Chương 7: Xin anh! Cứu ông nội của tôi!

Chương 7:

Xin anh! Cứu ông nội của tôi!

Diệp phi suy nghĩ bay lộn, nhưng động tác phản ứng lại rất nhanh, hắn đỡ Tô Hiếu Khôn, tránh cho Tô Hiếu Khôn té xuống mặt đất.

Tô Hiếu Khôn lúc này vẫn còn ý thức, nhưng sắc mặt lại trắng bệch,môi cũng là trắng bệch, hô hấp chậm chạp khó khăn, toàn thân mệt mỏi.

Tô Khinh Trúc hoảng hốt, nhưng lập tức nhanh chóng bình tĩnh, phân phó người hầu nói: “Mau, mau đi tìm Hoàng bác sĩ!”

Hoàng bác sĩ là bác sĩ tư nhân của Tô Lão Gia, cũng là một vị danh y có tiếng ở Yến Kinh.

Bởi vì Tô Hiếu Khôn thân thể không tốt, cho nên đã chuẩn bị sẵn một vị bác sĩ tư nhân.

Bất quá nếu muốn mời Hoàng bác sĩ đến phải cần một lúc, nơi ở của Hoàng bác sĩ cách không xa biệt thự Tô Gia ước chừng đến đây mất khoảng mười phút.

Đó là đối với ngày thường, lúc này bệnh phát tác, đợi hơn mười phút là đủ thời gian để cướp một mạng người.

Diệp phi nói: “Không còn kịp rồi, trước hết đem lão gia nằm thẳng lên ghế sofa, để tôi trị bệnh!”

Vừa dứt lời, Diệp phi một bên bắt lấy cổ tay Tô Hiếu Khôn, cảm nhận mạch đang đập nhanh.

Y thuật của Diệp Phi lúc này là trình độ cao cấp, dựa theo hệ thống đánh giá, đã vai chính Trần Lạc có cùng trình độ y thuật.

Cho dù là những danh y nổi tiếng nhất ở Yến Kinh cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Phi!

“Anh?” Tô Khinh Trúc không thể nghe tin được lời mình vừa nghe.

Diệp phi muốn chữa bệnh cho Tô Hiếu Khôn?

Hắn biết y thuật?

Tô Khinh Trúc trước giờ chưa từng nghe qua là Diệp Phi biết y thuật, cô nhất thời do dự.

Diệp phi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nhân mệnh quan thiên, hãy làm theo những gì tôi nói.”

Diệp phi tính cách là ân oán phân minh, Tô Hiếu Khôn đối xử với hắn rất tốt, mặc kệ cho dù có được cảm kích hay tiền bạc, hắn đều phải cứu Tô lão gia.

Diệp phi tay ấn nhẹ lên bộ vị tim của Tô Hiếu Khôn, mày càng là nhíu chặt: "Lão Gia nhịp tim suy nhược, khó thở, tứ chi lạnh và có dấu hiệu phù nề, đó là các triệu chứng của suy tim,"

Diệp phi rất nhanh liền phán đoán bệnh tình: “Phải lập tức cứu, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Tô Khinh Trúc tim cũng đập ngày càng nhanh..

Ba mẹ cô mất sớm,Gia gia là người thân duy nhất còn lại của cô, nếu gia gia có chuyện gì ngoài ý muốn, đối với cô nó sẽ là một sự tổn thương rất lớn.

Tức khắc, Tô Khinh Trúc chỉ còn cách tin vào Diệp Phi.

Diệp phi đem Tô Hiếu Khôn nằm thẳng trên ghế sofa , sau đó lấy ra một hộp gỗ rất tinh xảo.

Trong hộp gỗ chính là kim châm dùng để châm cứu.

Diệp Phi đã sớm chuẩn bị từ trước.

《 Hoàng Đế Nội Kinh Cuốn Linh Xu 》 được gọi là 《 Châm Kinh 》, nội dung tập trung vào kinh tuyến, huyệt và phương pháp châm cứu của cơ thể người.

Bởi vậy Diệp Phi mới mang theo ngân châm tùy thân, nó cũng rất hữu ích.

“Châm cứu?” Tô Khinh Trúc nhìn thấy hộp gỗ ngân châm của Diệp Phi, không khỏi sửng sốt.

Tô Gia kinh doanh chính là y dược, đồ trang điểm. Tô Khinh Trúc đối với châm cứu cũng có điều hiểu biết, thấy Diệp Phi mang theo ngân châm, càng là kinh ngạc.

Chẳng lẽ hắn thật sự biết y thuật?

Diệp Phi mặc kệ Tô Khinh Trúc, hắn hết sức tập trung, lấy ra ngân châm.

Ngân châm sớm đã được khử trùng, chỉ thấy Diệp Phi ngón tay thon dài cầm lấy một mặt của ngân châm, cánh tay hắn chấn động, ngón tay xoay nhẹ, ngân châm khẽ động, đâm vào nội quan huyệt của Tô Hiếu Khôn.

