Chương 66: Đại hôn

Phụng quốc mượn chuyện đưa quận chúa sang liên hôn, phái phần lớn quân đội hạ doanh trại cạnh sông Minh Thủy, tăng mạnh phòng vệ biên giới.

Tiết Quân Lương hỏi ý kiến mọi người, chúng thần cũng hiểu hiện tại không nên khai chiến, dù sao Tiết quốc mới qua chiến tranh, trước hết cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu muốn khai chiến, phải điều lương và nhân mã qua Minh Thủy, đây không phải chuyện một hai tháng là có thể chuẩn bị tốt.

Đằng Vân cảm thấy hiện tại nên vừa giả vờ như đang nghỉ ngơi lấy sức vừa âm thầm điều binh, “Vi thần nghe nói cạnh Hoa Đào đàm ở hạ du Minh Thủy có một ngọn núi, địa thế hiểm yếu, đứng trên núi có thể nhìn rất xa hoạt động dưới chân núi, bệ hạ có thể phái binh đóng ở đỉnh núi, nếu Phụng quốc muốn đánh lén, chắc chắn phải chuẩn bị nơi tiến quân, mà hạ du Minh Thủy là lựa chọn tốt nhất.”

Tiết Quân Lương nghe xong gật gật đầu, phân phó Triệu Lục lãnh binh qua.

Triệu Lục sửng sốt, không ngờ Tiết vương sẽ phái mình đi, dù sao y và Phụng vương cũng có dây dưa, Tiết Quân Lương là rõ ràng nhất, bất quá, tưởng tượng cũng liền hiểu được, nếu Phụng Minh dã tâm không đủ muốn đánh lén, người đầu tiên giao thủ nhất định là mình, nếu hắn an phận thủ thường, ngược lại là chuyện tốt.

Đằng Vân nhìn theo bóng Triệu Lục ra khỏi noãn các, tựa hồ có chút ngây người, mấy ngày hắn ở tại Phụng quốc, ít nhiều có nghe đến chuyện Phụng Minh và Triệu Lục, bởi vì hắn không phải Triệu Lục, tính cách cũng khác y, cho nên Đằng Vân không thể hiểu rốt cuộc Triệu Lục nghĩ gì, tuy Phụng Minh không nói, Phụng Minh vẫn luôn giả vờ như lãnh khốc bất cần, nhưng ở trong lòng Phụng Minh, chắc chắn không ai so được với Triệu Lục.

Đằng Vân thở dài, không khỏi nghĩ đến bản thân, chẳng bao lâu sau mình cũng sẽ vì Tiết vương xuất lực, hắn là một lòng đền nợ nước, đáng tiếc quốc gia không có, nhiều lần bị người của Đằng quốc đả kích, Đằng Vân không thể không nói, nhìn theo góc độ một quân vương, Đằng vương căn bản không thể so với Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương ca ngợi Đằng Vân vài câu, bất quá Đằng Vân đang thất thần, Tiết Quân Lương gọi hắn hai lần cũng không nghe được.

Triệu Lục hồi phủ thu thập hành trang, chọn lựa một đội tinh binh, không mấy ngày liền đi.

Đại hôn của Chính An hầu thế tử tới gần, Tiết Trường Kính tỏ vẻ cung kính, nói không dám đi trước Tiết vương, Tiết Quân Lương cũng vui vẻ đón Đằng Vân tiến cung sớm một chút.

Lúc này đây vẫn như cũ bày tiệc trước Vân Phượng cung, trong lòng Tiết Quân Lương, trừ bỏ Đằng Vân không ai có thể ở lại Vân Phượng cung, tuy không phải lấy danh nghĩa hoàng hậu.

Trước một ngày, Đằng Vân đã bị đón vào cung, ngày ấy không đi lâm triều, không biết Tiết Quân Lương phát giận gì với các đại thần, đơn giản là mọi người thấy Tiết vương đã không tính toán lập Đằng Vân vi hậu, đột nhiên lại đề cập đến, muốn phong quý phi, đây chẳng phải là phượng ấn tạm thời do Đằng Vân chưởng quản, một nam nhân, sao có thể chưởng quản phượng ấn.

