Chương 16: Sứ giả?

Dịch giả: HCTver2.

"Vậy đi thôi."

Lâm Việt tính toán một hồi, bây giờ có lẽ Huyền U cũng đã gọi người kia ra tới.

Người khác có lẽ không thể làm cho tên này dẫn xà xuất động, nhưng mà với Thái Thượng Trưởng lão này thì lại khác.

(Dẫn xà xuất động: Dụ rắn ra hang, kiểu như lấy mồi nhử hay gì gì đó làm một sự vật, con người không thể ẩn náu được nữa?)

Rất đơn giản, bởi vì cả hai lão già này, đều là phản đồ của Vong Tiên Tông a.

Trong bóng đêm đen kịt, Cầm Cơ theo sát sau Lâm Việt, nhanh chóng chạy đến một khu rừng trúc rậm rạp sau núi.

Chung quanh tĩnh mịch lạ thường, thi thoảng mới nghe thấy tiếng côn trùng vọng lại từ xa xa.

Bọn họ núp sau một tảng đá, nơi này mọc đầy những cây trúc to lớn che lại hai người, sẽ không dễ bị phát hiện ra điểm bất thường.

"Đừng gây ra tiếng động, một lúc nữa thôi."

Lâm Việt vừa nói xong, đã nghe thấy một tiếng quát tức giận của một lão già truyền đến.

"Chết tiệt, rốt cuộc đồ ngu nhà ngươi đang làm cái quái gì hả!"

Người còn chưa hiện, những tiếng ầm ầm vỡ nát phát ra, cùng với đó là tiếng quyền cước đấm đá liên tục.

Bất chợt, một bóng người bay vụt ra.

Rầm! Rầm! Rầm!

Có vẻ như bị trúng đòn không nhẹ, trên đường bay đụng gãy rạp mấy cây trúc, khi ngừng lại, mới lảo đảo đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía vừa nãy.

Trong bóng tối, Cầm Cơ cau mày nhìn xem mọi việc, bởi vì nàng biết người này, chính là Đệ Tứ Cung chủ, Tứ Trưởng lão Âm Khôi.

Rất nhanh sau đó, một thân ảnh khác cũng đạp không mà tới, không ai khác chính là Huyền U!

"Ai bảo ngươi đắc tội với người không nên đắc tội."

Huyền U giơ cao một lá cờ to lớn trong tay phải lên, "Đêm nay, hắn muốn ngươi chết, ngươi phải chết."

Âm Khôi ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, gầm lên, "Huyền U, ngươi hẳn cần phải biết thân phận thật sự của ta."

"Ta biết rồi."

Huyền U cười gằn.

Âm Khôi khuôn mặt biến sắc, "Vậy ta là ai?"

Huyền U nhìn Âm Khôi một cách giễu cợt, "Hẳn là sứ giả Yêu Ma Hải đúng chứ?"

Âm Khôi cau mày, chưng hửng, "Ngươi biết à?"

Huyền U nói: "Ài, sứ giả chân chính đã sớm báo cho ta trò mèo này của ngươi rồi, đừng phí công vô ích nữa, dù ngươi có nổ mình là bố thiên hạ, đêm nay vẫn chỉ có kết cục chết mà thôi."

"Sứ giả chân chính?"

Âm Khôi trong lòng có dự cảm chẳng lành, "Ngu xuẩn, sao có thể? Ngươi bị lừa rồi!"

Huyền U nào sẽ tin tưởng tên này, hiện nay Giao độc trong người đã bị áp chế, Diệu Khí vận chuyển thông suốt không bế tắc, đều là nhờ dược hiệu từ đan dược của Lâm Việt đấy.

Ai là sứ giả khó mà biết được, nhưng mà thuốc giải, há lại có thể làm giả được?

Tách tách!

Huyền U lần nữa vung lá cờ lớn trong tay lên, lập tức Âm Khôi cảm thấy xung quanh lạnh thấu xương, nhiệt độ trong không khí giảm xuống cực nhanh, đã có dấu hiệu ngưng kết thành băng tinh.

Không chỉ có thế, hắn còn mơ hồ nghe được âm thanh quỷ gào ma gọi, không ngừng nhiễu loạn tâm thần, làm hắn khó có thể tập trung được.

"Có thể bỏ mạng ở dưới Loạn Hồn Phiên của ta, cũng coi là được chết một cách anh hùng a."

"Chết tiệt!" Âm Khôi tức giận gào thét, "Rốt cuộc là ai lại nhìn ra thân phận của ta, lại muốn diệt trừ ta!!"

Trong lúc còn đang nghĩ không ra tại sao nên cơ sự này, Huyền U đã liên tục đánh là mấy chục đòn, đỡ không nổi, Tứ Trưởng lão phun ra một búng máu tươi thấm ướt cả vạt đất.

"Hả? Bọn hắn đang chó cắn chó sao?"

Cầm Cơ nghe hai người đối thoại, đã lờ mờ hiểu được mọi chuyện.

Chỉ thấy Lâm Việt thở dài, che miệng nàng, khẽ bảo, "Từ từ, vẫn còn sớm."

