Chương 15: Vui thôi đừng vui quá

" Ta về rồi. "

Kakeru vừa mệt mỏi đẩy cửa ra liền thấy Mine tỷ tỷ người mặc tạp dề, hai tay chống nạnh đứng ở ngay trước cửa, có vẻ như nàng chuyên môn đứng đợi hắn về đấy.

" Kakeru, ngươi la cà ở đâu đến bây giờ trời tối mịt mới chịu về nhà. Ngươi có biết cô chú và tỷ tỷ ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu sao? Nếu muộn tí nữa ngươi không về, có lẽ chúng ta sẽ đi báo cảnh sát đấy. " Mine nói.

" Xin... xin lỗi Mine tỷ tỷ! Hôm nay ta đã tham gia vào đội bóng của trường, cho nên sau này mỗi ngày đều sẽ cùng các thành viên khác huấn luyện đến lúc gần tối mới từ trường về nha. " Kakeru nhỏ giọng nói.

" Ối chà, Kakeru... Kakeru ngươi tham gia đội bóng của trường sao? " Mine rất giật mình.

“ Kakeru, liệu thân thể của ngươi có chịu đựng được không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Phải nhớ ngươi mới phẫu thuật được có nửa năm a. Bây giờ đã bắt đầu chơi bóng lại có hơi sớm quá không? “ Mamoru Aizawa nghe vậy liền bỏ tờ báo xuống, hỏi Kakeru một cách chăm chú. Eiko Aizawa cũng từ trong bếp chạy ra, nhìn hắn với ánh mắt quan tâm, lo âu.

Nhìn cả nhà lo lắng cho mình như vậy, nội tâm của Kakeru cực kỳ ấm áp. Có lẽ trọng sinh trở thành Aizawa Kakeru cũng tốt, tuy rằng hơi ích kỷ, nhưng chỉ có vậy một cô nhi như hắn mới cảm nhận được tình thương của cha mẹ.

'' Hì hì, cô chú đừng lo lắng quá. Mấy hôm trước cầu thủ lừng danh Roberto Hongo của đội tuyển Brazil còn mời hắn đến Brazil đá bóng nữa đấy. '' Mine tự hào nói. Sau đó nàng lại hơi tiếc nuối, thở dài: '' Chỉ tiếc Kakeru không đồng ý nha. ''

'' Thật vậy sao? '' Ông bà Aizawa vội hỏi Kakeru.

'' Hì hì. Con của ba mẹ là ai chứ, chính là thiên tài Aizawa Kakeru. '' Kakeru nhí nhảnh dí dỏm cười.

Ông bà Aizawa nhìn nhau vui mừng đến sớm khóc. Một phần, họ vui mừng vì tài năng của con trai mình được công nhận. Phần còn lại, họ cảm thấy yên tâm vì Kakeru có vẻ như đã thoát khỏi ám ảnh mà cái chết của Suguru để lại. Từ một bộ xác chết di động, bây giờ lại có thể trở thành một đứa trẻ hoạt bát như vậy, quả là một kì tích.

Mine gõ đầu của Kakeru, sau đó cất cắp giúp hắn: " Được rồi, tiểu thiên tài. Đói bụng lắm rồi đúng không, đi rửa tay mau lên, hôm nay cô làm rất nhiều món mà ngươi thích đấy. "

" Dạ. " Kakeru gật gật đầu, chạy nhật nhanh đến phòng rửa tay.

Kakeru đang dùng nước lạnh rửa mặt thì hệ thống lại đột nhiên chạy ra.

" Đinh! Phát hiện nhiệm vụ : Ngồi cùng bàn

Yêu cầu : Nhờ Yayoi Aoba giúp kí chủ lau mồ hôi từ trên xuống dưới đến khi nào sạch mới thôi.

Độ khó : D

Khen thưởng : Một lần rút thưởng ngẫu nhiên, một điểm thuộc tính.

Thất bại : Trừ một điểm linh hồn lực.

Thời hạn : Ba ngày

Chú ý : Nãy hệ thống ngủ quên nên quên tuyên bố nhiệm vụ. Cho nên thời hạn của nhiệm vụ được tăng lên thành ba ngày.

Kakeru lập tức đần cả người ra, sau đó hắn không khỏi tát cho mình một phát.

'' Biết ngay mà, bảo sao mãi không thấy con hàng này tuyên bố nhiệm vụ , hóa ra là đang đi ngủ. Ơ mà cái hệ thống kia, ngươi cũng đi ngủ cơ à? ''

'' Kí chủ hỏi thừa, ta không ngủ thì sao có thể hoạt động để trở giúp ngươi được. ''

“ À há! Nói cũng có lý. '' Mặc dù Kakeru thấy sai sai thế nào ý, cơ mà dùng trí thông minh của hắn là không ăn được hệ thống đâu.