Tiết Quân Lương cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi đang bức cô sao, cô muốn lập hậu, các ngươi nói trái đạo lý, hiện tại đã bị các ngươi bức lui một bước, lại nói không ổn, rốt cuộc là cô thú, hay các ngươi thú!”

Tiết Quân Lương vừa dứt lời, căn bản không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người nhìn Lang Tĩnh, dù sao cũng là Lang Tĩnh thuyết phục Tiết vương, hiện giờ chỉ có thể nhờ Lang Tĩnh .

Nào biết Lang Tĩnh đột nhiên đứng lên một bước, quỳ xuống nói: “Đại vương anh minh, vi thần cho rằng, Đằng Nam hầu tài đức vẹn toàn, cùng mệnh cách của Đại vương hỗ trợ lẫn nhau, nhất định có thể chưởng quản phượng ấn.”

Kể từ đó càng không ai dám nói chuyện, Tiết Quân Lương nghe xong, thực vừa lòng, vì thế liền bãi triều.

Có người tức giận Lang Tĩnh nịnh nọt, Lang Tĩnh cười lạnh nói: “Các vị đại nhân không nịnh nọt, vì sao vừa rồi không khuyên can? Tiết vương có tâm với Đằng Nam hầu, chẳng lẽ các đại nhân nhìn không ra sao.”

Đằng Vân tới Vân Phượng cung, hầu hạ hắn không phải là Tưu Thủy lúc trước, nghe cung nhân nói Tưu Thủy không biết lượng sức muốn trèo cao, bị Tiết Quân Lương ném tới lãnh cung hầu hạ Đằng Thiển Y .

Hiện giờ tới hầu hạ Đằng Vân là Thụy Tuyết.

Triệu Lục xuất chinh, Thụy Tuyết không đi theo, tuy Thụy Tuyết cũng là người tập võ, nhưng tính cách của nàng không thích hợp với quan trường, Tiết Quân Lương biết điểm ấy, nên không bảo nàng làm thêm gì, vừa lúc Thụy Tuyết nếu nhận định chủ tử sẽ tận tâm tận lực, vì thế phái Thụy Tuyết đến Vân Phượng cung, đi theo Đằng Vân .

Thụy Tuyết đưa hỉ phục tới, thấy Đằng Vân đứng trước cửa sổ, trong phòng u ám không đốt đèn, chỉ có thể nương ánh sáng mờ hồ hắt qua cửa sổ nhìn đến bóng dáng Đằng Vân.

Thụy Tuyết cười nói: “Chủ tử, đến xem hỉ phục thôi, đẹp lắm.”

Đằng Vân cũng không trở lại, chỉ ứng một tiếng, một lúc sau đột nhiên thở dài: “Thụy Tuyết a, ngươi có thể nói cho ta chuyện của Phụng vương và Triệu Lục được không?”

Thụy Tuyết sửng sốt một chút, tay run lên khiến quần áo rơi xuống đất, vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, nhặt hỉ phục lên.

Đằng Vân xoay người, cũng không có ý trách tội nàng, thoáng nhìn hỉ phục tán trên mặt đất, không phải mũ phượng, mà là hỉ phục đỏ thẫm của nam tử.

Đằng Vân nhìn chằm chằm hỉ phục ngẩn người, hắn càng ngày càng không hiểu Tiết Quân Lương, vốn tưởng rằng y sẽ đưa y phục nữ nhân qua chế nhạo mình, giống như lần trước, kết quả lại không ngờ được.

Bảo Thụy Tuyết đứng dậy, Đằng Vân nói: “Ta không có ý gì khác, nếu ngươi muốn nói thì nói, nếu không thể nói, ngươi xem như ta chưa từng hỏi.”

Thật lâu sau Thụy Tuyết mới nói: “Không… Không phải không thể nói, mà là nô tỳ không nghĩ tới, chủ tử lại cảm thấy hứng thú với chuyện của Phụng vương.”

Đằng Vân nói: “Ngươi vẫn luôn đi theo bên người Triệu Lục, đúng không? Ta chỉ muốn biết, Triệu Lục nghĩ như thế nào, y có tình cảm với Phụng vương sao, ngoại trừ tình cảm đối địch.”

Thụy Tuyết cười một tiếng, nói: “Hiển nhiên là có, nô tỳ nhìn thấy rõ ràng nhất… Hiển nhiên là có.”