Nội quan huyệt vị nằm ở phía lòng bàn tay, cách cổ tay khoảng 2cm.

Nội quan huyệt là thường dùng để chống nôn mửa, bổ máu, dưỡng tim, có thể nói nó là thuốc cứu tim của cơ thể.

Không chỉ là nội quan huyệt, Diệp Phi dùng châm nhanh, chuẩn xác, ổn định, sâu cạn không đồng nhất, mặt khác còn đâm chuẩn xác các huyệt vị khác.

Huyệt Lao Cung!

Chí dương huyệt!

Hai đại huyệt vị này, một cái là giảm bớt chịu chứng cao huyết áp, một cái là giảm bớt tim đau thắt.

Hợp Cốc huyệt, quan nguyên huyệt……

Diệp Phi làm tổng cộng là mười sáu châm, sau khi châm cứu, làm Tô Hiếu Khôn thân thể này mấy đại huyệt vị đều dần dần nóng lên, xúc tiến tuần hoàn máu, kích thích huyệt vị.

Diệp Phi thi châm thủ pháp liền mạch lưu loát, tựa như có ma thuật.

Đây là một trong những truyền thừa của《 Hoàng Đế Nội Kinh 》tên là ‘ Ất mộc thần châm ’.

Diệp phi tập trung tinh thần, tâm vô ngoại vật.

Diệp phi dùng châm lúc sau một lát, thấy được khuôn mặt của Tô Hiếu Khôn từ sắc mặt trắng bệt, lộ ra một tia huyết sắc, hô hấp khó thở cũng thoáng trở nên vững vàng.

“Tiểu Phi con……” Tô Hiếu Khôn vừa rồi tuy rằng ngã xuống, nhưng còn có ý thức, biết là Diệp Phi cứu hắn.

Diệp Phi nói: “Lão gia, ngài trước đừng nói chuyện, để con chuyên tâm trị bệnh.”

Tô Hiếu Khôn gật đầu, hắn cảm giác được thân thể đang dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Tuy rằng bụng đầy nghi hoặc, nhưng Tô Hiếu Khôn giờ phút này vô cùng suy yếu, cũng không nói nổi nữa.

Bên cạnh Tô Khinh Trúc hít sâu một hơi, hơi thơt phập phồng, cô thấy Tô Hiếu Khôn khôi phục ý thức, Tô Khinh Trúc trong lòng nghĩ lại vẫn rất hoảng sợ.

Ba mẹ cô mất sớm, người thân duy nhất chỉ còn lại Gia Gia.

Nếu là Tô Hiếu Khôn vừa rồi có bất trắc gì…… Hậu quả không dám tưởng tượng.

May mà Diệp Phi, không thể tin được hắn chẳng những biết y thuật, hơn nữa y thuật còn rất cao minh.

Thủ pháp châm cứu thành thạo trầm ổn, cho dù là Hoàng bác sĩ cũng chưa chắc so được với hắn.

Tô Khinh Trúc cắn chặt môi, nói: “Diệp phi, xin anh, anh nhất định phải cứu cứu ông nội của tôi!.”

Luôn luôn thanh lãnh như cô, thế nhưng dùng ngữ khi cầu khẩn Diệp Phi nói chuyện vẫn là lần đầu tiên.

Diệp Phi không trả lời cô.

Hắn chỉ vội vàng, chuyên tâm thi châm.

Mười phút sau.

Diệp Phi lúc này mới thi châm xong, trong lòng cuối cùng thả lỏng lại.

Diệp Phi đây là lần đầu tiên dùng 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 chữa bệnh cho người, tuy rằng là lần đầu, nhưng Diệp Phi biểu hiện rất xuất sắc, không có sai lầm.

Trị bệnh cứu người, chính là phải can đảm và cẩn trọng.

Điểm này Diệp Phi làm rất tốt.

Tô Hiếu Khôn trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, hô hấp rốt cuộc nhẹ nhàng, thở dài một hơi.

“Lão gia, ông đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Xem ra căn bệnh này đã được một thời gian, bệnh của Lão Gia là suy tim.” Diệp phi nói.

Tô hiếu Khôn chậm rãi gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Diệp Phi, nói: “Tiểu phi, hôm nay ít nhiều ngươi đã cứu lão già này một mạng, nếu không ta sợ là toang rồi.”

“Chuyện nhỏ tiện tay mà thôi.” Diệp Phi khiêm tốn.

Suy tim không phải là căn bệnh bình thường, vừa rồi là tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Ngay sau đó, một người hầu mang thuốc đến cho Tô Hiếu Khôn uống, Tô Hiếu Khôn uống thuốc lúc sau, tinh thần lại tốt hơn một ít.

Trong mắt Tô Khinh Trúc cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hướng Diệp Phi cảm kích nói: “Diệp phi, cảm ơn anh.”