Chương 72: Lời tâm huyết

Đằng Vân và Đằng Tín đều không ngờ Tiết Quân Lương sẽ đến, chẳng qua hai người thoáng suy ngẫm cũng có thể đoán được, kinh thành phủ kín cơ sở ngầm của Tiết vương, ai làm gì y đều rõ như lòng bàn tay, Đằng Vân bước chân vào kinh, Tiết Quân Lương tự nhiên sẽ biết.

Tiết Quân Lương đi tới, y mặc thường phục, cũng không quá chói mắt, thực thoải mái ngồi xuống, Đằng Tín và Đằng Vân liền đứng dậy hành lễ.

Thời điểm Tiết Quân Lương ngồi xuống khẽ nhíu mày, có thể là cảm thấy ghế rất cứng, lập tức tiếp đón hai người, nói: “Ngồi a, các ngươi không cần giữ lễ tiết, đây không phải hoàng cung.”

Y nói như vậy, nhưng ghế chỉ có hai cái, Khương Dụ vội vàng tìm thêm một cái đặt bên cạnh.

Lúc này Đằng Vân và Đằng Tín mới tạ ân, ngồi xuống.

Tiết Quân Lương không đề cập tới chuyện vừa rồi, quay đầu hỏi Đằng Vân: “Sao ngươi về sớm như thế?”

Đằng Vân dừng một chút, cũng không biết có nên nói chuyện kia ngay bây giờ không, đành nói: “Có một số việc, vi thần muốn quay về kinh bẩm báo.”

“Ân.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, lại giống như nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, mới đề cập đến chuyện tiến cử Đằng Tín…”

Y vừa nói thế, sống lưng Đằng Tín rõ ràng căng thẳng, thoạt nhìn có chút khẩn trương.

Tiết Quân Lương nói: “Đằng Tín a, cô từ sớm đã nghe về ngươi, ngươi xuất thân thái tử, thân phận cao quý hiển hách…”

Đằng Tín vội nói: “Tội thần không dám, tội thần từ nhỏ không có phúc làm thái tử, chỉ hy vọng còn có thể ra trận giết địch, làm một cái tiểu tốt cũng cam tâm tình nguyện.”

Tiết Quân Lương trong lòng cười thầm, Đằng Tín này rất khiêm tốn, biết thân phận của mình, dựa vào năng lực mà đi, nếu không phải Đằng vương hại thảm y, chắc chắn y cũng không làm chuyện táo bạo như thế.

Tiết Quân Lương cười nói: “Ái khanh đừng vội, cô không có ý gì khác, thuần túy là ca ngợi ngươi thôi… Cô nghe nói ngươi trầm ổn trung hậu, dụng binh không kiêu không gấp, Hậu Dương còn nói với ta, giao chiến cùng ngươi khiến hắn mất rất nhiều công sức. Tiết quốc vẫn thiếu nhân tài như vậy a, nếu Đằng Nam hầu muốn tiến cử ngươi, thuyết minh phẩm hạnh của ngươi không có vấn đề, tài trí của ngươi mọi người đều nhìn nhận, vậy cô không có đạo lý không dùng ngươi.”

Y nói xong, đứng dậy, Đằng Vân và Đằng Tín cũng phải theo đứng lên, Tiết Quân Lương nói tiếp: “Có người nói cô là bạo quân, nói cô chỉ biết chinh chiến, tàn bạo bất nhân, nhưng cô so với Đằng vương mà nói, còn kém xa! Tối thiểu cô có cừu tất báo, nhưng không biết mang thù, nếu ngươi là nhân tài, liền nhất định được trọng dụng. Cô cũng không đẩy con dân của mình ra khỏi quan ngoại mặc người xâm lược, dù là dân chạy nạn, trong mắt cô, họ cũng giống thái tử, đều là nhi tử của cô…”

Tiết Quân Lương xoay người lại, mặt hướng về phía Đằng Vân và Đằng Tín, cười nói: “Có lẽ các ngươi nghĩ, Tiết vương nói vậy, rốt cuộc có mấy câu là thật, mấy câu là giả… Kỳ thật cô có thể nói cho bất kì ai, lời cô nói, là xuất phát từ phế phủ, chẳng qua mỗi một câu cô nói, đều là một chữ ngàn vàng, tự tự dứt khoát!”

