Chương 29: Đấu giá?

"Lợi hại hay không thì anh không biết, nhưng tính cách thối thì chắc chắn không sai."

Tần Lạc xì mũi coi thường.

Buổi chiều dạy dỗ mấy Tà tu, đem buồn bực trong lòng đều phát tiết ra ngoài, hắn rốt cuộc cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ không xen lẫn tình cảm cá nhân.

Mặc dù Đường Y như biến thành một người khác, nhưng hiển nhiên nàng còn nhớ rõ chính mình.

Cho nên nói.

Đường Y cũng không có bị đoạt xá, vẫn là thê tử kiếp trước cùng mình sống nương tựa lẫn nhau, chỉ là nàng nói mình là Thiên Kiếp tu sĩ chuyển thế gì đó, liền khiến cho Tần Lạc cảm thấy có chút khó tin, thiên mã hành không, dù sao tận cùng của tu hành chính là Thái Hư, điều này sớm đã được nhiều vị đại lão chứng thực, thậm chí còn có luận văn phát biểu, về phần Thiên Kiếp cảnh giới, quả thật mới nghe lần đầu.

Cho dù nàng nói là sự thật...

Tình cảm của nàng đối với mình, đại khái cũng đã không còn tồn tại, Tần Lạc trong lòng tự hỏi, hắn căn bản không tiếp nhận được thê tử của mình biến thành một tiểu hài tử cố tình gây sự, tính cách ác liệt như vậy.

Một người có được bề ngoài của thê tử mình, nhưng bên trong trở nên hoàn toàn khác, vẫn là thê tử của hắn sao?

Tần Lạc cảm thấy.

Hắn phải tìm cơ hội cùng Đường Y hỏi thăm rõ ràng.

"Hôm nay đi ngủ sớm một chút."

Tần Lạc nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, khóe miệng một lần nữa lộ ra vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tần Thi.

Ít nhất hắn còn có Tần Thi.

Tuổi của tu sĩ dài đằng đẵng, trên con đường trường sinh sẽ không cô đơn.

"Đã biết..."

Tần Thi nhỏ giọng đáp ứng, gật gật đầu, lại cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của hắn, "anh, em hôm nay có phải đặc biệt ngoan ngoãn đúng không?"

"Ngoan cực kỳ."

"Vậy sau này em đều như vậy được không?"

"... Vẫn là đừng a."

Tần Lạc nghĩ một chút, nhéo nhéo khuôn mặt của Tần Thi, "anh vẫn là thích em ban đầu, Tần Thi gây sự anh cũng ưa thích, đừng nịnh nọt anh, bất tri bất giác liền sẽ biến thành một người khác."

Hắn ưa thích Tần Thi, lại không phải là bởi vì nàng nghe lời.

Hai anh em cùng nhau lớn lên, bầu bạn đi qua nhiều như vậy, Tần Lạc một mực cho rằng, giữa người nhà quan trọng không phải huyết thống, mà là ký ức cùng nhau, nếu nịnh nọt ngược lại sẽ trở nên xa lạ.

"Anh có phải đang nói em trước kia không nghe lời đúng không?"

Tần Thi nháy mắt mấy cái.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Tần Lạc là đang nói xấu mình.

"Đi đánh răng a."

Tần Lạc tươi cười, vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, chính mình cũng đứng lên đi rửa mặt.

Ngày mai còn phải đến trường, phải ngủ sớm dậy sớm.

"Ah..."

Tiểu cô nương ngọt ngào đáp ứng, nhìn Tần Lạc đi vào WC, mới quay đầu lại nhìn thoáng qua ảnh mình chụp chung với anh trai treo trên tường.

Chiều hôm nay, bộ dạng cao cao tại thượng của tiểu cô nương kia, vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt.

Nàng tính cách kém như vậy.

Ở cùng nàng, anh trai nhất định sẽ chịu không ít ủy khuất.

Tần Lạc là một người nội liễm, có chuyện gì cũng sẽ không chủ động đi nói, hắn thiện lương cũng sẽ không đi tổn thương người khác, nhưng mình là em gái, có thể làm chính là cẩn thận chăm sóc thật tốt anh trai, ít nhất ở trong căn nhà nhỏ này, phải để cho hắn mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc, ôn hòa.

Nghĩ một hồi.

Tiểu cô nương chạy vào trong phòng tắm chuẩn bị nước tắm, đợi Tần Lạc đánh răng xong, vừa vặn có thể tắm nước nóng.

...

Buổi tối, Tần Lạc lại luyện Quy Nguyên Thuật hai giờ.

Mặc dù linh khí dưới lòng đất đã bị rút sạch, hút như thế nào cũng đều vắt không ra một giọt, bất quá bản thân Quy Nguyên Thuật cũng là công pháp vận chuyển trong cơ thể, linh khí trong khí xoáy bị điều ra, ở trong chu thiên đi vài vòng, củng cố cảnh giới cũng có chỗ tốt.

Ngày hôm qua đánh mấy Tà tu.

Hắn vậy mà giống như có chỗ cảm ngộ, cảnh giới vững vàng dừng tại Thông Thần Cảnh đại viên mãn.

Bức tường Thái Hư gần ngay trước mắt.

Chỉ tiếc có thể nhìn mà không thể chạm tới.

