Chương 23: Tắm rửa

“Lão nô tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần! Tự biết tội không thể tha thứ…”

Khương Dụ quỳ trên mặt đất, mạnh dập đầu, quan mạo rụng bên cạnh, cái trán đã sưng lên một mảnh.

Ngự y nơm nớp lo sợ băng bó vết thương cho Tiết Quân Lương, thấy Tiết vương hơi hơi phất tay, lập tức lui ra ngoài.

Ngự y bọn họ không thoải mái hơn trọng thần triều đình bao nhiêu, tự hiểu được cái gì nên nghe không nên nghe, tuy không nghe gì là tốt nhất, nhưng có những thứ vẫn tiến vào lỗ tai, bệ hạ cho lui ra ngoài, liền vội vã chạy đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Tiết Quân Lương sờ sờ cánh tay, nghiêng người dựa vào tháp, trên mặt y có chút vết thương nhỏ, nhưng không tổn hại uy nghi, thời điểm không nói lời nào, biểu tình tự tiếu phi tiếu, khiến người ta đoán không ra, cũng không dám suy xét.

Khương Dụ không nghe Tiết vương lên tiếng, chỉ có thể liên tiếp dập đầu.

Lúc này Tiết Quân Lương mới không nhanh không chậm nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

“Tạ… Tạ bệ hạ khai ân.”

“Khương Dụ a, ” Tiết Quân Lương nói: “Cô coi như là ngươi xem lớn lên, luận bối phận, ngươi từng đi theo tiên hoàng, là trưởng bối … Lần này làm việc, sao lại không ổn như vậy.”

“Lão nô…”

Hai chân Khương Dụ run lên, lại quỳ gối, dập đầu xuống đất, nói: “Lão nô tử tội.”

Tiết Quân Lương liếc ông một chút, lập tức nói: “Ngươi theo cô thời gian dài như vậy, xem như lao tâm lao lực, tuy lần này làm việc bất lợi, nhưng cô không đành lòng phạt ngươi… Cô bị thương cũng không có gì, chỉ là ngươi khiến hoàng hậu bị kinh hách.”

“Lão nô… Lão nô…”

Khương Dụ nói không ra lời, chuyện lần này, đúng là ông chết một vạn lần cũng không đủ đền tội.

Hoàng hậu nương nương hồi Phụng quốc bị thích khách chặn lại, kỳ thật nằm trong dự kiến của Tiết Quân Lương, cũng chính tay y an bài tốt.

Tiết Quân Lương là một con cáo già, tuy Phụng Minh tâm ngoan thủ lạt, nhưng suy nghĩ không kín đáo, chờ Phụng Minh tại biên cảnh Tiết quốc chặn giết hoàng hậu, còn không bằng chính mình tự đạo diễn một phen.

Hoàng hậu nương nương chấn kinh, không thể dựa theo kế hoạch thăm nhà, đồng thời cũng đảm bảo hoàng hậu an toàn, như vậy Phụng Minh nhiều lắm trách cứ vài câu, phát binh liền rất gượng ép.

Nhưng khiến Tiết Quân Lương không ngờ chính là, trò hay lần này đi lệch, nửa đường lòi ra thích khách thật sự, thích khách này đương nhiên không phải người của Phụng Minh, bởi vì người của hắn đang mai phục tại biên cảnh.

Thích khách thật cũng không đủ gây sợ hãi, bọn họ mới cách kinh sư mười dặm mà thôi, binh lực sung túc, không tốn chút công phu nào đã bị Tiết Hậu Dương tóm gọn.

Tiết Quân Lương cũng xuất thân võ tướng, chỉ bị chút tiểu thương, khiến y tức giận chính là Khương Dụ rất lơ là.

Tiết Quân Lương cố ý nói chuyện không nhanh không chậm, khiến Khương Dụ run rẩy sợ hãi, ngoại nhân thoạt nhìn tưởng rằng địa vị của Khương Dụ rất cao, được Tiết Quân Lương coi trọng, nhưng Khương Dụ biết, Tiết Quân Lương không phải một quân vương bình thường, không có khả năng chuyên sủng hoạn quan, tín nhiệm của y được tạo nên trong ngăn cách.

Khương Dụ là cựu thần, không kịp ba triều cũng đủ hai triều, hơn nữa lúc Tiết Quân Lương hai mặt thụ địch, quyết đoán lựa chọn giúp đỡ Tiết Quân Lương thượng vị, đối Tiết Quân Lương cũng coi như có ân, Tiết vương thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhưng không vong ân, bản thân cũng không muốn xử phạt ông, nhưng cần phải răn đe, khiển trách lớn nhất cũng đủ khiến ông sợ hãi.

