Chương 17:
Tô Khinh Trúc Công Thần Trợ !
Tô Khinh Trúc đáy lòng ghen tuông chợt lóe rồi biến mất.
Cô rất nhanh khôi phục bình thường, thần sắc nhàn nhạt.
Lạc Vi Vũ nhợt nhạt cười, nói: “Cô đã là bạn với Diệp tiên sinh, tôi cũng tặng cô một chậu hoa đi, cô thích hoa gì?”
Tô Khinh Trúc nhìn trước mắt một thiếu nữ yếu đuối, cô không từ chối ý tốt của Lạc Vi Vũ, chọn lựa một bó hoa hồng, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, hy vọng cô thích.” Lạc vi vũ chân thành nói.
Tình yêu sao?
Tô Khinh Trúc trầm mặc.
Cô bị chứng ghét nam nhân, sớm đã tuyệt vọng về tình yêu...
Cô trong đầu nhớ lại những lời Diệp Phi nói, nếu cô tiếp tục khóa lại nội tâm của chính mình, cuối cùng hậu quả không dám tưởng tượng.
Có lẽ là Lạc vi vũ kiên cường, tươi cười cảm nhiễm nàng, lệnh nàng nội tâm cũng xuất hiện một chút dao động.
Tô Khinh Trúc nội tâm phức tạp, trên mặt biểu tình, xoay người chuẩn bị rời đi.
Cô trước khi rời đi, đột nhiên dừng lại một bước, đột nhiên nói một câu: “Đúng rồi, cô biết Diệp Phi thân phận là ai không?”
“Diệp tiên sinh? Thân phận của anh ấy là ai?” Lạc vi vũ ngẩn ra, lại hiếu kỳ nói.
Tô Khinh Trúc nhìn đôi mắt thuần khiết kia, nói: “ Tập đoàn Diệp Thị cô biết không, hắn là người duy nhất thừa kế tập Đoàn Diệp Thị.”
Diệp thị tập đoàn!
Nghe được cái tên này như sét đánh ngang tai Lạc vi vũ đương nhiên biết, kia chính là tập đoàn trăm tỷ.
Toàn bộ Yến Kinh có mấy người không biết?
Diệp tiên sinh không phải là người thừa kế duy nhất tập đoàn Diệp Thị?
Lạc Vi Vũ tuy rằng biết Diệp Phi thân phận khẳng định không giống bình thường, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng được hắn cư nhiên là người duy nhất thừa kế Diệp Thị.
Lại nhớ đến Diệp Phi cùng cô tương ngộ lúc sau làm được hết thảy, cùng cô ở chung không có bất luận cái gì giả tạo, trước sau đều ôn nhu chân thành.
Hơn nữa thân phận cao quý như vậy hắn còn vì cô mà châm cứu, kiên nhẫn và tỉ mỉ……
Đường đường là Diệp thị công tử, cư nhiên đối xử như vậy với cô.
Này nếu là truyền ra đi, chỉ sợ sẽ làm Yến Kinh vô số nữ nhân ghen ghét điên rồi đi?
Lạc vi vũ hai tròng mắt ôn nhu như nước, trong lòng kích động khác thường cảm xúc, ngọt ngào, ngượng ngùng……Các loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Tô Khinh Trúc lúc này xoay người rời đi, trước khi đi nói một câu: “Lạc tiểu thư, phiền cô giữ bí mật chuyện này, tôi nghĩ là chuyện hôm nay không nên để Diệp Phi biết.”
“Được.” Lạc vi vũ đáp ứng không hỏi gì thêm.
Tô Khinh Trúc xoay người rời đi.
Tô Khinh Trúc đi xa, mà Lạc vi vũ còn lại là ôn nhu nhẹ nhàng nhìn vào bông lan cô chăm sóc cẩn thận trên bậu cửa sổ, đôi mắt đắm đuối, khuôn mặt lặng lẽ nổi lên một mặt đỏ ửng.
…………
Lúc này, Diệp Phi đã tới cửa biệt thự riêng của mình và chuẩn bị ra khỏi xe.
Diệp phi mở cửa xe, lúc này bên tai vang lên hệ thống giọng nữ êm tai nói: “Đinh, chúc mừng ký chủ, điểm kinh nghiệm gia tăng 200.”
“Đinh, chúc mừng ký chủ, Lạc vi vũ đối với ngươi khuynh tâm.”
Liên tiếp hai điều hệ thống nhắc nhở, làm diệp phi kinh ngạc không thôi.
Diệp phi: “Gì nữa man???”
