Chương 38: Sợ nhất vô lại

Sau khi Tiết Quân Lương nghe xong lời Khương Dụ, biểu tình nháy mắt rét lạnh, lập tức khôi phục bộ dáng thân thiết, tiếp tục nghe Đằng Vân giảng thư cho tiểu Thái tử.

Chỉ có Khương Dụ trong lòng đổ mồ hôi, hôm nay Tiết vương tâm tình tốt như vậy, cũng vì thám tử hồi báo Phụng vương tới Minh Thủy, vừa lúc dẫn nước ngập Minh Thủy, ai ngờ gần đó phát hiện quan ấn của Triệu Lục.

Cái này hiển nhiên không cần nghĩ, Triệu Lục tới Minh Thủy, muốn làm gì liền rõ ràng, vừa đúng suy đoán của Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương ngồi một lát, rốt cục rời đi, vừa đi vừa nói: “Cô quả nhiên không đoán sai… Cô thật muốn nghĩ mình đã đoán sai.”

“Vậy… Đại vương tính toán xử lý Triệu Lục thế nào?”

Tiết Quân Lương dừng một chút, “Không xử lý y, xử lý y làm cái gì, cô liền giả vờ không biết, Triệu Lục chỉ nhất thời thương hại, tim của y vẫn hướng về Tiết quốc.”

—–

Lúc này ở Bắc cương cũng tiến triển thuận lợi, đúng như lời Đằng Vân, Trình Điền quả nhiên phái binh xâm nhập, lặng lẽ đào kênh, chuẩn bị dẫn nước phá hủy lương thảo của Tiết quốc, khiến Tiết Ngọc và Đằng Thường tự loạn.

Đằng Vân đề nghị dùng kị binh đánh trả bất ngờ, binh mã của Trình Điền bận đào kênh, phòng bị sơ sài, lúc này phái mấy đội tập kích, đánh tan quân của Trình Điền, nhưng không cần ham chiến, đánh xong liền lui.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Trình Điền không chịu nổi quấy nhiễu, trong lòng biết bại lộ, kế hoạch đã bị Tiết Quân Lương nắm được, tiếp tục đào kênh cũng vô dụng, đành phải rút về.

Đằng Vân cảm thấy thực lực của Trình Điền đã giảm đi nhiều, lúc này một kích đánh bại quân địch tăng sĩ khí, Đằng Thường cũng có thể sớm ngày hồi kinh, Đằng Thường ở trong triều, ít nhất quỷ kế của Tiết Quân Lương vẫn ở ngoài sáng, mà Tiết Ngọc lại là ám tiễn khó phòng.

Đằng Vân lại giúp Tiết Quân Lương ra kế sách, Trình Điền bị Tiết quân phá hai lần, theo tính tình Trình Điền, tất nhiên giận tím mặt, lập tức xuất binh.

Bất quá Trình Điền là người oai phong quan trường nhiều năm, chắc chắn không ngu ngốc trực tiếp đánh vào quan khẩu, từ trước đến nay quan khẩu dễ thủ khó công, không thể nghi ngờ là lấy dê uy hổ, vì thế Trình Điền cũng lập mưu kế, thừa dịp đêm khuya đốt trại, khiến Tiết quân trở tay không kịp.

Đằng Vân bảo Tiết Quân Lương gửi thư đến bắc cương, tiểu quận rất gần quân địch, hơn nữa thành khó thủ, Trình Điền muốn đốt trại, nhất định chiếm thành trước, báo cho Đằng Thường ứng phó.

Đại quân của Trình Điền vừa đến, không ngờ là một tòa thành trống rỗng, trong lòng y cảm thấy không ổn, lúc này có binh lính vọt tới bẩm báo, doanh trại nhà mình cháy!

Trình Điền biết trúng kế, mắng to một tiếng muốn chạy về, lúc này Đằng Thường đã dẫn quân vây quanh tiểu quận, hạ lệnh đóng ba trong bốn cửa thành lại, bởi vì một cửa thành giáp sông.

Quân địch bị người vây quanh, lập tức rối loạn, chạy trối chết bốn phía, ba cửa thành đều đóng, đành phải hướng đến cửa không bị vây, mới vừa ra khỏi cửa thành, nước sông lại cản đường, có thể nói là chật vật đến cực điểm.

