Chương 13: Chiến Trần Hảo.

Trọng Lâm cùng Hồ Đại nhìn nhau, cả hai cùng cười khổ. Đây đúng là quái vật. Chưa bị hắn đánh chết đã là vạn hạnh.

Trần Hảo không cho Lý Dương đi cùng vì sợ nguy hiểm cho Lý Dương, hiện tại thì chính hắn mang đến nguy hiểm cho cả nhóm.

“Nhìn ra hắn bị sao chứ!” Hồ Đại cười khổ nhìn Trọng Lâm, hắn đã nhìn ra Trần Hảo mất kiểm soát, nhưng không nghĩ là mất kiểm soát đến mức này. Vì theo hắn thấy, Trần Hảo thực lực cực mạnh, nên khả năng điều khiển ý chí càng tốt mới phải. Chứ không nên nhanh chóng mất kiểm soát như thế này.

“Tôi cần chạm được vào người Trần Hảo, thì mới có thể giúp anh ấy thoát khỏi trạng thái này!” Trọng Lâm thở hồng hộc nói với Hồ Đại.

“Chắc chắn thành công chứ!” Hồ Đại cười khổ, nếu bình thường, gặp đối thủ thế này thì tốt nhất là chạy, nhưng lại là đồng minh, là chiến lực mạnh nhất của nhóm, lúc này hắn thật sự không biết phải làm sao. Sách giáo khoa ở tông môn không dạy điều này. “Sư phụ, hoàn cảnh này, sư phụ chưa dạy cho con khi xuống núi!”

Kẻ địch chưa thấy, nhiệm vụ chưa đến nơi, quân mình đã trước tiên loạn. Ma khí không hề dễ đối phó như Hồ Đại đã từng nghĩ. Hắn nghĩ rằng ma khí chỉ đơn thuần điều khiển cảm xúc của con người, hắn tự tin thì hắn là người Cổ Võ, mang võ thì khó mà bị ma khí ăn mòn. Hiện tại thì hắn sai, người cổ võ khi bị ma khí ăn mòn chỉ càng đáng sợ hơn mà thôi. Và hắn đang trong tình trạng đấy.

"Liều thôi!" Hồ Đại cắn răng xông lên. Trọng Lâm cùng lúc này theo sau Hồ Đại.

Trần Hảo đã hoàn toàn mất đi không chế, lúc này trong mắt Trần Hảo chỉ có phẫn nộ. Đám người này ngăn cản hắn giải cứu tiểu thư, hắn phải giết. Kẻ cản đường phải chết.

Gào!!!

Trần Hảo gầm lên như một con dã thú. Hắn lao đến chỗ Hồ Đại. Trong mắt hắn lúc này, Hồ Đại là kẻ cản đường lớn nhất, hắn phải tiêu diệt. Phóng nhanh tới trước, sau đó Trần Hảo tung ra một cước về phía Hồ Đại. Cước chưa đến, nhưng cuồng phong đã quất mạnh vào người Hồ Đại.

"Tê!!!" Hồ Đại hít sâu một hơi, thật đau, chỉ là gió từ cước lực của Trần Hảo đã mạnh như vậy, nếu dính đòn trực diện, có lẽ chỉ có chết. Hồ Đại vội vàng né tránh, không dám trực diện đón đỡ, hắn vòng qua bên hông của Trần Hảo, tay hoá thành trảo, bắt thẳng về hướng mắt của Trần Hảo.

Trần Hảo liếc nhìn trảo của Hồ Đại tới gần. Trần Hảo không né tránh, chỉ nhìn chằm chằm Hồ Đại, trảo công càng lúc càng tới gần mắt của Trần Hảo. Trần Hảo rút tay, đưa khuỷ tay lên làm mũi thương, một cú đâm thật mạnh vào khuỷ tay của Hồ Đại. Làm trảo của Hồ Đại chếch đi, một cơn đau kinh khủng truyền từ tay về khiến Hồ Đại mặt mũi nhăn nhó, hắn cố nén cơn đau, tung lên một cước vào người Trần Hảo, sau đó dựa vào người Trần Hảo lấy lực phóng ra ngoài.