'' Mà này, con hàng kia... Ta hỏi ngươi tại sao chỉ tuyên bố nhiệm vụ nhằm vào đàn bà con gái thế hả? Vì sao không có nhiệm vụ nhằm vào đàn ông, ví dụ như đánh bại Tsubasa, đánh bại Kojiro hay đánh bại Wakabayashi chẳng hạn. ''

]

'' Câu hỏi rất hay. '' Hệ thống hớn hở đáp, nhưng ngay sau đó lại lạnh lùng nói: " Trước mắt không có nhiệm vụ nhằm vào nam tính, nhưng mà nếu kí chủ khăng khăng một mực muốn làm thì ta cũng có thể thay đổi một tí. "

'' Ồ, nói nghe thử chút. ''

Kakeru tò mò hỏi, nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an.

'' Bắt đầu thay đổi nhiệm vụ... Thay đổi nhiệm vụ thành công.

“ Phát hiện nhiệm vụ : Uống một cốc mồ hôi của Hyaga Kojiro

Độ khó : B

Khen thưởng : Rút thưởng ngẫu nhiên ba lần, tất cả điểm thuộc tính tăng thêm 2.

Thất bại : Trừ bốn điểm linh hồn lực

Thời hạn : Một năm

Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận nhiệm vụ này không? Trong vòng 1 phút nếu không trả lời hệ thống coi như ký chủ nhận nhiệm vụ. ''

“ Phụt!!! Ọe ọe ọe... Khụ khụ... “ Kakeru nghe được nhiệm vụ mới liền lập tức nôn ra. Thử tượng tượng một cái đã khiến cho dạ dày đau dữ dội, buồn nôn không tả nổi.

Hai mắt Kakeru giăng kín tơ máu, gắt gao túm lấy hai thành cầu tiêu. Vừa nãy suýt nữa hắn nôn cả ruột non ruột già ra, tí nữa là ngỏm rồi.

Gân xanh trên trán như ẩn như hiện...

“ Cái đxxx! Cmn chứ! Bố tổ sư nhà ngươi đấy hệ thống. Chó má hệ thống chứ! Cái đồ trời đánh thánh vật. Có giỏi thì ngươi xuất hiện trước mặt ta, có giỏi thì ngươi xuất hiện trước mặt ta a, xem xem ta có đánh chết ngươi hay không? Cái đồ khốn nạn, chết dẫm, vô giáo dục, vô nhân tính... '' Kakeru gầm gừ một cách điên tiết.

'' Xét thấy kí chủ đã nhục mạ hệ thống hơn 1 phút, nhiệm vụ đã được thiết lập, mong kí chủ sớm ngày hoàn thành. Muhahahaha!!! '' Hệ thống bỗng nhiên cười đểu một cách nhân tính hóa.

Hai mắt Kakeru trắng dã, chỉ cảm thấy mình không thiết sống nữa. Gào to một tiếng : '' Ba, mẹ, Mine tỷ tỷ, các ngươi ở lại mạnh giỏi, con trai bất hiếu đi gặp ông anh đây!!! ''

Nói xong nhắm mắt chuẩn bị đập đầu vào tường tự vẫn.

'' Ấy đừng đừng đừng... Đùa tí gì căng... Làm gì mà mất bình tĩnh thế. '' Hệ thống vội vàng nói.

Ở một nơi nào đó, nơi này như nhân gian tiên cảnh, tiên nữ như mây. Ở đó có một người đàn ông đẹp trai đến vô bờ bến hai tay ôm hai mỹ nữ thẫn thờ lẩm bẩm :

'' Bỏ bu rồi! Lần này đùa hơi quá. Tên này mà chết thì ai diễn kịch cho ta xem đây. Không được! Hây aaahhh!!! '' Một chùm sáng bỗng bắn vào trong máy tính, cản lại Kakeru, không cho hắn đi thêm bước nào nữa.

Kakeru thấy mình không thể di chuyển thì biết ngay cái hệ thống vô lương kia đang dở trò. Cộng thêm câu nói vừa nãy, hắn lập tức lại chửi ầm lên:

'' Đùa đùa cái tổ sư bố nhà ngươi ấy! Ngươi ngon thì đi làm cho ta xem nào, đi làm cho ta xem nào!!! “ Kakeru gầm thét lên.

'' Đùa tí gì căng... Cùng lắm ta hủy bỏ nhiệm vụ này là được rồi... ''

" Đùa cái xxx! Ta mặc kệ, không thèm làm nhiệm vụ nữa, chết thì hết, dù sao ta cũng chết một lần rồi! Vui thôi đừng vui quá! Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy! Hôm nay quyết tử cho tổ quốc quyết sinh!!! Anh đây khô máu với mày! '' Kakeru nộp đơn nghỉ việc, bãi công không làm nữa.

Lúc này đến hệ thống lo lắng : '' Ấy đừng... Thương lượng chút đi! Một lần rút thưởng, một điểm thuộc tính được không? '' Hệ thống thăm dò nhẹ giọng hỏi.

'' Năm lần rút thưởng, năm điểm đặc biệt, năm điểm thuộc tính. '' Kakeru dùng công phu sư tử ngoặm.