Quả nhiên, Âm Khôi bị đánh cho bầm dập, đau đớn che mặt lại, "Con chó này, ngươi ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra, còn sống thì có ích gì, lưu lại cũng chỉ vô dụng."

Huyền U nghiêm mặt lại, đã phát hiện ra một loại khí tức quỷ dị đang không ngừng lớn mạnh trong cơ thể Âm Khôi, đây không phải loại mà con người có thể phóng ra.

Bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ, toàn thân vốn trắng bệch của lão đột nhiên biến thành xanh nhạt gân xanh nổi lên chằng chịt, da thịt trở nên cứng cáp, lông mọc dài ra, chớp mắt đã bao phủ lấy người hắn.

"Ma Hóa!" Âm Khôi quát lên, khí thế tăng vọt, Chuyển Luân Thất Nhiên! Chuyển Luân Bát Nhiên! Chuyển Luân Cửu Nhiên!

Vốn dĩ tu vi còn yếu kém hơn Huyền U nhiều lắm, nhưng nhờ Ma Hóa, đã vụt ngang hàng với Huyền U, Cửu Nhiên Chuyển Luân Cảnh!

Trong lúc tên này biến đổi, lão già kia cũng không có rảnh mà ngồi ngắm, Loạn Hồn Phiên cùng Hàn Băng Diệu Khí liên tục phát động thế công ngăn cản cơ hội phản kích của kẻ địch, từng đạo từng đạo ma ảnh quỷ hồn cùng hàng loạt gai băng ngưng kết trong không khí điên cuồng lao xuống Âm Khôi!

Ầm ầm!

Tiếng nứt vỡ, bạo tạc không ngừng phát ra, nếu không phải là giữa đêm khuya thanh vắng, với cường độ chiến đấu thế này, ắt hẳn sẽ sớm bị người phát hiện ra.

Khói bụi mịt mù dần tản đi, hiện ra mặt đất đã thủng lỗ chỗ còn vương lại từng đợt khí lạnh, một con quái vật mặt xanh nanh vàng bước tới, toàn thân gai ngược lởm chởm, hoàn toàn là một thứ quái dị, chẳng còn nửa phần phong phạm của Đệ Tứ Cung chủ Vong Tiên Tông.

"A, sứ giả nói đúng."

Huyền U nhíu mày, Âm Khôi tùy ý giơ tay lên đỡ, toàn bộ ma ảnh quỷ hồn cùng gai băng liên tục bạo phá, nhưng lại chẳng mảy may thương tổn đến con quái kia.

Hắn tự tin vào sức tấn công của mình, dưới Siêu Thoát Cảnh không ai có thể đón đỡ, vậy mà tên này lại chỉ dùng sức mạnh thể chất, cũng đã ngăn chặn được.

Nhưng nhớ lại lời Lâm Việt, Huyền U lại tăng mạnh thế công, liền đó, cánh tay của Âm Khôi đã bị một gai băng xuyên thủng, kế tiếp bị một quỷ hồn cưỡng ép bẻ đứt lìa.

Chưa kịp vui mừng, lão đã trợn tròn mắt, miệng vết thương của con quái vật đang chảy máu đầm đìa không ngừng sủi bọt, nhanh chóng mọc lại một cái mới thế vào.

"Siêu Tốc Phục Sinh!"

Cầm Cơ khó tin nhìn bên cạnh, "Hắn là nội gián do Yêu Ma Hải gài vào?"

Lâm Việt gật đầu, không nói thêm lời nào.

"Đúng là phản đồ của Yêu Ma Hải, sứ giả quả nhiên không giết nhầm người."

Huyền U cười lạnh, vẫn không ngừng tấn công đối phương.

"Ài, không thể hiểu nổi lại có một con chó ngu xuẩn cỡ này, vậy thì đừng mong sống nữa."

Âm Khôi làm quen với sức mạnh của bản thân, khinh thường nhìn lên Huyền U.

Những quỷ ảnh ma hồn đang gào thét xung quanh, những gai băng từng đợt từng đợt đâm nổ trên người hắn, nhưng chẳng thể nào gây tổn thương lên hắn đang trong trạng thái Ma Hóa cả.

Một tay đỡ đón, một tay vung lên, đánh về phía Huyền U.

Lão già cảm nhận một cỗ sức mạnh kinh khủng đang đập về phía mình, vội vàng ngưng kết mấy chục lớp tường băng che chắn, nhưng vẫn không quên điều khiển Loạn Hồn Phiên tấn công ngược lại.

Tách! Ầm! Ầm!

Lần lượt từng bức tường bị đánh nát, nắm đấm đã đạp lên thân Huyền U, tuy đã bị cản lại không ít nhưng vẫn làm cho hắn có cảm giác cả người đau đớn, khí huyết nhộn nhạo, vội lui về sau kéo giãn khoảng cách.

Ngay đúng lúc này, một cục đá từ trong màn đêm bắn ra, va chạm mạnh vào lưng Âm Khôi!

"Đáng chết, ai?"