Thấy Hồ Đại bứt thoát ra ngoài. Trần Hảo cười gằn, hắn phóng về phía trước. Tay vồ về phía Hồ Đại. Muốn một quyền đấm thẳng vào mặt Hồ Đại. Hồ Đại vội vàng lui về phía sau. Sau đó hắn ngã người ra phía sau, mặt hướng nhìn về Trần Hảo đang lao tới.

Sau khi ngã người về phía sau, Hồ Đại vội vàng chống hai tay xuống đất, rút hết cả người về. Hai chân gấp lại về người, cả người co lại như quả banh, tụ lực ở hai tay đang chống xuống đất, sau đấy một cú hồi mã thương thật mạnh về phía Trần Hảo.

Đang đà lao tới, Trần Hảo không kịp phản ứng đã bị hai chân của Hồ Đại đạp thẳng vào mặt. Trần Hảo bị choáng ngã ngược ra sau.

Trọng Lâm lúc này vọt đến từ phía sau Trần Hảo. Hai tay làm chưởng, đánh mạnh vào lưng của Trần Hảo.

"Tiểu Trí!" Trọng Lâm gầm thét trong đầu. Hắn muốn dựa vào hệ thống để rút đi ma khí trên người Trần Hảo.

Ting!...

Hệ thống vừa bắt đầu hút, thì Trần Hảo lúc này xoay người vồ bắt Trọng Lâm. Trọng Lâm vội vàng tách ra, không dám cận thân chiến đấu với Trần Hảo.

"Chủ nhân, thời gian tiếp xúc quá ngắn, không thể hút được ma khí" Tiểu Trí vội vàng thông báo cho Trọng Lâm.

"Cần bao nhiêu lâu mới được?" Trọng Lâm cười khổ, còn cần thời gian nữa sao, thật khó khăn.

"Ít nhất cần hơn 10 giây mới được!" Tiểu Trí vội vàng nói. Tiểu Trí cũng biết đây không phải là lúc để đùa giỡn với Trọng Lâm.

"Liều mạng!"Trọng Lâm không dám nhiều lời, vội vàng né tránh Trần Hảo. "Thái Cực Bộ Quyết"

Trọng Lâm lúc này di chuyển chân theo một quỹ đạo hình tròn né tránh Trần Hảo, lúc nhanh lúc chậm, bộ pháp quỷ dị biến hoá.

Khi thì nhanh như gió bão, khi thì ổn trọng như thái sơn. Vừa né tránh Trần Hảo, vừa phản đòn. Trọng Lâm không dám trực diện đấu sức với Trần Hảo. Vì hắn biết, sức mạnh của hắn không đấu lại Trần Hảo. Nên chỉ lựa chọn thời cơ ra quyền.

Vừa né tránh một quyền của Trần Hảo, Trọng Lâm di chuyển bộ pháp cận thân Trần Hảo, một quyền đánh thẳng vào cổ của Trần Hảo.

Trần Hảo lườm lườm Trọng Lâm, quyền quá yếu không đủ gây thương tổn cho Trần Hảo. Trần Hảo bắt tay làm trảo, vồ thẳng về phía Trọng Lâm. Một quyền Trọng Lâm vừa chính xác thì trảo của Trần Hảo đã tiếp xúc với xương sườn của Trọng Lâm, trảo ấn in lên ngực Trọng Lâm, mang theo máu và thịt văng lên. Trọng Lâm chỉ vừa tiếp xúc một trảo đã bị thương, vội tách ra.

Hồ Đại thấy Trọng Lâm bị thương thì liên lao lên. Khoá chặt phần eo Trần Hảo. Trần Hảo dậm chân xuống đất, tụ lực ở chân dẫm mạnh. Hất eo về phía trước. Hồ Đại mất thế, vừa ôm eo của Trần Hảo thì đã bị lực phản chấn hất văng ra phía trước. Va thẳng vào Trọng Lâm.

Hồ Đại cùng Trọng Lâm đều ọc ra máu ở miệng. Nội tạng cả hai đã bị thương.