Quân của Trình Điền hoang mang, trước mặt nước sông chặn đường, sau có truy binh chém giết, dưới tình thế cấp bách, các tướng sĩ liều mạng nhảy sông, tìm chút hi vọng sống sót, hơn phân nửa binh lính chết đuối, bơi qua được cũng đã sức cùng lực kiệt, không thể tái chiến.

Mọi người hộ tống Trình Điền về doanh trại, lúc này mới biết doanh trại không hề bị đốt, Đằng Thường ngồi trên vọng tháp an ổn uống trà, cười nói: “Tướng quân trở về, còn không bắn tên?”

Trình Điền hiểu được lại trúng kế, nhưng căn bản không còn cách nào, truy binh phía sau đã tới, không chạy đi đâu được, bản thân không thể dựa vào binh sĩ của mình, dù thể lực tốt, binh khí và ngựa cũng đã chìm vào lòng sông.

Thủ hạ của Trình Điền liều chết phá vòng vây, khiến Đằng Thường và Đằng Vân không ngờ tới chính là, dưới tay y còn có loại người dũng mãnh này, ba người tận lực bảo hộ Trình Điền, dưới tình trạng hai mặt thụ địch, lại có thể giúp Trình Điền mở đường máu, mang theo tàn binh rút quân.

Đằng Thường cảm thấy ba người này là nhân tài, xem khí thế của bọn họ, hình như là tử trung với Trình Điền, cũng không cưỡng cầu, đánh lùi Trình Điền, Đằng Thường cũng không tiếp tục truy kích, thiêu hủy doanh trại, triệt binh trở về quan khẩu.

Tiết Ngọc trách cứ Đằng Thường có tâm tư khác, nếu không vì sao không thừa thắng xông lên.

Đằng Thường cười lạnh một tiếng, sở dĩ Trình Điền chật vật như vậy, không phải do Tiết quân của hắn có bao nhiêu anh dũng thiện chiến, mà chủ yếu nhờ vào mưu kế, Trình Điền nơi chốn trở tay không kịp, đương nhiên binh bại, nếu tiếp tục truy, thật sự bức quân địch nóng nảy, chẳng phải không ổn.

Trình Điền chật vật hồi cung, phó tướng là đệ đệ cùng tộc của Trình Điền, cảm thấy vận số của Trình Điền đã hết, thừa dịp y ngủ chặt đầu Trình Điền, mang binh tấn công hoàng cung, bắt Tiểu quân vương, buộc thoái vị, trung thần sợ hãi, không dám phản kháng, tôn đệ đệ của Trình Điền vi tân vương, triều đình lại một phen chướng khí mù mịt, trong thời gian ngắn không thể quấy nhiễu quốc gia khác.

Tiết Quân Lương nhận được tin chiến thắng, cao hứng truyền Đằng Vân – người lập công hạng nhất đến đại điện, chúng thần quỳ lạy dập đầu, hô Hoàng hậu nương nương thiên tuế, đều không ngờ lần đại thắng này lại là kiệt tác của đương triều quốc mẫu, nhất thời không thể không tin phục.

Tiết Quân Lương cười nói: “Cũng không thể quên công lao của các tướng sĩ, nếu bắc cương đại thắng, chờ Trấn Cương hầu và Đằng Thường khải hoàn trở về, cô phải vì bọn họ mở tiệc khánh công.”

Đằng Vân nghe được Tiết Quân Lương để Đằng Thường quay về, lo lắng bấy lâu liền buông xuống.

Thánh chỉ truyền đến, rất nhanh Đằng Thường mang một phần tướng sĩ trở về, những người đó cũng xem như tâm phúc trọng binh của Đằng Thường, thời điểm đốt trại, Đằng Thường không chỉ thảnh thơi ngồi uống trà như Trình Điền thấy, mà còn tự mình kích trống, nâng cao sĩ khí.

Tướng lĩnh đồng sinh cộng tử, cùng ăn cùng ở, sao binh sĩ lại không tin phục, người đi theo y càng ngày càng nhiều.

Nhưng lần này Tiết Ngọc không về cùng, hơn nữa lưu lại phần lớn binh lực, số binh lính Đằng Thường có thể mang về, đã là cố gắng lớn nhất của y.

Tiết Quân Lương cũng sớm dự liệu, sao Tiết Ngọc có thể ngoan ngoãn quay lại, về chính là giam lỏng chờ chết, thật vất vả thoát khỏi kinh sư, tại bắc cương chiêu binh mãi mã mới là tốt, đây là chuyện đã dự kiến trước, Tiết Quân Lương cũng không thèm để ý.