Đằng Vân giật mình sững sờ, tuy Tiết Quân Lương không mặc long bào, không mang mũ ngọc, nhưng khí thế của y vẫn là một đế vương, không cho người khác nghi ngờ uy tín và uy nghiêm của bản thân.

Y nói đúng, so với Đằng vương, Tiết Quân Lương là một quân vương phi thường khai sáng nhân nghĩa, dù không phải ước nguyện ban đầu của y, dù y có nguyện y hay không, y vẫn không giết Đằng vương, chỉ biếm Đằng vương thành thứ dân, y cũng không giết Đằng Tín Đằng Thường thậm chí là mình, y đồng dạng không hề động tới Tiết Ngọc.

Nhưng Tiết Quân Lương cũng không nhân từ, người không thể giết, không hữu dụng, không thể vì y phí sức, liền bị từ bỏ; có thể ra sức cho y, không một ai không mang ơn.

Lúc Đằng Vân đang lâm vào trầm tư, Đằng Tín thực hợp thời nói một câu “Bệ hạ anh minh.”

Tiết Quân Lương nói: “Nói nhiều như vậy vô dụng, kỳ thật là muốn nói cho ngươi biết, Đằng Tín a, tuy trước kia ngươi không phải người Tiết quốc, nhưng cô cho ngươi lương thảo, cho ngươi quan chức, cho ngươi thi triển khát vọng nơi sa trường, ngươi từ nay về sau, chính là người Tiết quốc, ngươi muốn mang binh, liền biểu hiện một chút cho cô thấy.”

Đằng Tín kích động, quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, nói: “Tạ đại ân của bệ hạ! Vi thần nhất định máu chảy đầu rơi không nhục sở vọng!”

Tiết Quân Lương cười nói: “Đứng dậy đi, đừng động cái liền liền quỳ.”

Lại quay đầu nói với Đằng Vân: “Chính An quân thế nào?”

Đằng Vân đáp lời: “Theo những gì vi thần thấy hai ngày qua, Chính AN quân trì quân nghiêm minh, thu phục cần chút thời gian.”

“Đằng Thường ở bên kia?”

“Đúng cậy, vi thần về trước báo tin, Đằng tiên sinh còn ở bên kia.”

“Có y tại, cô yên tâm.”

Tiết Quân Lương nói: “Đằng Tín Hà Trung Hà Nghĩa Hà Nhân sắp xếp Chính An quân, chờ Đằng Thường thu phục quân quyền, Chính An quân thêm bốn hổ tướng.”

Đằng Tín quỳ xuống tạ ơn, đã muốn cảm kích đến rơi lệ, phụ mẫu thân sinh của y chưa từng coi trọng y, mà một ngoại nhân lại coi trọng y như vậy, sao không khiến Đằng Tín cảm động.

Tiết Quân Lương gật gật đầu, nói: “Nơi này cảnh trí không tồi, cô cũng không vội quay về kinh, Đằng Tín a, ngươi đi sửa sang lại một chút, chuẩn bị dọn ra ngoài.”

Đằng Tín ứng lời, kỳ thật y có thể nghe hiểu, là Tiết vương muốn y rời đi, một mình nói chuyện với Đằng Nam hầu.

Đằng Tín là người thức thời, làm thái tử nhiều năm, y đương nhiên biết cái gì nên nghe cái gì không thể nghe, lập tức cung kính rời khỏi hoa viên.

Tiết Quân Lương thấy y đi rồi, cười nói: “Đằng khanh trở về nhanh như vậy, có phải nhớ ta hay không?”

Đằng Vân khó gặp Tiết Quân Lương khí phách uy nghiêm như thế, bây giờ lại khôi phục bộ dáng trêu chọc ngày thường, nhưng không thể không nói, Tiết Quân Lương hiện tại khiến hắn càng dễ dàng trầm tĩnh lại, giảm thấp đề phòng.

Đằng Vân nói: “Thám tử của vi thần thăm dò được tin tức khiến vi thần không thể không quay về kinh.”

