Dịch giả: Khả Sinh Ly.
- Hả? Lặp lại hôm nay hơn 3 triệu lần á?
- Chính xác, đúng hơn là 10 vạn năm không hơn không kém.
Tại một nơi vắng vẻ hậu sơn Vong Tiên tông, Tần Y Y ngờ vực nhìn chàng trai đang chặn ngay trước mình.
- Ngươi bị ngốc à? Mau né qua đi, ta đang rất rất vội đấy biết không?
Nếu như ánh trăng sáng thêm chút sẽ thấy được Y Y sắc mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, trống ngực liên hồi, nàng không phải người ngu, dựa trên triệu chứng liền suy đoán ra loại độc cùng ác ý của người hạ, hơn nữa còn tính ra thời gian trúng độc mới cách đây không lâu.
Chỉ là nam nhân trước mặt này... Không biết là bạn hay địch đây?
Giả bộ giơ tay chỉ vào một địa đạo gần đó, Y Y quát khẽ:
- Các người cũng đừng có trốn nữa, ta đã thấy rồi!
- Ôi trời, ngươi không phải lo, cũng không phải thử ta, ta là đồng minh.
Lâm Việt vừa liếc đã nhìn thấu ý định của cô nàng, lên tiếng trấn an:
- Cơ mà nếu cô nương đây vẫn cố chấp đi tiếp, có khi lại đụng phải hung thủ thật sự chưa biết chừng?
Tần Y Y lườm hắn:
- Tại sao ta phải tin ngươi?
- Xem ra vẫn chưa rõ tình huống hiện tại... Bỏ đi, tin hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng phải là lần đầu.
Lâm Việt nhún vai, đoạn ngẩng đầu nhìn về tòa cung điện uy nghiêm tráng lệ tọa lạc đỉnh núi xa xa.
- Ta từng ở trên đó nhìn thấy việc này không ít lần, hình như ngươi sẽ bị mấy tên đó bắt đem đến một căn phòng tối, sau rồi...
- Câm miệng!
Tần Y Y nghe đến đây liền cắt lời hắn, trong đáy mắt thoáng qua nét khinh bỉ:
- Còn dám lấy tẩm cung của mẫu thân để lừa ta à? Nếu ngươi có thể đi vào đó ta đã sớm nhận ra thân phận ngươi, hừ.
Lâm Việt nghe thế, mỉm cười:
- Thế cơ đấy? Nếu vậy mời cô nương tùy ý đi thôi.
Biết mình nói gì nàng cũng không tin tưởng, hắn bèn đi sang một bên, vẫn theo cách cũ thì hơn.
Tần Y Y biết địch nhân sắp đuổi kịp, vội chạy đi, trước khi đi vẫn kịp lườm Lâm Việt một cái.
Nhưng chỉ lúc sau, mấy ngọn lửa lập lòe phía xa đã khiến cô gái này đổi ý tắp lự.
Hiện thời tầm giữa đêm, từ xưa tới giờ hậu sơn Vong Tiên tông khoảng thời gian này đều là một màu đen kịt không có người đi tuần tra, bởi lẽ nơi đây địa thế hiểm trở, trọng lực siêu nặng không thể ngự không phi hành, trong tất cả cuộc xung đột trong lịch sử Vong Tiên tông chưa từng bị đột kích ở phía bức tường tự nhiên này bao giờ, nên Chấp Pháp đường cũng tập trung về phía tiền diện sơn môn hết cả.
Như vậy vấn đề đến, ánh sáng này là ở đâu ra?
Rõ ràng là kẻ địch dự đoán nàng sẽ chạy hướng này nên cử người đón đầu sẵn.
Nhớ đến lời thiếu niên vừa nãy, rõ ràng là có thiện ý, dù sao thì trong tình huống hiện tại nếu ở phía đối lập nàng đã sớm bị bắt đi, cần gì phải đùa nghịch như kia chứ?
- Ta đã nói rồi, ngươi sẽ bị bắt đi mà.