Thụy Tuyết muốn nói, nếu như không có, sao mạo hiểm mất đầu, đi Minh Thủy cứu Phụng vương chứ? Nhưng việc này Thụy Tuyết không thể nói.

Đằng Vân gật gật đầu, “Có lẽ ta hiểu được cảm giác của Triệu Lục tướng quân khi ở Phụng quốc. Bởi vì ta đã từng như vậy…”

Thụy Tuyết cười nói: “Hết thảy đều là quá khứ, chủ tử cũng không cần nghĩ nhiều, hiện giờ Tiết vương đối ngài là không thể tốt hơn được nữa.”

“Rất tốt với ta?”

Thụy Tuyết cười nói: “Mặc dù nô tỳ rời Tiết quốc rất nhiều năm, nhưng xem như rõ ràng tính cách của Đại vương, Đại vương là vua, hiển nhiên không chịu biểu lộ suy nghĩ trong lòng, nhưng một ngày gọi nô tỳ đến bốn năm lần hỏi tình huống của ngài, hơn nữa chỉ hỏi ngài ăn ngon không, ở có quen không, có yêu cầu gì, có gì không quen, nhân thủ có đủ không, Đằng Nam hầu có vui không.”

Thụy Tuyết dừng một chút, nhìn biểu tình sững sờ của Đằng Vân, lại nói: “Nô tỳ cả gan nói một câu, nếu Đại vương muốn thú một nam nhân để chế ngạo, hoàn toàn không cần thiết làm đến tình trạng này, có phải hay không?”

Đằng Vân thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng ẩn ẩn bỡ ngỡ, tim đập theo mỗi lời Thụy Tuyết nói dần dần biến nhanh, nhưng lại không biết vì cái gì: “Có lẽ… Có lẽ là thế.”

Thụy Tuyết nói: “Chủ tử, tới thử quần áo thôi, rất đẹp, nô tỳ buộc tóc cho ngài, có chỗ nào không hài lòng liền nói với nô tỳ, tránh ngày mai lại vội vàng.”

Đằng Vân nhìn Thụy Tuyết, cũng không có ý phản bác nàng, vì thế gật gật đầu.

Thụy Tuyết giúp hắn cởi ngoại sam, sau đó mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, sửa sang lại áo, rồi mang đai lưng.

Thụy Tuyết cười nói: “Y phục mới, thực vừa người chủ tử.”

Đằng Vân nhìn thoáng qua gương đồng, quả thật rất tốt, lại ngồi xuống trước gương, Thụy Tuyết cầm lấy lược gỗ thay hắn chải tóc.

Khí chất Đằng Vân nho nhã, có phong độ của văn nhân, lại lộ ra anh khí của võ tướng, Thụy Tuyết chia tóc của Đằng Vân ra, sau đó dùng lược chải chỉnh tề.

Nhưng chưa kịp buộc tóc, chợt nghe ngoại thất ồn ào một trận, Thụy Tuyết buông lược, vừa muốn đi ra ngoài hỏi chuyện, lại thấy cửa nội thất bị đẩy ra, người tới là Tiết Quân Lương.

Thụy Tuyết kinh ngạc một chút, nói: “Bệ hạ…” Vội vàng quỳ xuống tiếp giá.

Đằng Vân nhìn thấy Tiết Quân Lương, cũng thấp người quỳ xuống, lại bị Tiết Quân Lương nâng dậy: “Đều đứng dậy đi, không cần đa lễ.”

Thụy Tuyết đứng lên, nói: “Bệ hạ, ngài không thể tới nơi này a, ngày mai mới có thể gặp chủ tử.”

Tiết Quân Lương cũng không thèm để ý, nói: “Dù sao đã sớm gặp, trước một chút muộn một chút cũng không có gì.”

Những lời này lại khiến Thụy Tuyết muốn bật cười, nhưng không thể cười ra, đành phải nghẹn, Tiết vương nói sớm muộn không quan trọng, thế nhưng còn vội vã tới đây, ngay cả đêm cũng chờ không được.

Thụy Tuyết thức thời nói: “Hẳn bệ hạ có việc quân cơ cần thương nghị với chủ tử, nô tỳ xin phép lui xuống trước.”