Thời điểm quân đội quay về, Tiết Quân Lương dẫn hoàng hậu cùng chúng thần, nghênh đón ở đại môn, lại liên tục ba ngày mở tiệc, vì Đằng Thường khánh công.

Đằng Thường làm công thần, lễ bái quân vương cùng hoàng hậu, Tiết Quân Lương nói: “Cô không nhìn lầm người, Đằng tiên sinh là nhân tài, tại Tiết quốc ta cũng có thể phát huy…”

Đằng Thường chưa kịp mở miệng, Tiết Quân Lương lại nói: “Bất quá cô cũng biết, ngươi là người cố chấp, cô làm quân vương, không thích nhất là chuyên quyền và miễn cưỡng, miễn cưỡng sẽ không có được trung tâm.”

Đằng Thường cúi đầu đứng, trong lòng không biết là tư vị gì, vì sao đạo lý đơn giản như vậy, Tiết Quân Lương hiểu, mà Đằng vương không hiểu, y lần lượt bị Tiết vương đả động, lại lần lượt thủ vững tín niệm của mình.

Y biết Tiết vương đang chiêu hàng, nhưng không thể không cảm động, thực sợ một ngày kia, bản thân không chịu được loại ưu ái này, thật sự quy hàng.

Mục đích của Tiết Quân Lương đã đạt được, liền cười nói: “Lần này hơn phân nửa công lao là kế sách của hoàng hậu, hoàng hậu thường xuyên nói với cô là kính trọng Đằng tiên sinh, hiện tại có cơ hội, các ngươi trò chuyện đi.”

Y nói xong, đứng dậy mang theo Khương Dụ ra ngoài.

Đằng Vân kinh ngạc một chút, cho rằng Tiết Quân Lương nhìn thấu cái gì, dù về công về tư, Tiết Quân Lương cũng không nên để hoàng hậu của mình ngồi riêng với người của địch quốc, tuy rằng Tụ Dao, Tưu Thủy và một số cung nhân đều ở đây.

Đằng Thường cũng không rõ ý của Tiết Quân Lương, còn tưởng rằng lần này Tiết vương phái phi tử của mình tới khuyên hàng.

Đằng Vân nhìn thấu sự đề phòng của Đằng Thường, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhịn không được cười khổ một tiếng. Bọn họ là thân nhân, lại có ngày nghi kị lẫn nhau…

Đằng Thường thấy hoàng hậu nửa ngày không nói gì, đành phải nói trước: “Theo hiểu biết của Đằng mỗ, lần này có thể đánh bại Trình Điền, hơn phân nửa là kế sách của Hoàng hậu nương nương, Đằng mỗ bái tạ.”

Đằng Vân không lên tiếng, chỉ bảo Tụ Dao mang ghế cho Đằng Thường.

Vì tị hiềm, ánh mắt Đằng Vân vẫn luôn không nhìn đối phương, mà ngay cả một mảnh góc áo cũng không thấy, chỉ nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, giống như muốn xem có bao nhiêu hoa tuyến trên đó.

Qua thật lâu sau, Đằng Vân rốt cục mở miệng, thanh âm hơi khô sáp, có vẻ thực gian nan, nói rằng: “Chấp vô binh, xuất kỳ bất ý yểm kỳ bất bị… Dạy bảo của Đằng tiên sinh, tâm không dám quên.”

Hắn nói xong, bưng bát trà lên, Tưu Thủy lập tức hiểu ý, nói Hoàng hậu nương nương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Đằng Thường cũng quên cấp bậc lễ nghĩa, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đằng Vân, mà lúc này mặt Đằng Vân bị bát trà che, mi mắt rũ xuống, không nhìn ra biểu tình gì.

Đằng Thường khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, Tưu Thủy gọi ba tiếng, y mới tỉnh mộng, tự biết bản thân thất thố, nhưng đầu óc trống rỗng, thậm chí có vài phần lảo đảo quỳ an, sau đó lui ra ngoài.

Tiết Quân Lương dùng thìa chọc chọc ngọn nến, Khương Dụ dẫn Tưu Thủy tiến vào, Tiết Quân Lương cũng không xoay người, chỉ nói: “Như thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, Đằng Thường đã rời cung.”

“A… Vậy bọn họ hàn huyên những gì?”