Nhìn cô gái lại quay ngược trở về, Lâm Việt cười nhạt, cố tình huýt sáo một hơi dài.
- Suỵt! Im nào!
Tần Y Y vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại.
Cơ mà đã muộn, ánh đuốc bắt đầu di chuyển sang phía này.
Bị phát hiện!
- Rồi xong, làm sao giờ, hai bên đều bị chặn...
Lúc này Lâm Việt chỉ chỉ vào miệng mình, nàng mới giật mình rụt tay về.
- Tin chưa?
- Hừ, tin cái đầu ngươi, đang lúc dầu sôi lửa bỏng đấy, nói ít thôi!
Thấy ánh lửa gần hơn, Tần Y Y đã cuống còn bị hỏi cái không đâu, lập tức cáu.
- Lo cái gì, không phải ngươi đang lên trên kia à? Đi thôi.
Lâm Việt chỉ về phía cung điện vừa nãy.
- Không được, đường bên kia đã bị chặn...
Nàng lắc đầu chán nản.
Hắn nắm tay nàng kéo đi:
- Đừng sợ, cứ theo ta.
Tần Y Y muốn giãy ra, nhưng tay hắn cầm quá chặt, lại thêm tình trạng cơ thể hiện tại có chút yếu rồi, không còn cách nào khác đành mặc cho nam nhân trước mắt muốn làm gì thì làm, dù sao cũng còn hơn là rơi vào tay đám người kia.
Yên lặng di chuyển trong bóng đêm, hai người chui vào một địa đạo, bên trong đường ngang lối dọc như mê cung, nhưng dường như tên này hoàn toàn quen thuộc, không hề ngập ngừng một chút.
- Mật đạo? Sao ngươi biết chỗ này? Chẳng lẽ này là ngươi đào?
Cả đường đi, nàng để ý sau lưng mấy lần, đều không thấy dấu hiệu bị truy đuổi, mới tạm yên lòng mà dò hỏi.
- Đương nhiên không phải ta đào, còn sao ta biết... Đoán xem?
Tần Y Y nghĩ ngợi nhìn hắn, tiếp tục:
- Hừm... đất nơi đây được cường hóa, không phải dễ dàng đánh phá, phải dùng dụng cụ đào trực tiếp, công trình lớn như này không thể do một người thực hiện, ngươi còn quá trẻ chắc chắn không phải tác giả...
Lâm Việt mỉm cười:
- Không cần đoán, ta chỉ tình cờ tìm ra được chỗ này, lần mò vài năm là thông thạo thôi, dù sao cũng có tận 10 vạn năm cơ mà.
Tần Y Y trong lòng giật mình, dừng không nói nữa, dù sao mỗi người đều có bí mật, vả lại ít ra bây giờ nàng là đang được giúp đỡ, không nên nghi ngờ lẫn nhau.
Chợt nhớ ra việc gì, nàng lập tức đứng khựng lại.
- Sao thế?
Lâm Việt nhìn nàng khó hiểu.
- Không được, ngươi là ngoại nhân, mẫu thân ta không phải người tính tình tốt lành gì, ngươi đến tẩm cung bà ấy, nhất định sẽ bị chém chết.
- Gì đấy? Vừa nãy còn lườm nguýt ta, bây giờ lại lo lắng hộ rồi?
Tần Y Y nhìn lại:
- Dù sao ngươi cũng đã giúp ta, ta không muốn ngươi chết vô ích.
Lâm Việt cười cười, cô nàng này mặc dù thân hãm hiểm cảnh, mà bản tính vẫn thiện lương được như này, giáo dục cũng khá tốt đấy chứ.
- Yên tâm, ở đó bây giờ không có ai đâu.
Tần Y Y ngập ngừng, muốn khuyên lại thôi, không hiểu sao nàng lại cảm giác nên tin tưởng người đàn ông này.
Quả nhiên, một lúc sau họ đã lên tới tẩm cung, nơi này không một bóng người.
- Sao ngươi biết mẫu thân không ở nơi này?