'' Á đù! Chú mày khôn thế... Hai lần rút thưởng, hai điểm thuộc tính. ''

'' Ít nhất bốn lần rút thưởng, ba điểm đặc biệt, hai điểm thuộc tính. ''

'' Mơ đi cưng! Nhiều lắm thì bồi thường cho ngươi ba lần rút thưởng, một điểm đặc biệt, ba điểm thuộc tính, 100000 tích điểm... Thêm một điều nữa là hàng bồi thường sẽ cộng dồn vàng nhiệm vụ liên quan tới Yayoi Aoba. Nếu ngươi còn không ưng thì cứ việc đi chết đi! Ta chọn người khác là được. Với cả ngươi không thấy mình bá quá rồi à, thế thì còn gì vui nữa. ''

'' Ok baby! Đàm phán thành công. Hợp tác vui vẻ nha! ''

Kakeru nở nụ cười như ý. Hắn vốn đâu có định tự sát, được sống lại thêm một lần nữa hắn còn đang yêu đời lắm. Thế giới này hắn có ba mẹ, có Mine tỷ tỷ, có Yayoi, còn người thanh mai trúc mã mà chưa được gặp Mishima Nana nữa, làm sao hắn cam lòng tự sát cho được. Lần này giả vờ tự tử một là trả thù hệ thống vừa rồi đùa quá trớn, hai là tranh thủ kiếm lời chút đỉnh. Nếu không sau này làm gì có cơ hội tốt như hôm nay nữa.

'' Á đù. Sao ta có cảm giác thằng cu này vừa hố mình thế nhỉ. '' Người thanh niên đẹp trai ở phương xa lẩm bẩm. '' Thôi được rồi, hố thì hố đi! Coi như phát tiền thưởng cuối tháng cho nhân viên đi. ''

Gửi về nơi xa ấy có một người đang đứng chờ. Gửi theo làn gió mới đến cánh đồng vàng xinh tươi. Nụ cười xinh trong nắng mới người con gái Việt Nam ơi...

À nhầm kịch bản...

Ở nơi phương xa ấy một đám thanh niên trai tráng đang khai khẩn tài nguyên đất đai, có mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ linh thạch, thậm chí các loại mỏ nguyên tố năng lượng.

Trong số đó, một gã thanh niên vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm :

'' Mẹ nó chứ, đường đường hoàng đế Hiên Viên ta đây mà sau khi phi thăng lại phải đi đào mỏ, biết thế ở dưới tán gái còn sướng hơn vạn lần. Con cháu mà biết chắc bọn nó cười cho thối mặt. ''

Bỗng, hắn như cảm nhận được cuộc đối thoại vừa nãy. Hai mắt đảo lia lịa.

'' Ta cũng không làm nữa. Bãi công! ''

'' Bãi công á? Lương tháng này không cần sao? '' Giọng nói của thanh niên khi nãy truyền vào tai hắn.

Hiên Viên cứng họng lại, lắc đầu thở dài : '' Thôi! Ta vẫn cứ trung thực thật thà xới đất đi, không cuối tháng không được về thăm vợ con nữa. Haizz, xuất khẩu lao động đúng là khổ a. ''

'' Khà khà, muốn đấu với ta á? Ngươi còn non lắm... Luyện thêm tỷ tỷ vạn vạn năm nữa đi. '' Thanh niên đẹp trai cười đắc chí, sau đó lại nhìn vào trong màn hình...

'' Kakeru, làm sao thế! '' Ông bà Aizawa và Mine Ayaka vội vàng chạy tới cửa phòng vệ sinh, cả ba lo lắng nhìn hắn.

Kakeru gãi tóc cười xòa : '' À không có gì đâu ạ! Ba mẹ và tỷ tỷ cứ yên tâm đi! Vừa nãy ta đang diễn kịch thôi mà. Hóa ra ta lại có tài thật, nhìn ba người sợ chưa kìa. ''

Nghe lời của Kakeru, cả ba thở phào một hơi. Thằng nhóc đừng nghĩ quẩn là được. Mamoru Aizawa đi đến cạnh Kakeru, ôm cổ của hắn, tay còn lại nắm thành nắm đấm ma sát trên đỉnh đầu Kakeru, cười mắng.

'' Thằng ranh con... Làm ta và mẹ ngươi sợ gần chết! ''

'' Hì hì... ''

Kakeru rửa sạch hai tay, súc miệng, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt của mình, sau đó mới rời khỏi phòng vệ sinh. Mà ở trong phòng bếp, Mine và Eiko Aizawa đang bày biện thức ăn. Mamoru Aizawa thì đang uống bia. Xem ra sự hoạt bát hôm nay của Kakeru khiến tất cả đều rất vui vẻ.

" Kakeru, đây đều là món mà ngươi thích. Hôm nay ngươi huấn luyện nhiều như vậy, chắc là mệt mỏi lắm rồi a, ăn nhiều chút đi! " Eiko Aizawa hiền lành xới một bát cơm cho Kakeru.

'' Cảm ơn mẹ! Itadakimasu! Mời mọi người ăn cơm! ''

Cả nhà dùng bữa trong bầu không khí hân hoan, ấm cúng.