“A? Là tin tức gì có thể đánh động quý phi của cô.”

“Bệ hạ…”

Tiết Quân Lương ho khan một tiếng, cười nói: “Ân, ta nghe, ngươi nói đi, lần này ta không xen ngang.”

Đằng Vân bất đắc dĩ thở dài, nói: “Phụng quốc quận chúa tại Chính An hầu phủ bị chọc giận, mấy ngày trước đã trộm trốn.”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, lên tiếng “Ân”, ý bảo nghe được.

Đằng Vân nói: “Hiện giờ quận chúa đã đi mấy ngày, vi thần không thu được tin tức nói Chính An hầu tìm được quận chúa, có lẽ quận chúa đã được người Phụng quốc tiếp ứng, một khi Phụng vương nghe chuyện của quận chúa, nhất định sẽ mượn cơ hội này phái binh khai chiến.”

“Nhưng Phụng quốc còn chưa nghỉ ngơi đủ.”

Đằng Vân lắc đầu nói: “Vi thần cảm thấy, tuy Phụng quốc chưa nghỉ ngơi đủ, nhưng trước mắt chúng ta cũng vậy, Tiết quốc thu Đằng nam, lại đánh Trình Điền, tiếp đó cùng Đằng Tín đánh một trận, rồi là Chương Hồng, nếu luận nghỉ ngơi lấy lại sức, Phụng quốc đã được rồi. Từ xưa đến nay xuất binh phải danh chính ngôn thuận, bằng không mất dân tâm, Phụng quốc thật vất vả đợi được cơ hội, tuyệt đối không có khả năng bỏ lỡ.”

Tiết Quân Lương nghe hắn nói, bị một câu “Chúng ta” của hắn biến thành “Tâm hoa nộ phóng”, tuy Đằng Vân ngày thường vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, đối với y tất cung tất kính, chỉ có thời điểm trêu chọc, Đằng Vân mới có thể lộ ra bộ dáng vô lực chống đỡ, nhưng từ những lời nói theo bản năng, trong lòng Đằng Vân đã đem chính mình tới bên Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương tâm tình tốt, mấy ngày nay Đằng Vân cách kinh thành, tuy Tiết Quân Lương vẫn theo lẽ thường vào triều, theo lẽ thường phê duyệt tấu chương, theo lẽ thường tìm đại thần đến noãn các nghị sự, nhưng y luôn không được tự nhiên, không an lòng, luôn nhìn bản đồ trong noãn các mà ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lúc hoàng hậu qua đời, trong lòng khủng hoảng, vạn nhất Đằng Vân đi không trở lại, nên làm thế nào cho phải.

Chỉ có tại thời điểm kia, Tiết Quân Lương mới thật sự cảm giác được, mình cũng là người, tâm mình cũng từ thịt mà ra, cũng sẽ mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng nói cần tìm người thổ lộ, mà người này, ngoài Đằng Vân, trừ bỏ Đằng Vân, y sẽ không để cho người thứ hai nhìn đến dáng vẻ mỏi mệt như vậy của Tiết vương.

Tiết Quân Lương bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy tay Đằng Vân, kéo hắn vào lòng mình, cùng nhau ngồi trên ghế.

Ghế không chịu nổi gánh nặng phát ra một tiếng “Chi nha”, bởi vì ghế thoạt nhìn thực đơn sơ, chắc là Đằng Tín tự làm, cả người Đằng Vân đều căng thẳng, vạn nhất sụp, chính hắn ngã xuống đất cũng không sao, nhưng nhiều hạ nhân đang ở đây, nếu Tiết vương ngã xuống, chẳng phải danh dự quét rác ư.

Đằng Vân nghĩ qua, sau đó không khỏi sửng sốt, sao mình phải vì người này mà suy nghĩ, bị giết qua một lần, cảm giác một mũi tên xuyên tim hắn vĩnh viễn không quên, nhưng sau đó y lại đối tốt với hắn, trên đời này, chỉ sợ ngoài Đằng Thường, không ai dụng tâm như vậy với hắn.