- Ta đã nói rồi, 10 vạn năm ta đã tới nơi này rất nhiều lần, rất rất nhiều lần.
Lâm Việt từ bàn gỗ ở tẩm cung, cầm lấy một con dao găm chừng một xích, lại đến một góc tường, giơ tay sờ lên vách, miệng lẩm nhẩm.
(Dịch: 1 xích = 37-38 cm)
Một hoa văn phức tạp sáng lên.
- Trận pháp? Đây là... Truyền Tống trận?! Sao ở đây lại ẩn một Truyền Tống trận?!
Lâm Việt gật gù, thuận miệng giải thích:
- Lần thứ bảy tới đây ta mới phát hiện ra cái này, bí mật của mẫu thân ngươi đấy, chớ có nói ra ngoài đấy, mà thôi...
Hắn nhún vai, thầm nghĩ: "Dù sao cũng quên sạch."
Tần Y Y nửa tin nửa ngờ, tiến lại:
- Mà trận này dẫn đi đâu thế?
- Hậu sơn Vong Tiên tông, ở đó có người đợi ngươi mà.
Lâm Việt cười nhạt.
- Ai?
Tần Y Y hỏi lớn, dược hiệu ngày càng nặng làm nàng có chút kích động khó kiềm chế.
- Còn ai đang đợi ngươi hiện tại nữa hả cô nương?
Tần Y Y nghe ra, trừng mắt nhìn đối phương:
- Ngươi bị điên à? Vừa mới thoát khỏi lại muốn chui đầu vào rọ?
- Không hề, tin ta đi, đảm bảo ngươi không tổn hao một sợi tóc.
- Cũng được, hôm nay bổn cô nương cũng muốn xem xem tên đần nào hãm hại ta!
Tần Y Y không hiểu sao cũng có chút tò mò, vậy mà thật đồng ý.
Nàng luôn có cảm giác Lâm Việt đáng tin một cách kỳ lạ, mặc dù mới chỉ tiếp xúc với người này không đến nửa tiếng.
(Dịch: Ma nhập đấy =)) )
Hai người nhập trận, chớp mắt đã đến hậu sơn, sau lưng phía xa là cung điện mà mới giây trước họ còn tại.
- Ủa? Đâu có ai đâu?
Dáo dác ngó quanh, Y Y ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi bình tĩnh đi, đến rồi.
Quả nhiên...
- Lũ óc lợn chúng bay lề mề thế, hại bản công tử tốn không biết bao nhiêu thời gian!
Ba người bịt mặt vận hắc y từ trong bóng đêm đi ra, người ở giữa còn lớn tiếng chửi rủa, bấy giờ nhìn thấy Tần Y Y đứng đồ liền sửng sốt, tức giận:
- Bảo các ngươi óc lợn quả không sai mà, xem ra như vậy có hơi sỉ nhục lũ gia súc đó, nghe không hiểu "đánh ngất" là gì phải không?
Rất rõ ràng, tên này có địa vị hơn hai người đứng sau, không chắc có phải chủ mưu hay không nhưng mục đích khỏi nói, tham sắc mà thôi.
Tần Y Y gằn giọng:
- Ở Vong Tiên tông mà dám hạ dược với bổn cô nương, chán sống à?
Ba người kia lúc này cũng phát giác dù nàng không có ngất, nhưng thật bị trúng độc, vả lại người đi theo dù không phải người mình nhưng tu vi không cao.
Tên cầm đầu không để ý nàng, ngược lại lườm Lâm Việt:
- Nhãi nhép Phàm cảnh cũng dám ra đây, ngươi là ai? Không sợ bị giết?
Lâm Việt cười nhạt, lúc này Tần Y Y nhíu mày:
- Ta biết rồi, ngươi là thuộc hạ Huyền U Trưởng lão!
Tên kia híp mắt lại:
- Tiểu Thánh nữ mắt thật tinh tường, vốn định tha chết, ai ngờ... Bỏ đi, nếu đã tới cứ đi phục vụ công tử trước đã, hậu sự xử lý sau vậy.