"Tiếp tục thế này thì không ổn, không khéo chết cả hai mất" Hồ Đại cười khổ nhìn Trọng Lâm.

"Tôi không đến gần được hắn, cần phải khoá được hắn ít nhất 10 giây" Trọng Lâm cũng cười khổ.

Đây là cuộc chiến không cân sức. Hai tên võ giả, một tên vừa vào cấp 3 và một tên đến cả cấp 1 cũng chưa đến, cùng triền đấu với một võ giả cấp 4 trung cấp. Đánh đến lúc này cả hai còn chưa bị đánh chết đã là vạn hạnh. Chỉ vì Trần Hảo lúc này dã mất đi ý thức, chỉ biết chiến đấu, nên sức mạnh thì tăng cao nhưng khả năng phản ứng không được nhanh và chính xác, nếu không thì cả hai đã bị chết.

"Hồ Đại, tôi cần cậu làm mồi nhử, chỉ cần 10 giây. Tranh thủ cho tôi 10 giây thì chúng ta sống sót, còn không thì chết cả hai".

Hồ Đại cảm thấy đắng chát. Hắn biết Trần Hảo coi mình là mục tiêu. Muốn trốn cũng trốn không được. Dù Trọng Lâm có trốn thì Trần Hảo cũng sẽ đuổi theo và giết hắn. Giờ phút này, ngoài liều mạng tin tưởng Trọng Lâm thì có đường sống. Còn không thì chỉ có chết. Chắc chắn hắn chết còn Trọng Lâm thì bỏ chạy sẽ sống.

Trọng Lâm lúc này nào còn quan tâm bỏ trốn. Hồ Đại chết thì hắn cũng chết theo, vì chỉ cần cùng Trần Hảo đấu hai ba chiêu là hắn bị bắt chết ngay. Nên lúc này nhất định phải liều mạng.

Thảo luận còn chưa xong, Trần Hảo không cho Hồ Đại cùng Trọng Lâm thời gian thở dốc. Hắn đã lao lên tấn công dồn dập về phía Hồ Đại.

Hồ Đại vội vàng lùi về phía sau. Chung quanh là cây cối, đã bị cả 3 giao chiến phá huỷ vô số. Cây cối đổ ngã. Hồ Đại lui về phía sau, vừa đụng trúng một gốc cây thì vội vàng ngồi thụp xuống. Một quyền của Hồ Đại đánh tới, quyền đầu đánh trúng thân cây, và thân cây như gỗ mục gãy đổ.

"Này còn là sức người không?" Hồ Đại cười khổ. Giao chiến đến mức này, hắn đã cảm thấy xuống sức, hơi thở không đều, nhưng Trần Hảo thì vẫn sung sức tấn công liên tiếp.

Trọng Lâm thì cũng không khá hơn bao nhiêu, máu từ vết thương vẫn đang chảy ròng ròng. Sắc mặt của hắn lại trở nên tái nhợt. Trọng Lâm di chuyển xung quanh Trần Hảo, tìm cơ hội tấn công, hắn muốn một đòn chắc thắng, vì cả hắn và Hồ Đại cũng đang dần đuối sức, không thể tiếp tục triền đấu với Trần Hảo. Cứ tiếp tục thế này, cả hai sẽ chết.

Hồ Đại liên tục di chuyển và né tránh. Sau đó phản đòn, nhưng kết quả mỗi lần hắn phản đòn là mỗi lần hắn bị Trần Hảo đánh đập một trận. Từ từ Hồ Đại trở nên đuối sức.

Lúc này ánh mắt Hồ Đại đã dần yếu ớt, hắn nhìn sang Trọng Lâm. Ánh mắt như muốn nói: "Lần này không thành công thì cả hai cùng chết!"

Trần Hảo lại tiếp tục dùng quyền cước tấn công Hồ Đại, Trọng Lâm thì trong mắt Trần Hảo chỉ như con muỗi vo ve. Tiện tay thì cho một đập.