Kiếp trước Tần Lạc không có kinh nghiệm đột phá Thái Hư, cho nên bất kể là cảm ngộ, hay là kỹ xảo, đều phải chậm rãi đi từng bước một, hơn nữa căn cơ bởi vì tu luyện Quy Nguyên Thuật mà cũng không ngưng thực, muốn đột phá Thái Hư, chỉ sợ xa xa không hẹn.

Bất quá tu hành vốn cũng là thủy mặc công phu, không thể sốt ruột.

Một đêm qua đi.

Nắng sớm mờ mờ, cả tòa thành thị từ trong mộng thức tỉnh.

Tần Lạc đi công viên nhỏ chạy một vòng, rèn luyện thân thể, sau đó thay đồng phục, như thường ngày đi tới trường.

"Giang lão sư?"

Thời điểm đi ngang qua quán điểm tâm ở giao lộ.

Tần Lạc không hề bất ngờ, thấy được Giang Kiều Miêu đang xếp hàng.

Tiên Ninh là thành thị duyên hải, tháng 3 hiện tại đã qua hơn phân nửa, đã đến giữa xuân, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn không ít, hôm nay Giang Kiều Miêu mặc một bộ váy dây đeo caro màu xanh đen, áo dài tay màu đen lót bên trong, bắp chân trắng muốt mượt mà bại lộ trong không khí, đi một đôi giày Martens.

Trang phục như vậy, phối hợp khuôn mặt thanh thuần.

Lộ ra xinh đẹp hoạt bát.

Chỉ là ngực của nàng chung quy vẫn là có chút chói mắt, khuôn mặt đáng yêu, dáng người lại trước sau lồi lõm, liền có một loại hương vị không thể miêu tả.

"Tần Lạc!"

Thiếu nữ con mắt sáng lên, vừa vặn xếp hàng cũng đến phiên nàng, nàng liền mua hai phần bữa sáng, từ trong túi xách nhỏ của mình lấy tiền thanh toán, sau đó chạy chậm tới trước mặt Tần Lạc, vui vẻ đưa cho hắn một phần.

"Mời cậu ăn sủi cảo hấp, cám ơn cậu đã cứu anh trai ta... Ba ba nói, Giang Triết mấy sợi kinh mạch đều bị cắt đứt rồi, nếu như chậm thêm hai giờ, anh ấy liền chết rồi... Cảm ơn cậu, tôi cũng không biết phải làm sao báo đáp cậu hết."

Giang Kiều Miêu hít hít chóp mũi.

Nếu không có Tần Lạc, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn thật là một tu sĩ tốt lợi hại.

"Thật ra cũng không có phí bao nhiêu công sức, tiện tay mà thôi."

Tần Lạc khách sáo.

Cởi bỏ túi nhựa, nếm một cái sủi cảo hấp.

Nóng hừng hực với cả ăn rất ngon, khó trách có nhiều người ở chỗ này xếp hàng như vậy.

"Sau này còn có không." Tần Lạc hỏi.

"Mỗi ngày đều có, sau này tôi sẽ một mực mời cậu ăn điểm tâm!" Giang Kiều Miêu dùng sức gật đầu, rất nghiêm túc siết nắm đấm.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của thiếu nữ.

Tần Lạc mỉm cười.

Lại nghĩ tới nhiều thứ hơn.

Theo lý mà nói, đã thoả thuận xong, Giang Hồng Đồ nên để cho Giang Kiều Miêu từ chức mới đúng, nhưng nàng vẫn như cũ dạy tại trường học, hơn nữa nhìn bộ dạng sẽ một mực dạy đến khi mình tốt nghiệp, cái này có phải cũng có ám chỉ khác hay không.

Hoặc là nói.

Giang Hồng Đồ hy vọng mình lúc không có chuyện gì làm thì chỉ điểm Giang Kiều Miêu một chút, mang nàng tu luyện?

Dù sao bỏ ra 50 triệu, rất có khả năng.

"Anh trai cô tình huống hiện tại thế nào." Tần Lạc thuận miệng hỏi, một bên ăn sủi cảo một bên đi về hướng trường học.

"Anh ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, trên người rất nhiều địa phương gãy xương, kinh mạch chính cũng đã đứt hai sợi, tu vi giảm mạnh. Ba ba nói, nếu như không có thiên tài địa bảo phù hợp, có khả năng đời này đều không thể đột phá Trúc Cơ cảnh giới." Giang Kiều Miêu nhỏ giọng nói ra, cười miễn cưỡng.

Mặc dù nàng cùng anh trai quan hệ bình thường, lời cũng không nói qua mấy câu.

Nhưng dù sao cũng là ruột thịt, anh trai ruột nếu như đã thành phế nhân, không cách nào tu hành nữa, nàng cảm thấy rất tiếc nuối cho anh trai đấy.

Tần Lạc nhìn bầu trời.

Hắn chỉ mới Luyện Khí thì tu vi có thể giảm mạnh cỡ nào.

"Cần giúp đỡ không."

"Không cần, " Giang Kiều Miêu vội vàng khoát tay, "Linh dược ba ba rất sớm liền đi nghe ngóng rồi, Long Minh Thảo quan trọng nhất đã có manh mối, nghe nói ẩn sĩ gia tộc ở Hạ Đô trên tay còn có một khối, tháng sau chuẩn bị đưa đi đấu giá. Cùng lắm thì tốn thêm chút tiền, đến lúc đó mua lại là được."

"Đấu giá?"

Tần Lạc lỗ tai giật giật, đã nghe được một từ mấu chốt.