Tưu Thủy đáp: “Từ đầu đến cuối hoàng hậu nương nương chỉ nói một câu, ‘ Chấp vô binh, xuất kỳ bất ý yểm kỳ bất bị’. Phản ứng của Đằng Thường có chút thất thố, nô tỳ gọi ba tiếng, y cũng chưa kịp phản ứng.”

“Chấp vô binh.”

Tiết Quân Lương cười một tiếng, lặp lại từng chữ, cái này thực dễ hiểu, chính là nguyên tắc không binh thủ thắng, vì giảm bớt thương vong.

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, cũng không phải lời gì cao siêu, nghe xong sẽ cảm thấy có đạo lý, nhưng không đến mức thất thố, Tiết Quân Lương là người thông minh, đương nhiên liền hiểu được, khiến Đằng Thường thất thố tới mức quên lễ nghĩa, là do người nói những lời này…

Đằng Thường ra cung, vẫn mang bộ dáng vô tri vô giác, Tiết Hậu Dương mấy tháng không gặp y, quan tâm y như vậy, hiển nhiên rất nhớ nhung, liền chuẩn bị mã xa chờ y ở cửa cung.

Lúc đầu Tiết Hậu Dương không phát hiện điều gì bất thường, dù sao tình tình hắn tương đối qua loa, chuyện tình cảm cũng không thực hiểu biết, nhưng ngay cả hắn sơ ý, cũng dần dần phát hiện không thích hợp.

“Đằng tiên sinh… Có gì không ổn sao? Có phải vừa rồi ở trong cung, bệ hạ nói gì đó, khiến tiên sinh để ý? Tiên sinh không cần quan tâm a.”

Đằng Thường lắc lắc đầu, trong lòng y lúc này tràn đầy cảm khái.

” Chấp vô binh, xuất kỳ bất ý yểm kỳ bất bị.”

“Không có binh làm sao đánh giặc?”

“Dùng nhân tâm, dùng trí mưu… Ngươi phải nhớ kỹ, sau này xuất chinh nắm giữ ấn soái, đánh giặc không chỉ là chuyện của vua một nước, cũng là chuyện của dân chúng, sinh tử của bọn họ nằm trong tay ngươi, dù trận chiến lớn hay nhỏ, đều phải giảm thương vong đến thấp nhất… Chúng ta sống qúa giả dối, cần tích chút âm đức.”

“Hoàng thúc yên tâm, Đằng Vân nhất định không dám quên.”

Đằng Thường nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được thở dài, y không ngờ còn có thể nghe được lời này, nhất là sau khi người kia đã chết…

Tiết Hậu Dương thấy y không nói chuyện, tưởng y mệt, nghiêng đầu nhìn, lại thấy hai mắt người nọ đỏ bừng, bên trong có tơ máu, càng nhiều là phức tạp khó có thể lý giải, hắn chưa thấy qua Đằng Thường yếu ớt như vậy, từ trước tới nay Đằng Thường luôn là bất khả chiến bại, hơn nữa tư thái thanh nhã, dù biến thành tù binh, cũng khống chế được hết thảy.

Tâm Tiết Hậu Dương như thắt lại, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu, hắn vươn tay nhẹ nhàng khoát lên vai Đằng Thường, để y chôn mặt vào hõm vai mình, không nói lời nào.

Đằng Thường cũng không nói gì, lẳng lặng cúi đầu, Tiết Hậu Dương thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Đằng Thường, lần đầu tiên gần như vậy.

Qua thật lâu, Đằng Thường mới ngẩng đầu, ho khan một tiếng, nói: “Khiến Hầu gia chê cười, chính là… Vô duyên vô cớ nghĩ tới một vị… Cố nhân.”

Tiết Hậu Dương lập tức nghĩ tới Đằng Vân, hắn hiển nhiên biết quan hệ giữa Đằng Thường và Đằng Vân, cũng không nói gì thêm.

—-

Tiết Quân Lương nghe xong Tưu Thủy hồi báo, lúc này mới tới Vân Phượng cung.

Trong Vân Phượng cung, Tụ Dao tìm không thấy Tưu Thủy, cho rằng Tưu Thủy lại lười biếng, liền oán giận vài câu với Đằng Vân: “Nương nương, ngài cũng dạy bảo Tưu Thủy a, nàng tưởng mình là phi tử chắc, bệ hạ nói như vậy, nàng cũng tin? Ngày nào cũng không tìm được, bên người ngài chỉ mỗi nô tỳ tận tâm tận lực, theo nô tỳ thấy, ngài nên đề phòng nàng, vạn nhất nàng bán đứng ngài cho Đằng phi.”