Tiết Quân Lương tặng Thụy Tuyết một cái mỉm cười thưởng thức, Thụy Tuyết liền quỳ an, mang theo các cung nhân khác rời khỏi nội thất.

Khương Dụ cũng rất có nhãn lực lui ra ngoài, còn không quên đóng kỹ cửa, bảo cung nhân ở ngoại thất đứng xa một chút, không cần vướng bận.

Tiết Quân Lương thấy bọn họ lui ra ngoài, mới khụ một tiếng, nói: “Ngồi đi, không cần quá câu thúc.”

Đằng Vân tạ ân, ngồi xuống.

Tiết Quân Lương lại không ngồi, trên cao nhìn xuống hắn, một thân hỉ phục đỏ thẫm, dưới ngọn đèn hôn ám, có vẻ không thực, Tiết Quân Lương nhìn đến ngây ngốc.

Đằng Vân cũng không ra tiếng, thời điểm Tiết Quân Lương kịp phản ứng liền có chút xấu hổ, cười nói: “Y phục thực hợp với Đằng khanh.”

“Tạ bệ hạ.”

Tiết Quân Lương đi qua, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc Đằng Vân, mái tóc mang theo cảm giác hơi lạnh, khiến Tiết Quân Lương không nỡ rời.

Y lập tức cầm lấy lược gỗ trên bàn, cười nói: “Ta giúp ngươi buộc tóc.”

Đằng Vân kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Tiết vương cũng có “Nhã hứng” này, liền nói: “Không dám làm phiền bệ hạ.”

Tiết Quân Lương lại đỡ lấy bờ vai của hắn, bảo hắn ngồi yên, nghiêng người nói bên tai hắn: “Ta muốn giúp ngươi buộc tóc, được chứ?”

Thân thể Đằng Vân khẽ run lên, không tiếp tục chối từ, yên lặng ngồi, tay giấu trong ống áo lại không tự chủ được nắm thành quyền, tim đập rất nhanh, bên tai và bả vai như phát nhiệt.

Tiết Quân Lương một tay nâng tóc Đằng Vân, một tay cầm lược gỗ, sợ làm đau đối phương, nhẹ nhàng chải tóc, kỳ thật vừa rồi Thụy Tuyết đã giúp Đằng Vân chải xong, chỉ thiếu buộc tóc, nhưng mà Tiết Quân Lương lại hưởng thụ cảm giác này.

Hai người ai cũng không nói, Đằng Vân là không biết phải nói gì, hắn sợ mở miệng thanh âm lại run rẩy; Tiết Quân Lương là không muốn nói chuyện, y sợ chính mình vừa mở miệng tính tình lại nổi lên, phá hủy không khí tốt như vậy.

Kỳ thật Tiết Quân Lương không biết buộc tóc, ngày thường đều là cung nhân làm cho, y không cần lo lắng phương diện này, hiện giờ cũng chỉ cầm tóc Đằng Vân mà thưởng thức, thật sự buộc tóc rồi mới cảm thấy không thể nào xuống tay.

Ruốt cục Tiết Quân Lương cũng lên tiếng, cười nói: “Y phục thực hợp với Đằng khanh, rất đẹp.”

Đằng Vân chỉ nói: “Bệ hạ… Khen trật rồi.”

Tiết Quân Lương nghe được thanh âm của hắn có chút không xong, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Cổ hỏng Đằng khanh làm sao vậy, sinh bệnh sao? Kêu ngự y đến xem.”

Đằng Vân vội vàng xua tay: “Không không, không có.”

Tiết Quân Lương bỗng nhiên bắt lấy tay Đằng Vân, kéo tay hắn qua, thở dài: “Kỳ thật nói ngươi sẽ không tin, vốn dĩ ngày mai có thể nhìn thấy Đằng khanh, chỉ tiếc ta nhịn không được muốn qua xem, xem ngươi ở có thoải mái không, cung nhân có chậm trễ ngươi hay không…”

Y nói xong lại cười nói: “Hẳn ngươi sẽ không tin.”

Đằng Vân nhíu mày, nói: “Vi thần sẽ không tin, là vì không biết tại sao bệ hạ phải làm như vậy.”

