo đen này là Tỳ Ma Phái đến từ Vận Quốc. Ý đồ bọn chúng đến đây có lẽ là không tốt!" Chú Đào đứng từ xa nhìn Nguyễn Bân, xa xa là khu phố bỏ hoang.
Từ lúc Nguyễn Bân rời khỏi khu nghiên cứu dưới lòng đất, chú Đào đã luôn đi theo, nhưng hắn không lộ mặt, chỉ theo dõi từ xa.
"Hừ, một đám lúc nào cũng tôn thờ Chân Thần, nào biết Chân Thân đấy cũng chỉ là bề tôi của Vương mà thôi!" Một giọng nói vang lên từ điện thoại của chú Đào.
"Chú cứ tiếp tục theo dõi, không cần quan tâm bọn chúng, tại Đại Việt này, bọn chúng không gây nổi sóng gió gì đâu."
"Vâng, thiếu gia!"
"Nhưng chú cũng cẩn thận với vật thí nghiệm. Đây là mẫu vật quan trọng, cần giữ cho hắn sống bằng mọi giá."
"Vâng thiếu gia!"
"Ngoài ra..." Giọng nam bên kia điện thoại có vẻ chần chừ một lúc "Ta nghe nói là thánh điện của Tỳ Ma ở trong khu vực biển Đông của Đại Việt ta, nhưng ta không rõ là nằm ở nơi nào. Dù sao, Tỳ Ma Chất Đa La cũng từng là một trong các tướng của Vương, ta cũng muốn tìm hiểu thánh điện đó ra sao. Lần này bọn chúng gây hỗn loạn tại Vận Quốc, sau đó âm thầm xuôi nam tiến vào Đại Việt, ta đoán chín phần mười là do thánh điện này. Nếu tình huống cho phép, chú hãy tìm hiểu vị trí của thánh điện cho ta. Nếu có gì nguy hiểm, có thể bỏ qua, nên nhớ, ưu tiên vật thí nghiệm."
"Vâng, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, thiếu gia yên tâm."
"Ừ, ta chờ tin tốt của chú."
Đường dây bên kia điện thoại đã ngắt, chú Đào nhìn xa xa về phía khu phố bỏ hoang, suy nghĩ một lúc hắn lấy ra một cái bộ đàm.
"Điều động đội đặc biệt số hai." Chú Đào ra lệnh. "Đi đến khu phố bỏ hoang phía Tây thành phố. Bọn ngươi có ba mươi phút để thực hiện."
"Đã rõ!" Đầu bên kia trả lời.
"Gọi cả Chấn Thiên! Ta muốn hắn hành động lần này." Chú Đào suy nghĩ một lúc lại nói.
"Rõ, nhưng lão quản gia... cần thiết gọi tên này sao, tên này lần nào cũng gây ra hỗn loạn." Bên kia bộ đàm ấp úng một lúc lại nói.
"Lệnh của ta không nghe?"
"Tôi xin lỗi! Xin nghe chỉ thị của quản gia."
"Theo lời ta mà làm!"
...
"Dương Thiến, hôm nay con sao thế? Sắc mặt con có vẻ không tốt?" Dương Kỳ Vũ lo lắng nhìn Dương Thiến.
Dương Thiến lúc này sắc mặt không tốt cho lắm, một đêm mất ngủ và khóc lóc, làm cho mắt của nàng sưng tấy lên. Vẻ mặt ảm đạm thiếu sức sống.
"Không sao đâu cha, con nhớ mẹ." Dương Thiến buồn bã trả lời.
Dương Kỳ Vũ nghe vậy im lặng. Đây là nỗi đau của hắn, là tội lỗi của hắn. Đã suốt mười tám năm, không lúc nào hắn không cảm thấy đau đớn vì chuyện này.
Mười tám năm trước, tuổi trẻ ngông cuồng, thêm cả thành công trong sự nghiệp. Nhưng bước đầu thành công sao không có kẻ thù. Vì đạt được thành công đó mà kẻ thù của hắn cũng rất nhiều. Kết quả nhận được là sự ra đi của vợ hắn. Dù rằng về sau hắn chi nhiều tiền để tìm ra kẻ thù, sau đó lại chi tiền thuê Chức Nghiệp Giả báo thù cho hắn. Nhưng nỗi đau mất mát này vẫn khiến hắn áy náy.
"Ta xin lỗi con, do ta!"
"Không sao đâu cha, con có trách cha bao giờ, cha luôn bù đắp cho con trong thời gian qua mà." Dương Thiến cười với cha nàng. Dù nàng đã cố gắng cười thật tươi, nhưng nỗi buồn vẫn cứ in đậm trên khuôn mặt.
Nàng thật sự nhớ mẹ, thèm cảm giác có mẹ là như thế nào. Nàng chỉ thấy mẹ nàng qua từng khung hình cũ kỹ đã chụp từ lâu. Nhiều lúc thầm tự nghĩ ra là mẹ đang bên mình. Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng.
"Hôm nay đi viếng mẹ sớm được không cha? Con muốn ở bên mẹ lâu hơn." Dương Thiến nhìn cha nàng với vẻ mặt cầu xin.
"Được được, vậy mấy giờ chúng ta đi?" Dương Kỳ Vũ sờ đầu của nàng, vẻ mặt cưng chiều. Hôm nay sinh nhật nàng, cũng là giỗ mẹ của nàng, nàng muốn thế nào hắn cũng sẽ đồng ý.
"9H đi cha nhé!"
"Được, vậy con chuẩn bị đi, 9h chúng ta xuất phát."
Dương Thiến cười với cha nàng, sau đó nàng lại lặng lẽ trở về phòng. Hôm nay, dù nàng đã cố gắng gạt hình bóng của Trọng Lâm ra khỏi đầu, không còn muốn ảo tưởng gì nữa về nàng và Trọng Lâm. Nhưng nàng không tài nào làm được. Càng cố gắng càng nhớ, càng cố gắng, càng cảm thấy đau đớn.
Dương Thiến lại úp mặt vào gối và khóc nức nở.
...