Khi nói chuyện thì Tưu Thủy trở lại, nàng bưng mấy món ăn tới, cười nói: “Đã nhiều ngày khánh công, nô tỳ cảm thấy nương nương ăn chán sơn trân hải vị, cố ý đến trù phòng lấy vài món nhẹ nhàng về.”

Tưu Thủy biết lấy lòng người khác, mà ngay cả Tụ Dao một khắc trước còn mắng nàng, ngay sau đó liền bị Tưu Thủy nịnh nọt mua chuộc.

Tưu Thủy vừa về không lâu, Tiết Quân Lương đã tới Vân Phượng cung, thấy thức ăn trên bàn, liền lưu lại dùng bữa.

Tiết Quân Lương nói: “Chuyện tuyển tú lúc trước, ít ngày nữa nhóm tú nữ sẽ đến, cô cân nhắc cấp Vạn Niên hầu vài sườn thê, không biết ý của ngươi thế nào?”

Đằng Vân nghe, không biết trong lòng là cảm giác gì, theo lý thuyết đây là chuyện tốt, đưa tiểu thiếp cho Tiết Hậu Dương, cũng tránh Đằng Thường nhìn thấy Tiết Hậu Dương mà xấu hổ.

Nhưng vừa nghĩ tới Tiết Hậu Dương nạp tiểu thiếp, không biết tiểu thiếp có gây khó dễ với Đằng Thường, dù sao Đằng Thường cũng họ Đằng, mà có thể làm tiểu thiếp của Tiết Hậu Dương, chắc chắn là tiểu thư khuê các, danh môn vọng tộc.

Đến lúc đó tiểu thiếp có bối cảnh có nhi tử, sợ Đằng Thường không dễ sống.

Tiết Quân Lương nhìn hắn lộ vẻ khó xử, nói: “Dù sao Đằng Thường cũng là nam tử, nam tử không thể sinh dựng, Tiết Hậu Dương là trung thần hiếm có, cô không thể để hắn tuyệt hậu, đúng chứ.”

Đằng Vân đẩy vấn đề trở về: “Nếu bệ hạ vì Hầu gia suy nghĩ, vấn đề này, nên hỏi bản thân Vạn Niên hầu mới tốt, dù người khác có thể làm chủ, cũng không thể đại biểu ý tứ của Hầu gia, đúng chứ.”

Tiết Quân Lương cười, điểm điểm bờ môi của hắn, nói: “Thật không ngờ, miệng lưỡi hoàng hậu của cô càng ngày càng bén nhọn?”

Đằng Vân bị y sờ môi, theo bản năng liếm một chút, không nghĩ tới hành động này giống như chủ động câu dẫn Tiết Quân Lương, lại nghĩ đến mấy ngày nay, vì muốn có tin tức về Đằng Thường tại bắc cương, nhiều lần bị Tiết Quân Lương lừa hôn.

Mặt Đằng Vân phát sốt, liền thấy tâm tình Tiết Quân Lương tốt lên, y chính là thích nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của đối phương bị mình quấy nhiễu, biểu tình mờ mịt, bối rối, xấu hổ và giận dữ này, khiến Tiết Quân Lương đùa đến nghiện.

Mới đầu Đằng Vân còn trừng Tiết Quân Lương, bất quá chậm rãi quen dần, mặc kệ ôm tâm tư gì, thói quen quả thực đáng sợ, thời gian là phương thức tốt nhất vun đắp tình cảm, khiến nó ăn sâu bén rễ, đó là điều Tiết Quân Lương chờ đợi.

Hai người đang trò chuyện, có người trình tấu chương lên, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng có chút khẩn cấp, là quan viên ngoại thành dâng sớ, bọn họ vốn không đủ phẩm cấp, tấu chương không đến phiên vua giải quyết, nhưng quan viên lớn nhỏ ở ngoại thành đều bất lực, đành phải quấy rầy Thánh Thượng .

Tiết Quân Lương nhìn đến liền nở nụ cười, ném tấu chương lên bàn, nói: “Loại chuyện này cũng cần cô xử lý, xem ra quan viên địa phương cần thay đổi.”

Khương Dụ nghe Tiết vương nói vậy, nhanh chóng thu tấu chương, định lui xuống, quấy rầy chuyện tốt của Đại vương là tội không nhỏ.

Chẳng qua Đằng Vân liếc tấu chương một cái, vô thức thấy được vài điều.