Nhược điểm trí mạng bị đánh trúng, hắn cảm giác như sức lực toàn thân nhanh chóng giảm sút, quả vậy, lông xanh cùng gai ngược trên người hắn đang dùng tốc độ cực nhanh mà hóa thành bụi phấn, đây là trạng thái giải trừ Ma Hóa!

Huyền U vốn chẳng phải người hiền lành, nhân lúc Âm Khôi đang thất thần, lập tức công kích như vũ bão đập tới!

Mấy chục quỷ ảnh giương nanh múa vuốt, hàng loạt băng thứ loạn vũ bạo tạc toàn bộ đều nhắm thẳng Âm Khôi mà lao đến!

Lại sau một hồi bụi mù mịt cùng tiếng nổ vang liên hồi, đã hiện ra một cái xác tứ chi đứt lìa, máu nhuộm đỏ đất, chết đến không thể chết hơn.

"Sứ giả nói không sai, liên tục công kích ngươi liền sẽ chết."

Huyền U cười mỉa nhìn tử thi trên đất, tất thảy mọi việc tối nay đều được Lâm Việt tính toán cả, chính hắn nói với lão, Âm Khôi là phản tặc của Yêu Ma Hải, tu luyện công pháp cũng không có đúng chuẩn, một khi bị tác động không ngừng, liền sẽ bị cưỡng ép giải trừ trạng thái Ma Hóa.

Không phải vậy, dù cho hắn mấy cái mạng nữa, hắn cũng không dám cứng rắn chặn một đòn chính diện của Âm Khôi.

Lại kiểm tra hồi lâu, xác nhận đã không còn tí hơi thở nào, điều chỉnh lại y phục cùng hơi thở, hắn mới xách Loạn Hồn Phiên rời khỏi hiện trường.

Cũng không phải hắn quên xử lý xác, mà là cho dù có vứt đó thì cũng chẳng ai sẽ hỏi đến hắn, dù là người có óc tưởng tượng đến đâu đi nữa, làm sao có thể nghĩ ra được Đệ Tứ Cung chủ ban chiều còn tranh luận với Trưởng Lão Hội, ban đêm đã bị chính tay Thái Thượng Trưởng lão tiễn về Tây Thiên a, với cả Vong Tiên Tông đang suy yếu, một vài thế lực ngấp nghé ám sát các Cung chủ bất cẩn là điều bình thường đến không thể bình

thường hơn được.

Cầm Cơ vốn định ngăn Huyền U lại, nhưng bị Lâm Việt giữ lại, "Đã bảo từ từ mà lại, đừng vội vàng."

Nàng sững người, dừng lại, quả thật một lúc sau, cái xác bỗng nhúc nhích, tứ chi gãy rời và những mảnh xương cốt, máu thịt vung vãi chung quanh bỗng run lên liên hồi rồi nhập lại làm một với cái xác, nhanh chóng biến lại thành người hoàn chỉnh.

"Giả chết?"

Cầm Cơ không thể tin nổi, chia năm xẻ bảy mà vẫn chỉ là chết giả, nàng đây là lần đầu gặp được, có thể đã gặp nhưng lại nghĩ đối phương đã chết, liền quay người bỏ đi a.

Còn Âm Khôi đang từ từ mở mắt, bẻ bẻ cổ, phát ra thanh âm rắc rắc, thấp giọng lầu bâ: "Xem ra kế hoạch có biến, cần quay về bẩm báo Ma Chủ ngay."

"Ha ha, Âm Khôi Tứ Trưởng lão, sao có thể trùng hợp thế này a?"

Lâm Việt đột nhiên xuất hiện, đằng sau còn dắt theo Cầm Cơ, hại Âm Khôi cơ thể chưa ổn định giật nảy mình, suýt chút nữa lại tan đàn xẻ nghé lần 2.

Trời ạ, lừa gạt được Huyền U rồi lại còn hai tên này nữa?!

"Tông chủ, Tiểu Thánh Tử, sao hai người lại..."

Đè nén sự sợ hãi đang len lỏi trong lòng, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi.

Nhưng đã bị Cầm Cơ sầm mặt lại, ngắt lời, "Lời này hẳn là bản tọa hỏi ngươi, cơ mà có lẽ cũng không cần nữa."

Hết thảy đã diễn ra trước mắt, giải thích nữa làm chi.

Vừa nói, nàng vừa vận chuyển Thần Niệm ra tay diệt sát.

Vốn dĩ Âm Khôi đã là dầu hết đèn tắt, Ma Hóa trạng thái bị cưỡng ép phá hủy, hy sinh lượng lớn tu vi chết giả, bây giờ sao có thể địch lại Cầm Cơ?

Hắn không lằng nhằng liền chạy thẳng, nhưng mà đòn công kích của Quy Khư Đại Mộng Công chẳng phải là Diệu Khí mà là Thần Niệm, lấy nàng làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh cực nhanh, trong không khí cùng mặt đất liên tục rung động kịch liệt, Âm Khôi còn chưa kịp đạp không tẩu thoát, đã bị nàng chặt đứt hai chân!