Trọng Lâm thấy vậy cũng cười khổ, Trần Hảo coi thường Trọng Lâm nên lười tấn công. Làm Trọng Lâm nhiều lần có cơ hội tấn công để cứu giúp Hồ Đại lúc nguy hiểm. Trần Hảo không trực tiếp tấn công Trọng Lâm, khiến Trọng Lâm vừa mừng vừa hận, hận mình quá yếu nên bị khinh thường, nhưng cũng mừng là vì như vậy hắn mới có cơ hội để tấn công.

Trần Hảo tung lên một cước đá về phía Hồ Đại. Lúc này Trần Hảo cũng đã dần thấm mệt, cước lực không còn quá mạnh như lúc đầu. Hồ Đại vội vàng ngồi xuống né tránh, một cước của Trần Hảo đá trúng gốc cây. Lúc này Trọng LÂm bỗng nhiên từ phía sau công kích thẳng vào phần eo của Trần Hảo. Lực cước vừa đi chưa kịp thu hồi, một đòn tấn công của Trọng Lâm khiến Trần Hảo bị lảo đảo muốn ngã về phía trước. Hồ Đại thấy cơ hội vừa đến. Vội vàng dùng nắm đấm tấn công thẳng vào giữa ngực của Trần Hảo, sau đó tiếp tục bước lên một bước, tụ lực vào khuỷ tay, lại đâm mạnh vào giữa ngực Trần Hảo. Trần Hảo lúc này đã mất đà và liên tiếp bị tấn công bởi Hồ Đại, hắn lui ra phía sau, Trọng Lâm đã chờ sẵn phía sau vội vàng đón lấy, tay choàng qua cổ của Trần Hảo, xiết chắc cổ Trần Hảo.

"Tiểu Trí, Tiểu Trí!!!" Trọng Lâm gầm thét lên. Lần này mà không thành công nữa thì thật sự cả hai phải chết.

Trần Hảo vừa bị Trọng Lâm khoá cổ thì gầm thét lên, hắn vươn tay bắt lấy Hồ Đại phía trước, một trảo móc thẳng vào khuỷ tay của Hồ Đại. Năm dấu ngón tay đâm sâu vào thịt của Hồ Đại, khiến Hồ Đại đau đến mức mặt mũi nhăn nhó. Sau đó một quyền đấm ngược ra sau, tấn công thẳng vào đầu của Trọng Lâm. Một đấm làm Trọng Lâm choáng váng muốn buông tay ra. Hồ Đại thấy vậy vội vàng lao lên xô ngã Trần Hảo nằm đè lên người Trọng Lâm.

Trần Hảo ngã ngược ra sau, Trọng Lâm lúc này thương càng thêm thương, hai mắt dần dần mất đi thần thái, nội tạng thì bị trọng thương, đầu thì bị tấn công trực tiếp bởi một quyền của Trần Hảo. Hắn lúc này dần dần lâm vào hôn mê. Nhưng tay thì vẫn khoá chặt cổ của Trần Hảo.

"Tiểu Trí! Tiểu Trí!" Trước khi lâm vào hôn mê sâu, Trọng Lâm vẫn gầm thét lên tên của con chó pug trong đầu. Hai mắt hắn dần dần tối đi. Hắn ngất.

Trần Hảo lúc này bị Hồ Đại nằm đè lên người. Bên dưới là Trọng Lâm.Trần Hảo gầm thét liên tục đánh vào người Hồ Đại. Hồ Đại đau nhức không thể tả, máu trào ra ở miệng, mắt,mũi. tai. Nhưng vẫn cắn răng ghì chặt Trần Hảo. Trọng Lâm bảo tranh thủ cho hắn mười giây, giờ đây tranh thủ cho hẳn một phút, chắc chắn phải thành công. Hồ Đại lúc này nào biết là Trọng Lâm đã bất tỉnh, chỉ biết ghì thật chắc Trần Hảo, không cho Trần Hảo thoát ra.

Sau một lúc tấn công liên tục, Trần Hảo tiếng gầm thét dần dần yếu đi, sau đó im lặng. Hắn dừng không tấn công Hồ Đại nữa.

Hồ Đại lúc này cũng dần kiệt sức, vết thương trên người chồng chất, hắn cũng ngất đi.