Chương 3: Lâm hạnh

Tuy rằng Tiết Quân Lương không nuông chiều nhi tử, nhưng dù sao tiểu Thái tử cũng là con nối dõi duy nhất của Tiết vương, bình thường được bọn hạ nhân tâng bốc, tự nhiên dưỡng thành thói ngạo mạn mắt cao hơn đầu, bị sửu nương nương chê cười nói năng lỗ mãng, nói mình không đọc qua sách, sao lại không sinh khí.

Tiểu Thái tử còn chưa kịp phát tác, chợt nghe một tiếng cười khẽ, một nam tử mặc long bào màu đen từ cách đó không xa chậm rãi đi tới, phía sau còn theo không ít người hầu.

Đằng Vân nhìn nam tử kia, bỗng nhiên trong lòng tràn ngập phẫn nộ, từ khi hắn hiểu biết, phụ hoàng luôn nói với hắn, dã tâm Tiết quốc không nhỏ, không thể không phòng, lúc trưởng thành, hàng năm chinh chiến không ngừng, tiếp sau đó, Đằng Vân bại trận mà chết.

Thái độ của hắn đối với Tiết Quân Lương, kính nể kỳ thật cũng có, dù sao đây là một đối thủ cường đại, y trị quốc an bang, quốc gia của mình có rất nhiều thứ không bằng đối phương, nhưng Tiết Quân Lương trong mắt hắn, vẫn là một kẻ khiến dân chúng Đằng quốc rơi vào bể khổ chiến tranh.

Trên người Tiết Quân Lương vẫn mặc long bào lúc xử quyết Đằng Vân, đầu đội mũ miện treo năm chuỗi ngọc, y hơi hơi mỉm cười đi tới, hoàn toàn không bị bộ dáng của sửu nương nương dọa, có vẻ ứng đối tự nhiên.

Mọi người thấy Tiết vương đến, đều vừa kinh vừa sợ, bởi vì lời nương nương châm chọc Thái tử ai cũng nghe thấy được, Tiết vương yêu thích, Tiết vương coi trọng Thái tử mọi người đều rõ, mà nương nương chỉ là một người tướng mạo xấu xí bài trí trong hậu cung thôi.

Tụ Dao quỳ xuống, dư quang liếc thấy nương nương còn đứng, hơn nữa ánh mắt có chút không tốt…

Tụ Dao tưởng Hoàng hậu nương nương mới gặp bệ hạ nên sợ hãi, hơn nữa một nữ nhân, ở trong cung ngây người ba năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, đủ ai oán, bất quá Tụ Dao cũng không muốn bị liên lụy.

Nàng không dấu vết kéo kéo tay áo Đằng Vân, ám chỉ Đằng Vân quỳ xuống thỉnh an.

Đằng Vân biết rõ thấy bệ hạ thì phải quỳ xuống, nhưng đây không phải bệ hạ của mình, bệ hạ Đằng quốc là phụ thân hắn, mà Tiết Quân Lương là tử địch của hắn, dù thời điểm hắn là tù nhân, cũng không từng quỳ xuống, nam nhi dưới trướng có hoàng kim, hắn chỉ có thể dễ dàng tha thứ chính mình quỳ trước phụ mẫu mà thôi.

Tiết Quân Lương nhìn mọi người chung quanh một chút, tiểu Thái tử Tiết Bội vừa thấy y liền thu liễm, giấu phía sau giả vờ vô tội.

Những người khác đều quỳ trên mặt đất không ai dám thở mạnh, duy độc chính cung hoàng hậu này, vững vàng đứng ở giữa.

Tiết Quân Lương hiển nhiên không biết nương nương của mình đã đổi thành người khác, còn tưởng nàng cao ngạo, vì địa vị trường chủ Phụng quốc mà không chịu quỳ.

Ba năm trước Tiết Quân Lương liên minh với Phụng quốc, thời điểm đó Tiết quốc không có binh lực cường đại như Phượng quốc, nhưng cũng không thể coi thường, cho nên Phụng vương đưa trường chủ sang hòa thân, coi như hai quốc gia liên hợp lại.

Tiết quốc và Đằng quốc giao phong, Phụng vương cũng phái không ít binh lực trợ giúp Tiết Quân Lương, cho nên dù Tiết Quân Lương ghét bỏ bộ dáng hoàng hậu xấu xí, mấy năm qua cũng không làm lung lay địa vị đứng đầu hậu cung của nàng.

Mà hiện tại chính như tiểu Thái tử Tiết Bội nói, Đằng quốc đã là nỏ mạnh hết đà, liên hôn giữa Tiết vương với Phụng quốc, cũng sắp đi đến hồi cuối.

Tiết Quân Lương nhìn nương nương tướng mạo cực kỳ xấu xí này, không có biểu hiện sinh khí, cười nói: “Ái phi nói lời ấy là ý gì?”

