Chương 17: Tử tự

Thời điểm Đằng Thường tỉnh lại chợt nghe ngoài cửa có người cười nói: “Hầu gia, sao ngài không vào, cứ qua lại trước cửa làm gì?”

Tiết Hậu Dương nói: “Ta chỉ có đoạn thời gian không về, ngươi cũng bắt đầu trêu ghẹo chủ tử?”

Thanh âm kia vẫn cười nói: “Nô tỳ nào dám! Nô tỳ nhìn chủ tử ngài mà thấy mệt thay, đây là phủ Hầu gia, ngài ở địa bàn của mình, cần gì loanh quanh thế, muốn vào xem liền trực tiếp vào thôi.”

Tiết Hậu Dương có chút xấu hổ, giống như bị nhìn thấu tâm sự, đành đẩy cửa bước vào.

Vòng qua bình phong, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Đằng Thường.

Tiết Hậu Dương càng mất tự nhiên, vuốt vuốt mũi, khụ một tiếng, nói: “Thường tướng tỉnh?”

Đằng Thường không nói chuyện, cổ họng y vô cùng đau đớn, có chút nóng rát, há miệng thở dốc lại nói không ra lời.

Tiết Hậu Dương sơ suất đương nhiên không chú ý, còn tưởng đối phương không muốn để ý mình, ngược lại tỳ nữ phía sau liền nhìn ra, nhanh chóng rót một chén trà đặt vào tay Tiết Hậu Dương, rồi cười khanh khách mở cửa đi ra ngoài.

Tiết Hậu Dương bị cười, trên mặt nóng cháy, vẫn kiên trì đi qua, nâng Đằng Thường dậy, sau đó để y tựa vào lòng mình, đưa nước cho đối phương.

Đằng Thường không có khí lực, tay run lên, chén nước đổ ra ngoài, may mắn Tiết Hậu Dương phản ứng nhanh, lúc tiếp được chỉ còn lại hơn phân nửa chén.

Tiết Hậu Dương vội vàng lau sạch nước trên người y, chính là vừa đụng tới Đằng Thường, tay lại đột ngột thu về, hắn sợ trải qua chuyện đêm qua, đối phương giữ khoảng cách với mình, không muốn mình chạm vào.

Đằng Thường nhìn phản ứng của hắn, đột nhiên bật cười.

Tiết Hậu Dương ngẩn người, tựa hồ nhìn ngây ngốc, lại xấu hổ thu hồi ánh mắt, cầm chén trực tiếp đưa đến bên môi Đằng Thường, tận lực tránh cho hai người tiếp xúc.

Đằng Thường uống qua nước, biểu tình ngược lại rất thoải mái, nói: “Làm phiền.”

Tiết Hậu Dương buông chén, ngồi xuống phía xa, không biết nên mở miệng thế nào, do dự một lát, rốt cục nói: “Sau này Thường tướng có tính toán gì không?”

Đằng Thường nằm trên giường, nhắm mắt lại, nói: “Hầu gia có chuyện không ngại nói thẳng.”

“Thường tương đối Hậu Dương có ân, lời Hậu Dương sắp nói không có ý sỉ nhục Tướng gia …”

Tiết Hậu Dương cân nhắc một chút, “Thường tướng chắc hiểu được tình thế, dù trước kia Đằng vương đối đãi với ngươi thế nào, ngươi cũng không thể trở về Đằng quốc… Hôm qua ta tiến cung, bệ hạ đã chính miệng đồng ý, có thể buông tha tính mệnh của ngươi, chính là…”

“Chính là gì? Trên đời này không có chuyện nào đáng sợ hơn bị thân nhân hoài nghi, Đằng mỗ đã tính đến chuyện khinh khủng nhất, Hầu gia không cần lo ngại.”

Tiết Hậu Dương nói: “Chính là muốn ngươi… Cam tâm tình nguyện tiến Hầu phủ.”

Đằng Thường nghe nói, bỗng nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tiết Hậu Dương, Tiết Hậu Dương có chút mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng y.

Đằng Thường lại đột nhiên cười rộ lên, ngữ khí không nghe ra ý tứ gì, thản nhiên nói: “Đằng mỗ nguyện ý. Tạ đại ân của Hầu gia…”

Tân phi tử chưa lên long sàng đã bị đuổi ra tẩm cung Tiết vương, đây là chuyện hậu cung bàn tán say sưa, phần đông phi tử cũng thích nghe ngóng.

Từ khi Tiết Quân Lương đăng cơ tới nay, chỉ sủng qua Đức phi, bởi vì Đức phi trẻ tuổi lại xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa tốt xấu gì Đức phi còn có một ca ca làm tướng quân, không giống Đằng Thiển Y, là dị tộc, còn bị nuông chiều.

Tụ Dao búi tóc cho Đằng Vân, cười nói: “Nương nương thật sự hảo phúc khí, ba ngày nay bệ hạ đều điểm bài của ngài.”

Đằng Vân nhất thời cảm thấy có chút vô lực, hắn không thể nói ra, phi tử được gọi thị tẩm là chuyện may mắn, nhưng với Đằng Vân mà nói, liền hết sức xui xẻo.