Một tốt một xấu, coi như hòa, bọn họ vốn không thiếu nợ lẫn nhau, nhưng trong lòng Đằng Vân luôn có cảm giác không đúng, hắn sẽ không tự chủ được suy nghĩ cho Tiết Quân Lương, loại cảm giác này giống như lâm vào vũng bùn, khó có thể thoát ra.

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi yên tâm… Nhiều năm chinh chiến, ta cũng hiểu rõ, ta làm vua mấy chục năm, dã tâm đương nhiên vẫn có, chẳng qua không bằng năm đó. Nếu Phụng quốc an phận, có lẽ hai nước Tiết Phụng có thể cùng tồn tại rất nhiều năm, nhưng nếu Phụng quốc xuất binh, Tiết Quân Lương ta cũng không phải không có chuẩn bị, đã sớm phái Hậu Dương âm thầm điều binh.”

Đằng Vân cảm thấy tư thế ngồi không quá lịch sự, muốn đứng lên, nhưng hắn vừa động, ghế liền “Chi nha” một tiếng, Tiết Quân Lương còn lớn mật đưa tay ôm thắt lưng hắn, dán mặt lên lưng hắn.

Tuy cách quần áo, nhưng tựa hồ Đằng Vân có thể cảm giác được, hô hấp của Tiết Quân Lương nóng rực, giống như muốn xuyên qua y phục.

Loại động tác không nặng không nhẹ này, ngược lại làm Đằng Vân càng thêm không biết theo ai, hắn toàn thân cứng ngắc, mặc Tiết Quân Lương ôm lấy.

Tiết Quân Lương thở dài nói: “Ngươi đi mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi, nhất là thói xấu kia của Tiết Trường Kính, lúc trước còn mưu đồ gây rối ngươi, sao có thể khiến ta yên tâm.”

“Bệ hạ… Vi thần nghe nói lúc trước có người bắt Chính An hầu thế tử giả lại, đánh một trận, nhốt trong lao nửa tháng…”

Tiết Quân Lương thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, là ta làm, Khương Dụ tự mình bắt người.”

Khương Dụ đứng phía sau yên lặng lau mồ hôi, Tiết vương và hoàng quý phi ân ái, vì sao lại nhắc đến mình, quả nhiên người rồi sẽ già, vẫn nên nhanh chóng cáo lão hồi hương mới đúng…

Đằng Vân cau mày nói: “Thứ cho vi thần nói thẳng, loại chuyện này không phải để Tiết vương làm, nếu Chính An hầu thế tử không yếu đuối như mọi người tưởng tượng, ngươi bắt hắn đánh hắn, chẳng phải khiến hắn ghi hận?”

Tiết Quân Lương vẫn dán mặt sau lưng hắn, ngược lại “Ha hả” cười, cả người rung lên làm toàn thân Đằng Vân cũng quái lạ.

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi quan tâm ta như vậy, ta thật cao hứng.”

“Vi thần…”

Đằng Vân muốn nói không phải mình quan tâm y, nhưng nhớ tới lời mình vừa nói, nếu giải thích, chẳng phải có vẻ làm kiêu.

Tiết Quân Lương bỗng nhiên thay đổi đề tài, xoay hắn lại, buộc hắn đối diện mình, may mà Đằng Vân vóc người gầy yếu, nếu không ghế gỗ của Đằng Tín chắc chắn sụp.

Tiết Quân Lương nghiêm mặt nói: “Nếu Phụng quốc muốn khai chiến, ngươi nguyện ý ra chiến trường sao?”

Đằng Vân bị y hỏi vậy, sửng sốt một chút, lập tức nói: “Nếu dùng đến vi thần, vi thần tự nhiên không chối từ.”

“Ta muốn nghe lời trong lòng ngươi… Vừa rồi ngươi không lập tức trả lời, chỉ hàm hồ đáp, thuyết minh trong lòng ngươi cũng không nguyện ý.”

Tiết Quân Lương để hắn tựa vào người mình, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Đằng Vân, nói: “Khúc mắc đề phòng của ngươi đối với ta, trong lòng ta đều rõ ràng, ngươi tới nói cho ta biết, rốt cuộc thế nào, mới có thể đả động ngươi?”