Đằng Vân tận lực tỏ ra ôn hòa, hắn sợ mình vừa mở miệng liền cười lạnh, dù sao hắn hiện tại là công chúa Phụng quốc, chọc giận Tiết vương không phải cử chỉ sáng suốt.

“Bệ hạ có từng nghe nói qua ai binh tất thắng? Đằng quốc hiện tại đúng là nỏ mạnh hết đà, nhưng bệ đã nghĩ đến, Đằng quốc mất thêm một thành trì thì nước mất nhà tan, mà bệ hạ muốn công chiếm một thành trì, cần phụ thuộc vào nhiều thứ, bên nào có thể dễ dàng thúc giục tướng sĩ tác chiến hơn, đạo lý này không cần nói cũng biết… Còn nữa, trước mắt mà dồn Đằng quốc tới đường cùng, nếu Đằng vương phái người hướng Phụng quốc cầu tình, sao biết Phụng quốc sẽ không phản chiến? Đều là phái binh, dù giúp ai cũng ngư ông đắc lợi.”

Một lời của hắn thốt ra, Tụ Dao nhất thời hít một hơi lãnh khí, tuy rằng nàng nghe không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nghe ra khẩu khí của nương nương, đầu tiên là đối Thái tử nói năng lỗ mãng, sau đó hướng bệ hạ nói năng lỗ mãng, lỗi này không phải khảm đầu liền xong, nói không tốt liền liên lụy mọi người.

Tiết Quân Lương chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, một lát sau, mới nở nụ cười, “Không ngờ ái phi lại biết rõ binh pháp, cũng khiến cô gia có vài phần kính trọng.”

Y dứt lời, xoay người vỗ vỗ đầu Tiết Bội, nói: “Có thời gian đến chơi cùng mẫu hậu ngươi.”

Tiết Quân Lương vốn là từ tiệc rượu đi ra, lần này đánh bại Đằng quốc, cố ý thiết yến trong cung, Tiết Quân Lương thân là quân chủ một quốc gia hiển nhiên phải có mặt, chẳng qua không chịu được nhất bang võ tướng chúc rượu, cố ý ra ngoài một chút, không ngờ Khương Dụ phái người tới nói, tiểu Thái tử nhất thời hứng khởi, chạy tới chỗ Hoàng hậu nương nương, liền thuận đường đem tiểu Thái tử về.

Tiết Quân Lương còn phải quay lại tiệc rượu, để tiểu Thái tử lưu lại bồi hoàng hậu, chỉ cần người có tai đều nghe ra, bệ hạ không chỉ không trách tội nương nương, ngược lại bắt đầu có vài phần kính trọng sửu nương nương.

Tiết Bội không muốn, tuy rằng đối phương nói thực có đạo lý, nhưng lý luận suông ai cũng nói được, một nữ nhân đoán mò, vừa lúc hợp ý phụ hoàng mà thôi.

Bất quá không muốn cũng không được, dù sao Tiết Bội có chút kính sợ Tiết Quân Lương, chỉ có thể ngoan ngoãn lưu lại.

Trong cấm cung chưa từng có bí mật gì, nhất là “Bí mật” Tiết vương đến gặp sửu nương nương.

Tiết Quân Lương tổng cộng ở chỗ Đằng Vân không quá một nén nhang, bị cung nữ thái giám truyền đến truyền đi, rơi vào trong tai phi tần, liền biến thành, đêm hôm qua bệ hạ lâm hạnh sửu hoàng hậu, hơn nữa Thái tử gia cũng chính là Tiết vương tương lai cùng hoàng hậu phi thường hợp ý, giống như thân sinh mẫu tử, Thái tử còn ở lại trong cung bồi sửu nương nương dùng ngọ thiện.

Đằng Vân nghe đến mấy tin đồn này cũng không kiềm được mà cười một tiếng, hắn tự mình hiểu rõ, bộ dáng trong gương đồng quả thật có chút dọa người, nếu Tiết vương dám lâm hạnh, cũng phải có quyết đoán cùng gan dạ không nhỏ.

Mà tiểu Thái tử Tiết Bội quả thật lưu lại bồi mình, chẳng qua ngọ thiện gì chứ, thoạt nhìn tiểu Thái tử đối diện với khuôn mặt này thực không nuốt trôi, Đằng Vân liền cho nó trở về.

Đằng Vân cảm thấy có chút may mắn, vì khuôn mặt này như vậy, nếu không thật sự phải hầu hạ Tiết Quân Lương sao…

Hắn đưa tay chạm vào mặt, xấu cũng quên đi, nhưng lúc nào cũng phát đau, hơn nữa lấy tay chạm vào càng thêm đau đớn.

Tụ Dao tiến vào bãi thiện, nhìn thấy nương nương nhìn gương không biết nghĩ cái gì, cho rằng nương nương đang hối hận, “Nương nương, dùng bữa đi, hôm nay tiểu trù phòng làm canh cá ngài thích.”