Chương 42: Quyết định

"Tôi từng ngồi xem tivi, tay cầm bát cơm cười vui vẻ và ăn với tivi, chỉ vì tivi lúc đấy chiếu cảnh gia đình ăn cơm. Cha mẹ tôi là ai, tôi không hề biết, nhưng tôi luôn mong ngóng có một ngày, cha mẹ tôi quay về, để tôi có thể gọi tiếng cha tiếng mẹ, có bữa cơm gia đình cùng nhau. Tôi hy vọng điều đó, hy vọng được hiểu cảm giác có cha mẹ là gì." Lý Dương nhìn Hồ Đại.

"Tôi không hiểu cảm giác có cha mẹ, nhưng tôi hiểu cảm giác mất mát không có gia đình, điều đó tôi hiểu. Ít nhất cậu từng cảm nhận được, mặc dù bây giờ là thù hận, nhưng đã từng cảm nhận được. Nếu tôi đi làm cậu giải quyết được thù hận của mình, tôi sẵn sàng."

Hồ Đại không biết nói gì, hắn im lặng nhìn Lý Dương. Vừa rồi dù là diễn cho Lý Dương sợ, nhưng cũng có phần là hắn muốn. Vì điều hắn nói đều là sự thật.

Hồ Đại quý trọng Lý Dương và Trọng Lâm không? Tất nhiên là có. Vì trong môn phái, hắn không có bạn bè, người ta đều tránh hắn, hắn xu nịnh hắn, bạn bè thật sự không có. Chỉ có Lý Dương và Trọng Lâm xem hắn là bạn, nên vì bạn bè hắn không từ bất kỳ chuyện gì. Ngoài gia đình, thì bạn bè là thứ làm hắn ấm áp hiện tại.

Khi Lý Dương thức tỉnh năng lực, hắn bất ngờ, sau đó hoảng hốt. Chỉ cần bắt Lý Dương là thù cha mẹ sẽ được báo. Nhưng đây lại là bạn hắn. Hắn không biết quyết định như thế nào. Hắn lừa dối cả Trọng Lâm, lừa dối cả Lý Dương, hắn muốn trả thù cho cha mẹ. Nhưng bắt Lý Dương đi thì Trọng Lâm chắc chắn không đồng ý, vậy chỉ có giết, sau đó trốn thoát khỏi Trọng Lâm truy sát. Nếu trốn không thoát, tìm chấp sự đang ở thành phố Khánh Nha báo tin là được, dù là hắn chết nhưng thù cha mẹ sẽ được báo.

Nhưng chuyện diễn ra không như kế hoạch. Hắn bừng tỉnh, hắn mất đi tình cảm một lần rồi, giờ đây hắn sai lầm, có thể sống sót thì thế nào? Đời hắn còn lại sẽ chuyển từ thù hận sang hối hận. Lý Dương làm hắn bừng tỉnh lại, đây là ý nghĩa của tình bạn sao?

Hồ Đại mỉm cười, lấy tay vỗ vỗ trên ngực Lý Dương.

"Tớ đùa thôi. Ha ha." Hồ Đại cười phá lên. "Nhưng chuyện tớ nói cậu, sẽ bị giết bị săn đó là sự thật. Hoàn toàn không đùa."

"Sao lại thế?" Trọng Lâm nhíu mày, vở kịch hạ màn rồi, nhưng một đống thứ rối tinh rối mù lại xuất hiện.

Nếu theo lời của Hồ Đại, Lý Dương sau này sẽ bị truy đuổi gắt gao, đây không phải là điều Trọng Lâm muốn, còn lý do vì sao thì phải chờ Hồ Đại giải thích.

Lý Dương ngẩn ngơ nhìn cả hai. Diễn trò? Hắn đang cố tiêu hoá.

Hồ Đại nhìn Trọng Lâm và Lý Dương, sau đó hắn nằm dài xuống đất cười lên ha ha.

"Hai người bạn các cậu, tớ kết định. Có đuổi tớ cũng không đi đâu. Tớ sẽ dùng mạng mình để bảo vệ các cậu. Tớ hứa." Hồ Đại cười ha ha, nước mắt cứ tuôn ra. Trọng Lâm nhìn không hiểu tại sao tên này lại khóc, mít ướt chăng? Còn Lý Dương thì bị shock vẫn chưa tỉnh, vẫn đang đứng ngẩn tò te.

"Chuyện là thế này..." Hồ Đại giải thích chuyện quang hệ dị năng giả hệ trị liệu cho cả hai nghe.

Trọng Lâm thì cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng. Thế giới này, sao lại kỳ thị quang hệ trị liệu như vậy? Tất nhiên có điều gì đó uẩn khúc đằng sau, chuyện này nếu không giải quyết thì phiền phức của Lý Dương chỉ có kéo dài tới chết, hoặc là đến lúc Lý Dương thực lực bao trùm trên tất cả, hoặc là khi hắn tuyên bố vô địch và không ai dám trả lời thì lúc đó mới yên ổn.