Đằng Vân cười nói: “Bệ hạ ngài đang đến phố hoa sao, vi thần là nam tử, cũng không cần lời ngon tiếng ngọt.”

Tiết Quân Lương tiếp lời nói: “Chính là ta muốn nói lời trong tâm.”

“Bệ, bệ hạ…”

Tiết Quân Lương nói: “Tuy có rất nhiều lời, làm một quân vương không phải xuất phát từ phế phủ, nhưng câu này nhất định là lời tâm huyết… Ta đối với ngươi để bụng, ta muốn đối tốt với ngươi, ta muốn suy nghĩ cho ngươi, ta muốn ngươi cao hứng.”

Đằng Vân sau khi nghe xong trầm mặc, Tiết Quân Lương cắn vành tai hắn, Đằng Vân không có phòng bị, “A” một tiếng, kinh ngạc mở to mắt nhìn y.

Tiết Quân Lương cười nói: “Nghĩ gì xuất thần như vậy? Ta đối ngươi để bụng, là chuyện của ta, không phải gánh nặng, cũng không cần báo đáp.”

Phụng Minh đồng ý đưa quận chúa qua, đương nhiên sẽ xếp người bên cạnh quận chúa, sau khi quận chúa trốn đi rất nhanh thấy được người tiếp ứng, cải trang xong, thực thuận lợi về tới Phụng quốc.

Phụng quốc cửu công là nguyên lão hai đời, nữ nhi bị khinh thường như vậy nào có thể chịu nổi, hơn nữa quận chúa khóc lê hoa đái vũ, liền càng đau lòng người.

Phụng Minh triệu tập đại thần hỏi ý kiến mọi người, cửu công hiển nhiên đồng ý xuất binh, bất quá Phụng Minh cũng đưa ra dị nghị.

“Trước mắt Châu quận cạnh Minh Thủy chưa chuẩn bị tốt, lại cùng Chương Hồng đánh một trận, dân chúng còn nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu mạo muội khai chiến, chỉ sợ sẽ khiến dân chúng bất mãn, phương diện này nên xử lý thế nào?”

Lữ Thế Thần không ở triều đình, hắn sớm bị phái tới tiền tuyến Minh Thủy trú binh, vẫn là Tề Tử Kết nói: “Đánh giặc cần danh chính ngôn thuận, hiện giờ tìm được nhược điểm của Tiết quốc, là thời cơ tốt nhất, Tiết quốc đã trải qua mấy chiến dịch lớn nhỏ, hai nước đều nghỉ ngơi dưỡng sức, đây mới là thời cơ tuyệt hảo… Về phần dân chúng bất mãn, có thể cho người nghĩ một cái công văn, dán tại phố lớn ngõ nhỏ, trần thuật hành vi của Tiết quốc.”

Phụng Minh gật đầu nói: “Liền theo lời Tử Kết mà lo liệu, nhưng còn một vấn đề, Tiết vương sớm trú binh ở hạ du Minh Thủy, nếu chúng ta phát binh, nên đánh chiếm thế nào, mới có thể bất ngờ?”

Tề Tử Kết nói: “Theo mạt tướng thấy, hạ du Minh Thủy địa thế hiểm yếu, Tiết vương lại phái binh bảo vệ, không nên đột phá từ nơi này, nếu cường tấn công, chỉ sợ tổn binh hao tướng, mất nhiều hơn được… Tuy Tiết quốc binh hùng tướng mạnh không ai bì nổi, nhưng có một thứ bọn họ không bằng, đó là thuỷ chiến.”

Phụng Minh cười nói: “Quả thật như thế, Tiết quốc không có sông lớn, không thể luyện thuỷ quân.”

Tề Tử Kết nói: “Thuỷ chiến hoàn toàn khác lục chiến, không có thủy quân trải qua huấn luyện, ở trên thuyền đánh giặc sẽ say tàu, ngay cả trường mâu trường kiếm đều đâm không chính xác, cho nên Đại vương chỉ cần phái binh bảo vệ Minh Thủy, không cho quân đội của Tiết quốc vượt qua Minh Thủy, đợi Tiết quốc mệt mỏi, lương thảo không tiếp ứng kịp, chúng ta hẵng vượt qua Minh Thủy, giết bọn họ trở tay không kịp, biên cảnh Tiết quốc liền giống như vật trong bàn tay.”