- Công tử là ai?... Cút!
Tần Y Y bị dọa thất thanh hét lớn, người áo đen đã xuất thủ, một người đến bắt nàng, hai người còn lại thì đối phó Lâm Việt.
- Ha ha, tiểu Thánh nữ, mang một tên phế vật Phàm cảnh còn dám đến báo thù, tự tìm đường chết!
- Chậc, lắm mồm thế.
Lâm Việt chép miệng, đảo tay rút ra một con dao găm sắc lạnh, nhắm chuẩn động mạch cảnh một tên chém thẳng tới.
Nháy mắt, đối phương chỉ thấy cổ họng nhói đau, lúc vươn tay lên định sờ vào thì đã muộn, máu phun như suối, kiệt sức mà gục.
Lâm Việt thuấn sát làm hai người còn lại đứng hình, giây lát với kịp phản ứng.
- Hừ, để ngươi nếm sự lợi hại của Linh cảnh!
- Chết đi!
Hai người khác một trước một sau vọt lên, Lâm Việt cũng không hoảng, vẫn là một đao vung ra!
Xoẹt!
Một người nữa bị cắt yết hầu, tên còn lại bị Lâm Việt né được, thuận thế đá một cước.
- Aaaaaaaa!
Tên cầm đầu thê thảm hét rống lên, lại bị hắn bồi thêm hai đá, mới nín nhịn mà câm họng, lúc này chỉ dám thều thào cầu xin:
- Đừng giết ta, xin thiếu hiệp...
Lâm Việt không nói không rằng, dùng dao gạt miếng vải che ra.
Người kia liền thân phận rõ ràng.
- Quả nhiên là ngươi, Hà Định!
Tần Y Y tức giận:
- Thân là đại đệ tử Thái Thượng Trưởng lão mà lại làm trò xằng bậy này, đêm nay ngươi chết luôn ở đây cũng không ai nói gì được.
Hà Định hoảng sợ liên tục dập đầu chảy máu cũng không màng:
- Thánh nữ tha mạng, việc này toàn bộ là công tử bảo ta làm, ta cũng không muốn...
- Chó sủa ít thôi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, từ trong bóng tối một thiếu niên áo trắng bước ra.
- Tư Đồ Quyết, xem ra chủ mưu là thằng khốn nhà ngươi!
Tần Y Y quát lớn, lúc này dược lực đang hoàn toàn phát huy tác dụng, nàng cảm giác đầu óc như lên mây, toàn thân thì nóng bức, nếu ở một mình nàng sớm đã khỏa thân ngâm nước rồi.
Tư Đồ Quyết ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp của Tần Y Y đầy dâm dục, không ngừng liếm môi:
- Tiểu Thánh nữ cao cao tại thượng a, không ngờ cũng có thể có bộ dạng làm người thèm khát như vậy...
Hắn quay sang nhìn Hà Định, lườm:
- Vậy mà chết mất hai người, Linh cảnh đối chiến Phàm cảnh mà chết mất hai người! Tự biết hậu quả đi phế vật!
Hà Định cắn răng nhịn, rõ ràng tên nhãi ranh này hắn không sợ, nhưng ai bảo hắn sợ phụ thân Huyền U Trưởng lão của tên này đâu.
Chần chừ, Hà Định quyết định liều mạng, vọt tới Lâm Việt, ý đồ tập sát đối phương.
Chỉ là...
Xoẹt!
Hàn mang nhanh như chớp!
Hà Định ngã trên đất, mất đi sinh cơ.
Khoảng cách ra tay hơi gần, máu bắn ra ướt đẫm mặt Lâm Việt.
- Này, ngươi có khăn tay không?
Hắn quay sang hỏi Tần Y Y, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Lâm Việt ngoài mặt càng bình tĩnh, Tư Đồ Quyết trong lòng càng sợ hãi.
Hắn lúc này mới nhận ra, trước mặt mình có lẽ là một con quái vật mình không nên dây vào.
- Ngươi... Ngươi là ai?!