Tiết Quân Lương thích trêu chọc hắn, nhưng lại tuyên bố, nếu Đằng Vân không muốn, y chắc chắn không chạm hắn, cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhưng trong lòng Đằng Vân, hắn vẫn ghi hận Tiết Quân Lương, cùng Tiết Quân Lương đồng giường cộng chẩm, không tính toán giết y đã là chuyện tốt, làm sao có thể ngủ được.

Đằng Vân ba ngày không ngủ ngon, có chút ốm yếu, trước khi Tiết Quân Lương vào triều còn phân phó ngự y tới xem bệnh cho hắn, điều trị một chút.

Ngự y chẩn mạch, cũng nhìn không ra gì, chỉ nói thân thể suy yếu, nghỉ ngơi nhiều hơn là được, thái y đi rồi, Đằng Vân mang Tụ Dao trở về Vân Phượng cung, sợ Tiết Quân Lương hạ triều lại không cho mình trở về.

Tiết Quân Lương trở lại tẩm cung, không thấy Đằng Vân, trong lòng cũng biết hoàng hậu đang trốn tránh mình, không phải sợ hãi, mà là… Ghét bỏ.

Điều này sao có thể khiến một quân vương như Tiết Quân Lương cam tâm buông tha hắn, vì thế Tiết Quân Lương liền cố ý đùa Đằng Vân, nhìn biểu tình ẩn nhẫn lại muốn phát tác của Đằng Vân, mới thư thái một chút.

Khương Dụ thấy Tiết vương cười quỷ dị, trong lòng có chút tính toán, nói: “Đại vương, thứ cho lão nô lắm miệng… Đại vương đến nay chỉ có Thái tử là con nối dõi, hiện giờ Hoàng hậu nương nương dịu dàng khéo léo, có phải nên suy xét để ngự y đổi dược phương hay không?”

Tiết Quân Lương không phản ứng gì, chỉ cười nói: “Ngươi cảm thấy cô nên có thêm tử tự sao? Mà tử tự này là do hoàng hậu sinh?”

“Lão nô không dám hiểu rõ thánh ý.”

Tiết Quân Lương nói: “Nói như vậy, ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoàng hậu không tồi.”

Lần này Khương Dụ không nói nữa, Tiết Quân Lương cũng không định hỏi tiếp. Nhưng kỳ thật Khương Dụ tính sai một chút, dù đổi lại dược phương của thái y, hoàng hậu nương nương cũng không hoài thai, không phải Tiết vương không cố gắng, mà là Đằng Vân căn bản không để ý tới Tiết Quân Lương.

Hậu cung của người khác mỹ nữ như mây, cũng là vì tử tự, nhưng Tiết Quân Lương đối lập, phi tử được Tiết Quân Lương lâm hạnh đều dùng dược ngự y khai, sẽ không hoài thượng long tử, cho nên vì sao Đức phi được sủng ái nhiều năm như vậy cũng không có một đứa con.

Nguyên nhân chính là, Tiết Quân Lương không muốn nhìn nhi tử của mình vì ngôi vị hoàng đế mà ngươi tranh ta đoạt, y là người từng trải, hiển nhiên biết chuyện này có bao nhiêu âm hiểm, đương nhiên y cũng phạm không ít.

Tiết Quân Lương phê tấu chương một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nếu lần này hoàng hậu có thể trở về, cô liền suy nghĩ một chút, có thêm một tử tự.”

Khương Dụ nghe không hiểu, Tiết Quân Lương buông tấu chương, nói: “Phụng quốc phái sứ thần dâng tấu chương, nói Phụng vương tưởng niệm tỷ tỷ, hy vọng hoàng hậu có thể hồi hương thăm nhà.”

“Này…”

Khương Dụ nhất thời nghẹn lời, Tiết Quân Lương xoay cổ tay, chống cằm nói, “Triệu Vạn Niên hầu Đông môn đệ bài tử.”

“Vâng.”

Tiết Hậu Dương đã nhiều ngày chiếu cố Đằng Thường, Đằng Thường vốn ở tại biệt quán, nhưng mấy ngày nay vì thân thể không tốt nên bị giữ lại, người trong phủ Hầu gia xem như hiền lành, cũng không xa lạ.

Tiết Hậu Dương không thường xuất hiện, chỉ phân phó hạ nhân chiếu cố tốt Đằng Thường, hắn sợ hiện tại xuất hiện trước mặt y, đối phương sẽ chán ghét hắn, bọn họ đều là nam nhân, dù Đằng Thường đủ ẩn nhẫn, cũng có tôn nghiêm của chính mình.

Tiết Hậu Dương xa xa mà nhìn Đằng Thường ngồi trong đình đọc sách, tỳ nữ từ phía sau bước tới, cười nói: “Hầu gia u, ngài lén lút như vậy làm cái gì?”

“…”

Tiết Hậu Dương vuốt thái dương: “Nói chuyện nhỏ chút, thật là càng ngày càng không thể thống.”

“Hầu gia trước không vội giáo huấn nô tỳ, cũng đừng vội nhìn Đằng tiên sinh, Đại vương kêu ngài đệ bài tử tiến cung!”

“Nói tiến cung còn bình tĩnh như vậy, nhanh đi chuẩn bị ngựa.”