Chờ Khương Dụ run rẩy đủ, Tiết Quân Lương mới nói: “Cô không phạt ngươi, ngươi không có công lao cũng có khổ lao, coi như chuộc tội, Hoàng hậu nương nương chấn kinh không nhỏ, mấy ngày tới ngươi ở cạnh Hậu nương nương, thiếu gì liền nói với cô.”

Khương Dụ được đại xá, tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt, tuy lời Tiết Quân Lương thực uyển chuyển, nhưng ông hiểu rõ tính tình Tiết vương, đương nhiên biết ý của y là, xếp Khương Dụ bên người hoàng hậu, có động tĩnh gì đều phải bẩm báo.

Khương Dụ dập đầu nói: “Bệ hạ ân điển, lão nô tan xương nát thịt cũng không đủ báo!”

Tiết Quân Lương cười nói: “Không cần phải nghiêm trọng như thế, ngươi có tâm, cô thật cao hứng.”

Y nói xong, hướng ra ngoài nhìn, bất quá y đang ngồi trong nội điện, đừng nói có bình phong, dù không có bình phong, cũng không nhìn thấy gì, nhưng Khương Dụ lập tức hiểu ý, nói: “Vạn Niên hầu vẫn quỳ ngoài điện, Đại vương muốn gặp sao?”

Tiết Quân Lương gật gật đầu: “Tuyên.”

Khương Dụ đứng lên, đi ra ngoài tuyên Tiết Hậu Dương yết kiến.

Tiết Hậu Dương quỳ gối trên thềm đại điện đã một canh giờ, để thích khách thật trà trộn trong Thập Lý đình không phải chuyện nhỏ, Thập Lý đình ý nghĩa như tên, cách kinh sư chỉ mười dặm, địch nhân không coi ai ra gì, mà mình lại trở tay không kịp, này chẳng phải là tử tội, làm không tốt có khi còn dính vào tội danh thông đồng với địch bán nước.

Tiết Hậu Dương cúi đầu vào nội điện, quỳ xuống nói: “Tội thần Tiết Hậu Dương, khấu kiến Đại vương.”

Tiết Quân Lương đứng lên, đi qua, vươn tay trái đỡ Tiết Hậu Dương dậy, “Mau đứng lên, để ta nhìn xem ngươi có bị thương không.”

Điều này khiến Tiết Hậu Dương có chút thụ sủng nhược kinh, Tiết Hậu Dương đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, tỏ vẻ thân mang tội: “Thần đệ vô sự, thần đệ tội lớn, thỉnh Đại vương trách phạt.”

“Ngươi không có tội, đây là chuyện của đề đốc, không cần ngươi lãnh tội thay, cô nuôi bọn họ giữ cửa, ngay cả cửa cũng không trông được, còn muốn thống lĩnh vệ binh của kinh thành, quả thực là chê cười.”

Tiết Quân Lương nói xong, vỗ nhẹ bả vai Tiết Hậu Dương, nói: “Từ xưa đến nay người có năng lực đều khiêm tốn, Hậu Dương ngươi nhanh chóng bắt được thích khách như vậy, vệ binh của kinh thành liền giao cho ngươi phụ trách.”

Tiết Hậu Dương sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Tiết Quân Lương, thấy y không có ý chê cười, lập tức quỳ xuống: “Thần đệ thân mang tội còn được Đại vương tín nhiệm, thần đệ…”

“Lời dư thừa không cần phải nói, ta biết ngươi không thích nói mấy lời nịnh nọt.”

Tiết Hậu Dương bị y nói vậy, lập tức da mặt nóng lên, xấu hổ nói: “Bệ hạ anh minh.”

Tiết Quân Lương lại ngồi xuống, “Thích khách đã nhận tội?”

Biểu tình của Tiết Hậu Dương có chút mất tự nhiên, cứng ngắc gật đầu: “Vâng… Đã nhận tội.”

Tiết Quân Lương liếc hắn một cái, thu hết biểu tình của hắn vào mắt, giả vờ không biết gì, cười nói: “Nhanh như vậy, quả nhiên là tác phong của Vạn Niên hầu. Là ai làm chủ?”

“Là…” Tiết Hậu Dương rũ mắt, nói: “Thần đệ phái người thẩm vấn, mới đầu thích khách mạnh miệng không nói, sau đó chịu không nổi dụng hình, nói là Phụng vương làm chủ, nhưng cuối cùng có người sửa miệng, nói… Nói là thuộc hạ cũ của… Đằng quốc Thường tướng.”

Tiết Quân Lương trầm ngâm một chút, “Ân… Đằng Thường.”

