Chương 19:
Hố Chết Người Không Đền Mạng !
Diệp phi trong đầu rất nhanh nghĩ ra một kế hoạch
Hắn hơi trầm ngâm, nói: “Hắc năm, anh tiếp tục đi theo Trần Lạc, báo cho tôi mọi hành tung của hắn, bất quá phải cẩn thận, đừng kinh động hắn.”
“Vâng, Diệp thiếu.” Hắc năm đáp ứng, liên tục gật đầu.
“Nếu hắn lại đi quấy rầy Lạc vi vũ, trước tiên gửi tin nhắn cho tôu, không cần gọi điện thoại.” Diệp phi nhàn nhạt nói: “Nếu hắn quấy rầy Lạc vi vũ, anh liền……”
Diệp Phi nói khẽ với hắc năm thì thầm vài câu.
“Rõ rồi.” Hắc năm lớn tiếng trả lời.
“Đi thôi.”
…………
Ngày hôm sau.
Diệp phi theo thường lệ đi đến biệt thự Tô Gia
Diệp Phi châm cứu cho Tô Hiếu Khôn lúc sau, tô hiếu Khôn thân thể bệnh trạng khôi phục thật sự khỏe hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay Tô Hiếu Khôn nhờ Diệp Phi cùng thuốc, dùng để điều dưỡng thân thể.
Đương nhiên, Diệp Phi y thuật tuy mạnh, nhưng là thân thể không được khỏe như người bình thường, Tô Hiếu Khôn rốt cuộc tuổi già, điều dưỡng thân thể yêu cầu thời gian rất lâu.
Diệp Phi bắt mạch cho Tô Hiếu Khôn, rồi sau đó cười nói: “Lão gia, thân thể của người khôi phục nhiều rồi, còn lại chỉ là điều dưỡng cơ thể, và uống thuốc đúng giờ.”
“Được, Tiểu phi, mấy ngày nay thật là vất vả cho con.” Tô Hiếu Khôn cười cảm khái.
Tô Hiếu Khôn càng ngày càng hài lòng về Diệp Phi, mấy ngày nay ít nhiều Diệp phi bận lên bận xuống, là vì ông mà trị thương.
Diệp Phi nói: “Lão gia không cần khách khí, hai nhà chúng ta có giao tình, đây cũng là điều vãn bối nên làm.”
Tô Hiếu Khôn thở dài: “Aiz, đáng tiếc ta là không được hưởng phúc lạc này.”
Tô hiếu Khôn tràn đầy tiếc hận.
Lời này nói Tô Khinh Trúc thần sắc thực mất tự nhiên, cô đương nhiên biết Tô Hiếu Khôn đang tiếc hận cái gì.
Đơn giản là Tô Hiếu Khôn vẫn là luôn hy vọng Tô Khinh Trúc và Diệp Phi là một đôi.
Lão già này chấp niệm thực nghiêm trọng.
Cho dù ở trong truyện gốc, Tô Hiếu Khôn cũng vẫn luôn chỉ có Diệp Phi, hy vọng hắn cùng Tô Khinh Trúc kết thành một đôi.
Tô Khinh Trúc cắn môi không nói lời nào.
Diệp Phi còn lại là cười hướng Tô Hiếu Khôn nói: “Lão gia, bệnh tình của người đã ổn định, bắt đầu từ ngày mai con không đến đây nữa.”
“Cũng được, đã làm chậm trễ con vài ngày, lão già ta cũng áy náy.” Tô hiếu Khôn nói.
Diệp phi lại cùng Tô Hiếu Khôn hàn huyên vài câu, mà Tô Khinh Trúc lại giật mình tại chỗ, trong lòng có một tia mất mát.
Từ ngày mai bắt đầu, hắn không tới Tô Gia nữa……
Tô Khinh Trúc áp xuống đáy lòng khác thường, cảm giác buồn buồn.
Diệp Phi đang chuẩn bị rời đi, lúc này hắn di động chợt nhận được một cái tin nhắn.
“Hắn tới rồi.”
Đơn giản ba chữ, nhưng diệp phi lại nháy mắt đã hiểu.
Tin nhắn này là Hắc năm gửi đến.
Diệp Phi sớm đã nói cho Hắc năm, chỉ cần Trần Lạc lại đi quấy rầy Lạc vi vũ, liền báo cho hắn.
Trần lạc quả nhiên lại đi quấy rối Lạc vi vũ!
Diệp phi nhận được tin nhắn, bất động thanh sắc, chỉ là đơn giản nhìn lướt qua, liền cất điện thoại đi.
Tô Khinh Trúc, Tô Hiếu Khôn cũng chưa chú ý tới hành động của Diệp Phi.
