Chương 19: Hạ Manh

"Talis ủy viên là ai cơ." Tiểu cô nương liếm một miếng kem, nghĩ một chút, lộ ra biểu lộ nghi hoặc.

"Là một người xấu."

Tần Lạc thu hồi mặt nạ, tiện tay đặt lên bàn.

Tiểu cô nương tuổi không lớn, mặc áo dệt kim cao cổ màu đen, phía dưới là quần giữ ấm màu đen, bên ngoài mặc một cái áo gi lê nhỏ màu đỏ, tay cùng chân đều là nhỏ nhắn đáng yêu, trên cổ còn đeo một tấm thẻ ra vào cùng chìa khóa trong nhà.

Nàng vung tay.

Hai đuôi ngựa liền nhẹ nhàng đong đưa, có một loại hương vị hoạt bát.

Tiểu cô nương tên là Hạ Manh, là hàng xóm ở đối diện nhà Tần Lạc, dần dần thích ứng cuộc sống hiện tại, Tần Lạc đã nhớ tới càng nhiều chuyện trước kia.

Thời điểm này, người hai nhà qua lại không ít.

Bởi vì nhà mình có một em gái, cho nên Hạ Manh thường xuyên đến trong nhà chơi, quan hệ rất tốt, nhớ rõ mãi đến sau này tận thế bắt đầu, bọn hắn cùng gia đình này vẫn giữ liên hệ, giúp đỡ lẫn nhau bôn ba qua một đoạn thời gian, chỉ có điều sau đó trong chiến loạn, cuối cùng vẫn là tứ hướng giải tán, Hạ Manh một nhà đại khái đã chết ở địa phương nào đó, cho nên Tần Lạc đối với nàng ấn tượng khắc sâu.

Cố nhân gặp lại...

Tần Lạc cảm thấy rất hoài niệm, còn có chút cảm kích.

Thật tốt a.

"Mấy ngày nay đi đâu chơi." Tần Lạc cười hỏi.

"Ba ba dẫn ta đi nước Mỹ đó! Bọn em ngồi máy bay, bay trên trời rất lâu rất lâu, sau đó xem đường Hương Hương Lệ Lệ, Kim Tự Tháp, còn có một cái khung sắt lớn thật cao thật cao!" Tiểu cô nương con mắt sáng lên, cánh tay mở ra miêu tả sinh động như thật, ý đồ dùng cánh tay nhỏ của mình, miêu tả ra bộ dạng rất lớn rất lớn.

Đường Hương Hương Lệ Lệ, Kim Tự Tháp...

Tần Lạc suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được nàng nói đại khái là đại lộ Champs Elysees và cung điện Louvre.

Đây cũng không phải là nước Mỹ a.

"Nước Mỹ thú vị không." Tần Lạc cũng không giải thích, dựa vào cái bàn, thuận theo chủ đề nói tiếp.

"Không thú vị, trên đường có rất nhiều người màu đen, trên mặt đất cũng đều là rác rưởi, cơm cũng rất khó ăn, còn có con chó nhỏ ở trên đường đại tiện... Ba ba cùng các thúc thúc làm xong công tác, em liền cùng ba ba trở về rồi."

Tiểu cô nương tiếc nuối nói.

Trước khi lên đường nàng còn rất cao hứng, không nghĩ tới chỗ đó không có cái gì thú vị lại còn không quét dọn sạch sẽ bằng cửa nhà.

Bất quá tiểu hài tử tâm tình đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hạ Manh vui vẻ mà hỏi: "em bay trên trời rất lâu rất lâu, anh Tần Lạc ngồi qua máy bay lớn không?"

"Không có."

Tần Lạc nghĩ một chút, hắn không có nhu cầu đi ra ngoài, tất nhiên không có ngồi qua máy bay.

Mà tới đời sau, Thông Thần tu sĩ đã có thể lăng không mà đi, cùng máy bay cũng không kém bao nhiêu, tự nhiên cũng không cần loại phương tiện giao thông có hạn chế sân bãi cất cánh nghiêm khắc này rồi.

Nhìn tiểu cô nương hoạt bát, Tần Lạc tâm tình không tệ.

Gặp lại tức là duyên.