"Thật?" Lý Dương mặt lạnh lùng hỏi.

"Thật! Chắc chắn, nếu cậu bại lộ chuyện dị năng của mình, chết là cái chắc." Hồ Đại chắc chắn trả lời cho Lý Dương.

"Tôi hỏi chuyện gia đình cậu, là thật hay cậu cố ý lừa tôi." Lý Dương lại lạnh lùng nhìn Hồ Đại, ánh mắt Lý Dương lấp loé ấn ký mặt trời.

Lúc này khí thế Lý Dương lại kéo lên cao, Trọng Lâm bất ngờ nhìn Lý Dương, thực lực Lý Dương lúc này cũng tăng lên, rất nhanh đạt đến cấp 3, rồi cấp 4, đến cấp 5 bắt đầu yếu ớt dần. Nhưng năng lượng này không phải của Lý Dương, nó rất phù phiếm, Lý Dương cũng như có dấu hiệu tức giận mất điều khiển.

"Dương!" Trọng Lâm kéo lại Lý Dương.

"Bỏ tao ra, Hồ Đại, chuyện mày nói là thật hay mày lừa tao?" Lý Dương tức giận nắm lấy áo Hồ Đại, xốc hắn ngồi lên.

Hồ Đại cùng Lý Dương mặt đối mặt.

"Thật, chuyện cha mẹ tớ là thật, chuyện tớ muốn bắt cậu đi cũng là thật, chuyện tớ muốn giết cậu cũng là thật. Toàn bộ đều là thật." Hồ Đại nhẹ nhàng trả lời Lý Dương.

"A a a a!" Lý Dương ngửa đầu lên gầm thét, sau đó tay hắn bỗng nhiên tụ tập quang mang cực kỳ mãnh liệt, không còn nhu hoà như trước, mà nóng rực như ánh mặt trời đang thiêu đốt. Một quyền đánh thằng vào mặt Hồ Đại.

"Dương! Mày bị sao thế?" Trọng Lâm vội vàng chạy đến ngăn cản lại.

"Kệ đi Lâm, tớ cũng lừa cậu đấy." Hồ Đại thản nhiên cười với Trọng Lâm, khoé miệng hắn máu đang chảy ròng ròng.

"Xin lỗi Dương, nhưng tớ muốn cậu hiểu một điều. Thế giới này, không tốt như cậu tưởng đâu. Xem như đây là bài học tớ dành cho cậu, và cũng là bài học dành cho tớ. Tớ đã trải qua một lần mất mát rồi, giờ đây không thế mất các cậu. Xin lỗi vì thù hận làm tớ mất lý trí." Hồ Đại nhìn Lý Dương, hắn thấy Lý Dương đã nương tay với hắn, vì hiện tại thực lực Lý Dương rất kinh khủng, nhưng mà cú đấm của hắn, chỉ làm Hồ Đại bị xây xát bên ngoài một tí, không mạnh mẽ như trong tưởng tượng.

"Ngu ngốc." Lý Dương lại đấm Hồ Đại một đấm. Sau đó Lý Dương lăn ra nằm bên cạnh Hồ Đại. Thực lực bắt đầu rớt xuống, trở về cấp 1 dị năng giả.

Lý Dương nằm thở hồng hộc.

"Mệt quá, sao lại mệt thế nhỉ!" Lý Dương nghi hoặc hỏi.

Hai tên nằm dài dưới đất, Trọng Lâm nhìn lắc lắc đầu chán nản.

"Cha mẹ của Hồ Đại bị chết do người ngoài hành tinh giết." Trọng Lâm nhìn nhìn Lý Dương. Miệng thì giải thích cho Lý Dương nghe, tay thì chọc chọc trên người Lý Dương, xem thử tên này thay đổi ra sao.

"Trong giới chức nghiệp giả gọi là người bí cảnh." Trọng Lâm tiếp tục giải thích. "Thù hận lớn nhất của hắn là người bí cảnh, hắn muốn giết sạch người bí cảnh để báo thù cho cha mẹ."

Tay Trọng Lâm đưa một luồng nội khí vào người Lý Dương, thầm điều tra xem là luồng năng lượng vừa rồi từ đâu ra. Nhưng rất ngạc nhiên là nó biến mất sạch sẽ. Bất kỳ nguồn năng lượng nào từ bên ngoài nhập thể, đều sẽ lưu lại dấu vết. Nhưng luồng năng lượng vừa rồi của Lý Dương, biến mất hoàn toàn cứ như năng lượng đó là của chính bản thân hắn. Nhưng điều tra nhiều lần, Trọng Lâm chắc chắn tên này chỉ là cấp 1. Thật khó hiểu.