Cất di động, Diệp Phi hướng tới Tô Khinh Trúc hơi hơi mỉm cười: “Tô tiểu thư, có thể giúp tôi một chút không?”
“Làm sao vậy?” Tô nhẹ trúc mặt ngoài một bộ mặt lãnh đạm.
Diệp Phi nói: “Tôi đưa xe đi bảo dưỡng, hôm nay không lái xe tới, nhờ cô chở tôi đến một nơi.”
Tô Khinh Trúc đáp ứng: “Được, anh muốn đi đâu?”
“Đi Dương Tử Phố.”
Tô Khinh Trúc nao nao, có có tật giật mình, rốt cuộc ngày hôm qua cô mới theo vừa theo dõi Diệp Phi.
Tô Khinh Trúc cũng không nghĩ nhiều, cô biết Diệp Phi đi là để châm cứu cho Lạc Vi Vũ.
Tô Khinh Trúc mở gara lấy một chiếc Maserati màu đỏ, chở Diệp phi đến dương tử phố.
Dương tử phố.
Như cũ vẫn là con đường quen thuộc, sắp tới cửa hàng bán hoa, lúc này di động của Diệp Phi đột nhiên vang lên.
Diệp phi vừa thấy, thế nhưng là Lạc vi vũ gọi tới.
Diệp phi nghe điện thoại, liền nghe được Lạc vi vũ có chút sốt ruột thanh âm truyền đến: “Diệp tiên sinh, anh, anh bay giờ có thể tới cửa hàng bán hoa một chuyến được không? Nơi này có một người rất kỳ quái, hắn cùng bảo tiêu của anh xảy ra xung đột……”
“ Tôi đến ngay, cô chờ một lát.” Diệp phi sắc mặt trầm xuống, đồng thời hắn thúc giục Tô Khinh Trúc nói: “Tô tiểu thư, phiền cô chạy mau một chút.”
Nhìn thấy Diệp Phi mặt trầm như nước, Tô Khinh Trúc không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi có một người bạn một cửa hàng bán hoa, cô nói cô bị người khác quấy rầy.” Diệp phi lạnh nhạt nói.
Tô Khinh Trúc biết người bạn của Diệp Phi noi tới chính là Lạc Vi Vũ, cô trong lòng cũng căng thẳng.
Đối với thiếu nữ như ánh mặt trời kia, Tô Khinh Trúc trong lòng cũng rất có hảo cảm. Tin tưởng bất luận kẻ nào đối với nữ nhân ôn nhu lạc quan như Lạc Vi Vũ, đều sẽ rất thích.
Tô Khinh Trúc chân nhấn ga, Maserati rung lên mạnh liệt, ở động cơ gia tốc tiếng gầm rú , lúc sau chiếc Maserati màu đỏ chạy đến cửa hàng bán hoa.
Diệp Phi nhanh chóng xuống xe, bước nhanh đi đến cửa hàng bán hoa, Tô Khinh Trúc chạy theo sau.
“Lạc tiểu thư?” Diệp phi đi đến cửa hàng bán hoa, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Trần Lạc!
Trần lạc ăn mặc một thân hưu nhàn trang, hắn hôm nay cố ý trang điểm, thay đổi kiểu tóc lộng lão, thoạt nhìn rất soái khí.
Trần Lạc cũng chú ý tới Diệp Phi.
Diệp Phi vừa vào cửa nháy mắt, Trần Lạc ánh mắt nheo lại, từ trên người Diệp Phi đảo qua.
Trần Lạc rất thông minh, hắn nhìn lướt qua cách ăn mặc của Diệp Phi, đại khái là có thể phán đoán ra nam nhân này không phải người bình thường, chẳng những có tiền, hơn nữa khí chất cũng hơn xa những người nhà giàu khác.
Xem ra có chút phiền toái nhỏ.
Diệp Phi ánh mắt dừng lại ở trên người Trần Lạc một lát, ngược lại liền nhìn về phía Lạc vi Vũ.
Lạc vi vũ nhìn thấy Diệp Phi, trong đôi mắt tinh khiết kia lộ ra một tia vui mừng, như là có chỗ dựa vào: “Diệp tiên sinh!”
Cửa hàng bán hoa trừ bỏ trần lạc cùng Lạc vi vũ ngoại, còn có một người, đúng là hắc năm.
“Lạc tiểu thư.” Diệp phi đứng ở Lạc vi vũ trước người, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô an tâm.
Lạc Vi Vũ trạng thái hoảng loạn dần bình tĩnh.
“Đây là có chuyện gì?” Diệp phi nhíu mày, hỏi.