Tiết Hậu Dương không nhìn ra thái độ của y, vội vàng nói: “Bệ hạ, thần đệ cảm thấy có chút kỳ quái, Đằng Thường tâm tư kín đáo, không có khả năng sai sử thích khách ám sát lỗ mãng như vậy, hơn nữa…”

Hắn chưa nói xong, Tiết Quân Lương bỗng nhiên khoát tay, ý bảo hắn chớ lên tiếng: “Cô biết, bây giờ Đằng Thường là nội tử của ngươi, ngươi quan tâm y, ta có thể hiểu. Nếu thích khách thú nhận Đằng Thường, ngươi không nên nhúng tay, tránh người rèm pha.”

Tiết Hậu Dương đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt có chút kiên quyết, nói: “Nhưng thần đệ cho rằng, chuyện này giao cho đại thần khác cũng không thỏa đáng.”

“Ngươi sợ bọn họ cố ý làm khó dễ Đằng Thường?”

Tiết Hậu Dương không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

“Ta cũng nghĩ tới, bởi vậy đưa ra một biện pháp tuyệt diệu, ai cũng không thiên vị.” Tiết Quân Lương cười nói: “Đó là… Để Đằng Thường toàn quyền phụ trách việc này, tra cho ra thủ phạm, chứng tỏ y là người trong sạch, nếu tra không ra… Vậy dựa theo khẩu cung mà xử.”

Tiết Hậu Dương sợ run một chút, cũng không tìm ra lí do phản bác.

Phương pháp của Tiết Quân Lương quả thật tuyệt diệu, nhưng đối với Đằng Thường cũng là từng bước ép sát, Đằng Thường hạ xuống tôn nghiêm bản thân, gả cho nam nhân, duy độc không thể bỏ chính là quốc gia của y, hiện tại Tiết Quân Lương buộc y tra án, không thể nghi ngờ là muốn y nhúng tay vào triều sự Tiết quốc.

Rơi xuống vũng bùn, muốn ra liền khó.

—–

Đằng Vân vựng vựng hồ hồ được mang về cung, vì thể lực tiêu hao quá lớn, có chút mơ màng, liền ngủ rất lâu.

Hắn làm một giấc mộng, giấc mộng lay động, hắn nằm trên đùi Tiết Quân Lương ngủ say, không biết vì sao, Tiết Quân Lương đột nhiên ấn hắn xuống thảm, cúi người cắn môi và cổ hắn.

Chính là hắn vẫn tiếp tục ngủ, liền quên sau đó mình mộng cái gì, dù Tiết Quân Lương có hưng trí, nhưng thấy đối phương thật sự mỏi mệt, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đằng Vân cảm thấy sau lưng có chút tê tê, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, có thể thời gian ngủ quá dài, toàn thân đều ê ẩm, bên tai phát đau, đưa tay sờ lại đụng đến vải bố băng bó.

Tụ Dao phát hiện hắn tỉnh, lập tức chạy tới, nức nở nói: “Nương nương ngài tỉnh, ngài hù chết Tụ Dao!”

Đằng Vân phản ứng có chút chậm, được Tụ Dao nâng dậy, dựa vào bên giường, nói: “Làm sao vậy?”

Tụ Dao nói: “Nương nương ngài không nhớ rõ? Lúc này chính là tìm được đường sống trong chỗ chết! Tụ Dao và nương nương tách ra, sau đó liền gặp Vạn Niên hầu, lập tức mang Hầu gia đi tìm nương nương, nhưng tìm không thấy, sau bệ hạ tìm được ngài, lúc Hầu gia đến nương nương đã ngủ, cánh tay bệ hạ còn bị thương.”

Đằng Vân nghe nàng nói, chậm rãi nhớ lại không ít, khi đó hắn được Tiết Quân Lương cứu, hai người cùng nhau trốn trong hố đất, hắn quá mệt mỏi liền ngủ quên, hóa ra cảm thấy lắc lư là do ở trên mã xa.

Đằng Vân theo bản năng sờ sờ môi lại sờ sờ cổ, đầu tiền đỏ mặt, sau lại chậm rãi trắng bệch, lạnh giọng nói: “Ta muốn tắm rửa.”

“Tắm rửa?”

Tụ Dao buồn bực nói: “Nương nương đổ mồ hôi sao, lúc ngài trở về nô tỳ đã tắm rửa cho ngài, ngự y nói trên người nương nương có vết thương, tận lực không dính nước.”

Hai chữ “Tắm rửa” vừa lúc chọc tới Đằng Vân, hắn đương nhiên không biết khi đó Tiết Quân Lương quân tử một phen, không làm gì cả, hắn chỉ biết lúc đó mình mơ hồ, Tiết Quân Lương đặt mình trong mã xa……

Tụ Dao thấy sắc mặt hắn không tốt, do dự nói: “Nương nương, thân mình không thoải mái sao? Muốn gọi ngự y đến xem không?”