"Thế giới chức nghiệp giả rất đa dạng, và cũng không có luật pháp. Dù có cũng chỉ là lỏng lẻo, thằng nào mạnh thằng đó định ra luật. Vậy nên Hồ Đại nó không muốn mày gia nhập vào thế giới này, có tao với nó là đã quá đủ rồi. Ít ra mày là người thường, lỡ tụi tao có bất trắc gì thì ít ra còn có mày nhặt xác. Nhưng giờ mày là Dị Năng Giả, cũng là một chức nghiệp giả. Tao và nó có nguy cơ nhặt xác cho mày, thế nên nó kiếm chuyện để mày sợ mà bỏ."

Trọng Lâm giải thích, Hồ Đại im lặng. Trọng Lâm cũng cố ý phớt lờ chuyện Hồ Đại nói là lừa hắn. Chuyện đó không quan trọng, vì nếu thật sự xảy ra, hắn sẽ nhặt xác cho Hồ Đại.

Hiện tại hắn gần như hồi phục toàn bộ, chỉ là thực lực chưa trở về, kinh nghiệm chiến đấu thì đã hoàn toàn trở về. Vậy nên chênh hắn 1 2 cấp vẫn có thể bị hắn giết như thường, trừ khi triền đấu thì sức bền hắn không bằng. Nội khí và sức bền đang là điểm yếu của chính hắn.

"Này Lâm, nếu lúc đó tớ làm thật thì cậu tính sao?" Hồ Đại cười cười với Trọng Lâm.

Trọng Lâm im lặng nhìn Hồ Đại, sát khí đột nhiên dâng cao. Hồ Đại nhìn Trọng Lâm bỗng chốc hoảng hốt, cứ như hắn đang đối mặt với một quái vật thời viễn cổ. Mồ hôi đồ ròng ròng, áp lực cực kỳ căng thẳng.

"Đoán xem." Khí thế rút đi, Trọng Lâm lại cười với Hồ Đại.

Hồ Đại không dám hỏi tiếp, hắn đoán được, hắn dám làm thật thì Trọng Lâm sẽ cho hắn chết tại sân thượng này, không có mảy may chút nào may mắn trốn thoát.

Hồ Đại không hiểu tại sao hắn có cảm giác đó. Trọng Lâm thực lực thấp hơn hắn nhiều, sao lại gây áp lực cho hắn cứ như hắn đang đứng trước mặt của trưởng lão Hình Phạt Đường trong tông môn. Sát phạt và hung tàn.

"Mày tính thế nào hả Dương?" Trọng Lâm nhìn Lý Dương đang nằm dài trên đất nhìn lên ánh mặt trời.

Bỗng nhiên Lý Dương nở nụ cười.

"Tao với bọn mày, cùng một bọn rồi. Tao không muốn bọn mày bỏ rơi tao lại phía sau. Về sau nếu tao có bị truy sát, chẳng phải có bọn mày sao. Bọn mày có bị thương thì đã có tao. Tao muốn nhập bọn, tao không muốn chỉ nhìn và nghe tụi mày nói."

Lý Dương quyết định dấn thân vào thế giới của chức nghiệp giả, dù rằng hắn đã biết, nguy cơ mất mạng rất cao. Nhưng thì sao chứ, hắn chẳng cần biết, hắn chỉ muốn sôi nổi, muốn bốc đồng, muốn sống theo cảm xúc của mình.

"Hồ Đại, chuyện của mày, hiện tại tao bất lực, nhưng sau này, mày cần tao sẽ giúp. Chuyện của mày, cũng là chuyện của tao." Lý Dương quay sang nhìn Hồ Đại đang nằm.

Trọng Lâm nhìn hai người, bỗng nhiên cười mỉm. Đây là cảm giác tình bạn? Kiếp trước hắn cũng không có. Nhưng cũng có một người, đã từng luôn lo lắng cho hắn, muốn bảo vệ hắn. Nhưng hắn khước từ. Hắn lúc đó không xứng có bạn bè, cuộc sống của hắn chỉ có giết chóc. Giờ đến thế giới này. Hắn không biết người đó hiện tại ra sao. Vẫn sống tốt chứ.

"Hai đứa mày, nói chuyện nghe buồn nôn quá!" Trọng Lâm lắc đầu với Lý Dương và Hồ Đại. Hai tên này thì cười phá lên.

"Bích Dương, nàng vẫn ổn chứ?" Trọng Lâm nhìn về phía bầu trời, thầm nghĩ trong đầu. Hình bóng một thiếu nữ hiển hiện. "Nếu có cơ hội trở về, ta sẽ nói cho nàng biết, ta muốn nàng làm bạn ta, và ta sẽ bảo vệ nàng."

...

"Trọng Lâm đã chết?" Một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch. Nàng ngã xuống ghế như muốn ngất đi.

"Là ai, là ai đã giết hắn?" Thiếu nữ la hét.

Không một ai trả lời nàng. Chỉ có tấm giấy trên bàn, viết vỏn vẹn bốn chữ.

"Dù đi khắp chân trời góc biển, ta sẽ báo thù cho ngươi!!!"

...