Hắn quay đầu lại nhìn mấy món điêu khắc trên bàn, cầm lên một cái hình dạng Bàn Long( rồng nằm), đưa cho tiểu cô nương.

"Linh thuật • Thuẫn".

Thời điểm kích phát, có thể sinh ra một vòng phòng hộ tạm thời.

Mặc dù là một tiểu linh thuật đơn giản, cường giả giao chiến không có ý nghĩa quá lớn, thế nhưng chống đỡ tai nạn giao thông, thiên tai vẫn là rất hữu dụng, thời điểm Tần Lạc chế tác bỏ thêm không ít linh lực, cường độ hộ thuẫn, đại khái có thể chống một lần xe container chính diện va chạm.

"Cái này cho em, treo vào móc khóa của em nha, cầu may mắn."

"Em sợ rắn."

Hạ Manh nhìn mặt ngọc, lui về phía sau một bước nhỏ, không có nhận.

Tần Lạc: "..."

Loại cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương này là chuyện gì xảy ra.

Hắn từ bên cạnh lục lọi, lại tìm ra một mặt ngọc điêu khắc thành cúc cánh quạt, đưa cho tiểu cô nương.

Lần này Hạ Manh liền vui vẻ rồi.

Lập tức đem mặt ngọc móc vào trên sợi dây, còn giơ lên nhìn một chút.

"Cảm ơn anh Tần Lạc!"

"Đi về nhà a, đừng chạy nhanh như vậy, còn có, kem của em sắp chảy hết rồi." Tần Lạc chỉ chỉ kem trong tay tiểu cô nương, mép đã bị chảy, dinh dính.

Hạ Manh nhìn thoáng qua.

Vội vàng giật mình liếm mấy cái, chạy vào hành lang đi về nhà, xa xa, Tần Lạc còn có thể nghe được nàng đang hô "Mẹ ơi, anh Tần Lạc thật ra là ma pháp sư"...

Đáng yêu.

Tần Lạc đưa mắt nhìn tiểu cô nương chạy đi, lắc đầu, tiếp tục đi về ga ra.

...

Trước trước sau sau bỏ ra hơn một giờ, Tần Lạc luyện tập thử làm đại khái bốn mươi năm mươi món linh khí, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn một cái hình dạng hồ điệp, chuẩn bị cầm về cho em gái, còn lại tức thì đều ném vào ga ra.

Món này kèm theo linh thuật là "Lập tức giảm nhiệt độ".

Một loại linh thuật công kích.

Tần Thi 15 tuổi đã là một đại mĩ nữ, có lẽ có thể bảo vệ tốt bản thân, linh khí bị động đối với nàng có chút cồng kềnh, mà quan trọng hơn là, tạo hình hồ điệp, không dễ dàng bị ngộ nhận là là đồ vật gì khác.

Tần Lạc kiên trì cho rằng.

Nghệ thuật của hắn không có vấn đề, là người bình thường không thưởng thức được vẻ đẹp của đồ vật mà hắn làm

Buổi chiều ánh mặt trời không tệ.

Tần Lạc ở cửa cư xá đứng một lát.

Tu hành là thuận theo Thiên Đạo.

Cho nên tu sĩ đối với phương thiên địa này, thường thường sẽ có một chút xúc động cùng cảm giác khác.

Tháng 3 chính là thời điểm vạn vật sống lại, cây nhỏ ở giao lộ đâm chồi, vành đai xanh tản mát ra màu xanh lá thanh thúy, ánh mặt trời bị cành non cắt thành từng khối từng khối, mang theo hương vị mềm mại mà ấm áp.

Lại nói tiếp.

Chính mình có lẽ sẽ ở nơi này thời gian rất lâu, công tác bảo vệ của cư xá, cũng nên kiến thiết một chút.

Nghĩ đến là làm.

Tần Lạc ở trong cư xá đi hai vòng, dùng linh khí ngưng kết thành dây nhỏ, quấn đến trên ngọc châm vừa rồi dùng phế liệu gia công ra, cách mỗi vài bước chôn xuống một cái, đưa vào đại địa.

Linh tuyến ngưng kết thành mạng lưới.

Bố trí phòng ngự không cần làm quá phức tạp, chỉ cần có thể cho hắn biết có người tới gần là đủ rồi.