Tiết Quân Lương sửng sốt một chút, không ngờ Đằng Vân sẽ nói thẳng.

Lập tức “Ha hả” cười rộ lên, nắm tay Đằng Vân, chậm rãi nâng lên, đồng thời thong thả cúi đầu, hôn lên ngón tay của Đằng Vân.

Tay Đằng Vân run rẩy một cái, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương, môi Tiết Quân Lương vẫn chưa rời ngón tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ tay Đằng Vân, cười nói: “Cũng bởi vì như vậy.”

Đằng Vân nhịn không được run rẩy, mãnh liệt thu hồi tay, khụ một tiếng nói: “Thứ cho… Thứ cho thần ngu dốt, thần thật sự là…”

“Tốt lắm.”

Tiết Quân Lương lại đột nhiên đứng lên đánh gãy lời Đằng Vân, nói: “Trời tối rồi, Đằng khanh hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai cần chuẩn bị … Đúng rồi, chút nữa liền quên, tiệc rượu ngày mai, ngươi cũng đi ra, chớ quên.”

Đằng Vân giật mình quên cả quỳ an, Tiết Quân Lương đã tự mở cửa rời đi.

Thụy Tuyết và Khương Dụ đều tưởng hôm nay bệ hạ sẽ qua đêm ở đây, không ngờ mới ngồi một lát đã đi ra, còn phân phó trở về tẩm cung.

Thụy Tuyết cung tiễn Tiết vương, trở lại nội thất, liền thấy vẻ mặt khiếp sợ của Đằng Vân, tuy ánh sáng không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đỏ ửng trên mặt hắn, thậm chí cả tai và cổ đều đỏ.

Đằng Vân cả đêm ngủ không ngon, hắn thật sự không rõ Tiết Quân Lương có ý gì, vì sao hôn tay mình, có lẽ là vì Tiết vương phong lưu thành tính, thời điểm mình vẫn là hoàng hậu, Tiết vương cũng từng ôn nhu săn sóc như thế.

Đằng Vân nhịn không được cười nhạo một tiếng, trùm chăn lên đầu, nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau Thụy Tuyết liền tới, vội vàng xoay quanh, khiến Đằng Vân đau cả đầu.

Đằng Vân làm biếng nằm bẹp trên giường, Khương Dụ đã tới một lần, hỏi Đằng Vân đã dậy chưa, Thụy Tuyết nói chưa, Khương Dụ liền nói Đại vương phân phó, không cần gọi Đằng Nam hầu dậy, để hắn nghỉ ngơi nhiều, ngày thường phải vào triều sớm, hiếm khi được nghỉ ngơi.

Kỳ thật Đằng Vân đã sớm tỉnh, hắn không có thói quen ngủ nướng, nghe thanh âm bên ngoài, đầu càng đau, không biết Tiết Quân Lương rốt cuộc muốn làm cái gì, ôn nhu như thế với một nam nhân, hoàn toàn không cần ….

Tới hoàng hôn, yến hội trước Vân Phượng cung bắt đầu, Tiết Quân Lương tự mình lại đây đón Đằng Vân, Đằng Vân một thân hỉ phục, tuy Tiết Quân Lương vẫn vận long bào hắc sắc tượng trưng quyền vị, nhưng so với triều phục thường ngày nghiêm trang hơn nhiều, rườm rà hơn nhiều.

Y cầm tay Đằng Vân, cười hỏi: “Đằng khanh đã chuẩn bị tốt?”

Đằng Vân cũng không đáp lời, thời điểm hai người đi tới, các quan viên đều quỳ xuống hô vạn tuế, chờ ngẩng đầu mới kinh ngạc phát hiện, không chỉ là Tiết vương, bên cạnh còn có Đằng Nam hầu một thân hỉ phục đỏ thẫm.

Hơn nữa vốn tưởng rằng Đằng Nam hầu sẽ mặc váy đội mũ phượng ngồi chờ Tiết vương trong điện, trăm triệu không ngờ là trang phục nam tử, không có khăn voan, đầu quan đơn giản, không có thượng trang, ngược lại anh tuấn cao ngất, khiến người ta không thể nhìn gần.