Phụng Minh nói: “Nhưng cô nghe, sau khi Tiết Quân Lương thu Đằng quốc, cũng không đuổi tận giết tuyệt người Đằng quốc, bọn họ là quốc gia phía nam, thuỷ chiến cường hạng, nếu những người này cảm kích Tiết quốc, có khả năng sẽ trợ giúp Tiết vương huấn luyện thuỷ quân.”

“Cho nên binh quý thần tốc, chỉ có thừa dịp thuỷ quân còn chưa huấn luyện hảo, tốc tốc xuất binh mới là thượng sách!”

—-

Đằng Thường tung tin đồn ở Chính An hầu phủ, nói Chính An hầu sơ đăng hầu vị, bất mãn đệ đệ tay cầm binh quyền nhiều hơn hắn, không muốn làm một Hầu gia hữu danh vô thực, chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt đệ đệ.

Các nhi tử của lão Hầu gia nghe được lời đồn, trong lòng đều luống cuống, mặt khác, Đằng Thường lại thừa dịp Tiết Trường Kính mở tiệc chiêu đãi mình, khuyên hắn thu binh quyền của huynh đệ, Hầu gia không có thực quyền, có còn là Hầu gia.

Vì thế quan hệ giữa hai bên nháy mắt trở nên căng thẳng, mấy nhi tử của lão Hầu gia lén đến thỉnh Đằng Thường dự tiệc, nói là thương thảo đại sự, bọn họ thỉnh Đằng Thường vì bọn họ ra chủ ý, thế nào mới không bị huynh trưởng bức tử.

Đằng Thường nói: “Trên đời này, lớn hơn Chính An hầu là ai, có thể một câu phế đi Chính An hầu là ai?”

Vài người đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay một cái nói: “Đương nhiên là Tiết vương!”

Đằng Thường nói: “Các ngươi giao binh quyền cho Tiết vương, tỏ rõ trung tâm, Tiết vương tự nhiên sẽ không nhẫn tâm đoạt binh quyền của các ngươi, đến lúc đó sẽ để các ngươi quản lý quân đội của mình, nhưng Tiết vương sẽ nhớ được các ngươi trung thành, như vậy Chính An hầu đâu dám động đến các ngươi?”

Mấy người đều nói là biện pháp tốt, “Nhưng chúng ta đang ở đất phong, không có chỉ dụ không được ra đất phong, sao giao binh quyền cho Tiết vương?”

Đằng Thường làm bộ như khó xử, mấy người nhìn ra y có biện pháp, liền thúc giục y nói, Đằng Thường không nói, mấy người luân phiên cầu ba ngày, Đằng Thường mới nói: “Ta nói ra biện pháp này, chỉ sợ các ngươi sẽ cảm thấy ta là tiểu nhân, chẳng qua đây cũng là biện pháp duy nhất, không biết làm thế nào cho phải a.”

Mấy người còn kém quỳ xuống bái Đằng Thường làm tái sinh phụ mẫu, lúc này Đằng Thường mới nói: “Nếu các ngươi tin tại hạ, đem hổ phù quan ấn giao cho ta, rồi viết một phong thư cho Tiết vương, thuyết minh căn nguyên, ngày mai ta sẽ khởi hành về kinh, có thể giúp các ngươi đưa, chỉ sợ ngoài ta, không ai có thể rời đất phong, đương nhiên, Chính An hầu có thể.”

Mới đầu còn do dự một chút, nhưng thời điểm nghe được ba chữ “Chính An hầu”, mấy người không do dự nữa, lập tức soạn một phong thư, sau đó đặt hổ phù và quan ấn vào hộp nhỏ, giao cho Đằng Thường.

Đằng Thường ngày kế khởi hành, nhàn nhã ngồi trong mã xa, mở hộp gấm ra, bốn hổ phù và quan ấn được đặt cẩn thận, đè lên phong thư niêm kín.

Đằng Thường ngay cả nhìn cũng không nhìn, vươn tay châm nến, đưa phong thư tới gần ngọn lửa, đốt.