Tiết Quân Lương nhìn ra hưng trí trong mắt Đằng Vân, đưa tay ý bảo Khương Dụ cầm tấu chương đến, để hoàng hậu nhìn.

Đằng Vân nhìn kĩ tấu chương, khi thì nhíu mày khi thì triển mi, chọc Tiết Quân Lương ngứa ngáy, đưa tay vuốt ve lưng Đằng Vân.

Thời điểm Đằng Vân chuyên chú sẽ không phát hiện có gì bất thường, nhất là lúc mải suy nghĩ.

Trong tấu chương nói đến ba người, tên ba người này có thể nói là không thể thô tục hơn, cái gì mà Hà đại bá, Hà nhị bá, Hà tam bá, nghe liền biết là dã phu, là dân trong thôn, thảo nào Tiết Quân Lương không để ý.

Đại khái nội dung là, mã xa của nhóm tú nữ sắp vào thành, nhưng ở ngoại thành bỗng nhiên xuất hiện một nhóm cường đạo, đầu lĩnh của nhóm cường đạo này là ba người trên, từ dân thường đến phú hào, thậm chí là mã xa của tú nữ cũng chặn lại, không sợ uy nghi của thánh thượng.

Hơn nữa nhóm cường đạo đó chỉ để ý tiền tài, không bắt hay giết bất kì ai, đều thả tất cả đi.

Nhóm tú nữ không có mã xa và tiền, hiển nhiên không thể vào kinh, chậm trễ tuyển tú.

Tiết Quân Lương không biết ba người này, nhưng Đằng Vân biết, ba người này là mãnh tướng ngày ấy liều chết mở đường máu hộ tống Trình Điền chạy thoát.

Ba người đều là nhân tài, lúc đầu là đạo tặc trên núi, được Trình Điền thưởng thức, đưa một số tiền lớn thỉnh xuống núi làm thuộc hạ thân tín bên cạnh, ba người có ơn tri ngộ với Trình Điền, hiển nhiên thề sống chết, sau đó Trình Điền bị giết, ba người quyết định không theo người khác, thu thập gia sản, dẫn huynh đệ về núi tiếp tục làm cướp.

Hơn nữa ba người ghi hận Tiết vương phái binh giết Bá Nhạc của bọn họ, nhưng không có thực lực chống lại, liền lén lút đến ngoại thành, chuyên môn làm một số chuyện quấy nhiễu, khiến quan viên địa phương gà chó không yên.

Bọn họ đều là người ở lâu trong quân, nhất thời chịu kỷ luật sâm nghiêm của quân đội, tuy giật tiền, nhưng không giết người lung tung.

Đằng Vân nhìn đến tên ba người, cảm thấy mừng rỡ, nếu có thể thu về dùng, chẳng phải là chuyện tốt, nhưng hắn hiện tại ở Tiết quốc, nếu giúp Tiết Quân Lương chiêu thêm ba tướng sĩ, đến lúc đó Tiết Quân Lương như hổ thêm cánh, càng khó đối phó.

Nhưng hiện giờ không chiêu an, ba người quấy nhiễu xong, cuốn gia sản chạy, vuột mất nhân tài, lại thực đáng tiếc.

Đằng Vân nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy có bàn tay vuốt ve trên lưng mình, khi nhẹ khi nặng, khiến cả người hắn bủn rủn.

Đằng Vân dịch người một chút, Khương Dụ đứng bên che miệng bật cười, cũng chỉ ở trước mặt hoàng hậu Tiết vương mới có vài biểu hiện nhỏ, mà biểu hiện nhỏ này, khiến Tiết vương càng giống một người bình thường hơn.

Đằng Vân nói: “Có điều bệ hạ không biết, ba người này đều là mãnh tướng, một người đã khó tìm, chớ nói chi là cả ba, lúc trước là thủ hạ của Trình Điền.”

“A?”

Tiết Quân Lương lại ngồi sát, “Ngươi có biện pháp chiêu an?”

“Có thì có…”

Đằng Vân nói: “Nhưng nô tì có một yêu cầu quá đáng.”

Tiết Quân Lương nghe khẩu khí nghiêm túc của hắn, ngược lại trêu đùa: “Vậy ngươi hôn ta một cái. Hoàng hậu quốc sắc thiên hương, ngươi hôn ta một cái, ta đây thích hôn đến nghiện, nên cái gì cũng đáp ứng.”