Có đại thần muốn nịnh bợ Tiết vương, quỳ xuống gọi “Nương nương”, bất quá cũng có người sáng suốt, hiện giờ tân quý phi ăn mặc như vậy, nếu tùy tiện gọi nương nương, chẳng phải đánh lên mặt Tiết vương.

Tiết Quân Lương cười nói: “Hôm nay cô cao hứng, mọi người không nên quá mức giữ lễ tiết, cô nghĩ, tuy Đằng Nam hầu tiến cung, nhưng cũng không thể ủy khuất hắn, dù sao công tích của Đằng Nam hầu ngay cả cô cũng bội phục, cho nên hôm nay cố ý mang Đằng khanh tới đây.”

Mọi người lại quỳ xuống, dập đầu nói: “Bệ hạ anh minh.”

Như thế, mọi người liền hiểu được địa vị của Đằng Vân trong lòng Tiết vương, có người vốn muốn chế nhạo hắn, liền nuốt lời không dám nói ra.

Tiết Quân Lương vào tịch, Đằng Vân an vị bên cạnh y, hôm nay Đằng Thường cũng theo Tiết Hậu Dương tiến cung dự tiệc, giương mắt nhìn Đằng Vân, Đằng Vân bởi vì xấu hổ không dám nhìn Đằng Thường.

Đằng Thường chính là nhìn Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương nhìn thấy ánh mắt y, cũng không tránh né, không có nửa phần không được tự nhiên.

Tiết Hậu Dương nhẹ nhàng chạm vào Đằng Thường, nói: “Tiên sinh ngươi… Ngươi trừng Đại vương như vậy, là muốn bị định tội.”

Đằng Thường cười một tiếng, nói: “Ta chỉ xem kỹ một chút mà thôi, dù sao Đằng Nam hầu giống ta, cũng họ Đằng, vạn nhất bị khi dễ thì sao?”

Tiết Hậu Dương cười gượng hai tiếng, “Kỳ thật ta cảm thấy bệ hạ là thật tâm, bằng không cũng không tất yếu làm vậy trước mặt mọi người.”

Đằng Thường nói: “Ta nhìn ra được y là thật tâm, bằng không cũng không ngồi như thế.”

Tiết Hậu Dương nói: “Nếu tiên sinh đã nhìn ra, vậy giúp bệ hạ a, tựa hồ Đằng Nam hầu vẫn chưa rõ tâm ý của bệ hạ.”

“Vì sao ta phải giúp y?”

Đằng Thường híp mắt cười cười, nói: “Đằng mỗ thừa nhận, Tiết vương là một đế vương vĩ đại, nhưng Đằng mỗ là người mang thù, tự nhiên muốn khoanh tay đứng nhìn.”

Tiết Hậu Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Tiên sinh… Ngươi là sợ thiên hạ bất loạn.”

Đằng Thường nói: “Là thật tâm sớm muộn gì hắn cũng biết, đâu cần nóng lòng nhất thời?”

Tiết Hậu Dương gật gật đầu, “Nói đúng.”

Tiết Quân Lương bị Đằng Thường nhìn chằm chằm, nhưng cũng không lộ ra chút biểu hiện lùi bước, còn tự tay rót một ly trà cho Đằng Vân, nói: “Hôm qua cổ họng ngươi không thoải mái, không cần uống nhiều rượu .”

Đằng Vân uống rượu chỉ vì không có việc gì làm, lúc này liền thuận tay nhận trà, Tiết Quân Lương lại nhân cơ hội nhéo tay hắn một cái, Đằng Vân cả kinh, chén trà nghiêng, liền đổ lên người.

Tiết Quân Lương không ngờ trà sẽ đổ lên người Đằng Vân, tuy nước trà không quá nóng, nhưng vẫn là nóng, vội vàng đứng dậy kiểm tra Đằng Vân có bị phỏng hay không.

Đằng Vân bị đối phương làm cho ngượng ngùng, tốt xấu gì mình cũng là đại lão gia da dày thịt béo, một chén trà có là gì, liền vội vàng xua tay.

Tiết Quân Lương thấy hắn vô sự mới yên lòng, lập tức mang trên mặt nụ cười bí hiểm, nói: “Y phục Đằng khanh bị bẩn, không bằng ta cùng ngươi đến nội điện đổi một kiện.”