Chuyện này là sao?
Hắn cái gì cũng chưa làm, như thế nào mà điểm kinh nghiệm đột nhiên gia tăng lên 200 điểm, lại còn phát triển đến mức yêu hắn?
Đây là có chuyện gì?
Tuy là Diệp Phi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút ngốc.
Đầu tiên là Tô Khinh Trúc, lại ngay sau đó lại là Lạc vi vũ, đây là tình huống như thế nào?
Lạc vi vũ lại còn yêu hắn?
Cho dù Diệp Phi nghĩ thế nào cũng không hiểu được, nguyên nhân trong đó là nhờ Tô Khinh Trúc hỗ trợ.
“Hệ thống, này rốt cuộc là tình huống như thế nào?” Diệp phi hỏi.
Hệ thống nói: “Ký chủ hệ thống như ta, bây giờ cũng có chút ngốc.”
“……”
Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với Diệp Phi vẫn là một việc rất tốt.
Thoải mái!
Ngắn ngủn hai ngày trôi qua, Lạc vi vũ cư nhiên đã thật sự yêu anh.
Diệp Phi tưởng rằng phải mất một tuần, mới có thể làm được điều này.
Nhưng bây giờ thì……
Lạc Vi Vũ đã hoàn toàn gục ngã trước Diệp Phi.
Diệp phi nói: “Không thể tưởng được chỉ hai ngày đã thu hoạch lớn như vậy.”
“Ký chủ đã sắp hoàn thành chỉ tiêu, Trần Lạc sắp tới Yến Kinh, người điểm kinh nghiệm cần phải càng nhiều càng tốt!”
“Phải rồi.”
Diệp phi trong lòng ấp ủ kế hoạch, đã có nhiều ý tưởng.
……
Ngày hôm sau, Diệp Phi theo thường lệ vào Tô Gia trị liệu, lúc sau lại đi tìm Lạc vi vũ châm cứu cho cô.
Hôm nay Lạc vi vũ đối với hắn rất lạ.
Cặp mắt đẹp thuần khiết động lòng người, cô còn thi thoảng nhìn trộm Diệp Phi, sau đó lại cuối mặt xuống.
Diệp Phi cẩn thận thi châm, tập trung không để những thứ bên ngoài ảnh hưởng.
Thật lâu sau, châm cứu xong.
Diệp phi mới vừa ngẩng đầu, liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt, là Lạc Vi Vũ dùng tay chủ động giúp Diệp Phi lau mồ hôi.
Cô giúp Diệp Phi lau mồ hôi liền đỏ mặt, hướng Diệp Phi nói: “Diệp tiên sinh, anh nghỉ ngơi một lúc đi.”
Đôi bàn tay nhỏ như tuyết trắng của Lạc Vi Vũ rất yếu, và thơm.
Diệp phi cười ôn hòa nói: “Tôi chỉ là ra điểm hãn mà thôi, cũng không mệt. Tôi đỡ cô ra bên ngoài dạo một vòng đi, phơi nắng cho thân thể khỏe khoắn."
Lấy diệp phi hiện tại thân thể tố chất, kẻ hèn châm cứu với hắn mà nói xác thật cũng không tiêu hao thể lực.
“Ừm.” Lạc Vi Vũ trong lòng ấm áp.
Lạc Vi Vũ có nạng, cũng có xe lăn. Ngày thường đi đường, cô đều là chống nạng đi. Nhưng hôm nay Diệp Phi đỡ cô đi một vòng Dương Tử Phố.
Tiếp theo Diệp Phi lại cùng cô hàn huyên vài câu, lúc này mới rời đi.
……
Diệp phi lái xe đi đến nửa đường, đột nhiên nghe được hệ thống thanh âm.
“Ký chủ, sang bên dừng xe! Trần Lạc ở phía trước!” Hệ thống đột nhiên nhắc nhở nói.
Diệp phi lập tức dừng xe, nhìn sang phía trước.
Này đường phố cũng không phải tuyến đường chính, người qua lại cũng không nhiều, hơn nữa bởi vì vai chính có quang hoàng, cho nên Diệp Phi liếc mắt một cái liền thấy được Trần Lạc.
Chỉ thấy được ở bên đường, một khuôn mặt anh tuấn, dáng người thực không tồi nam nhân lười biếng ngồi, hắn ngồi ở một tiệm cà phê, chống cằm, một bên uống cà phê, tầm mắt một bên đánh giá mỹ nữ trên đường phố.
Nam nhân này đúng là Trần Lạc!