Chương 121: Suối Tiên Của Xu nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 103

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Ngày Đẹp Tươi

beta: Minh Lý

Lọt vào trong tầm mắt là Thục Vương mặc hồng y bước vào trong cửa, bên ngoài dưới mái hiên cong còn có vài nha hoàn đứng, nhưng ánh mắt Xu Xu rơi vào trên thân nam nhân.

Ngày thường hắn luôn mặc cẩm y màu đen, thỉnh thoảng có áo bào xanh ngọc, nhưng hồng y là lần đầu tiên hắn mặc.

Nếu không phải thành thân thì chắc chắn hắn sẽ không mặc đồ màu đỏ, dưới cẩm bào màu đỏ là dáng người cao ngất, chân cũng thật dài, khuôn mặt lại càng tuấn mỹ, da thịt hắn còn như ngọc thạch, trắng trẻo thanh nhuận, thực ra màu da lúc hắn vừa từ biên thành về cũng không trắng như vậy, ở kinh thành không dầm mưa dãi nắng, da hắn liền trắng trở lại.

Rõ ràng thuở nhỏ hắn đã bắt đầu luyện võ, cũng chinh chiến sa trường, xem như võ tướng, nhưng nhìn hắn lại rất nhu hòa lịch sự tao nhã.

Xu Xu ngẩng đầu, thấy hắn bước đến, nàng lùi lại phía sau, ngón tay nắm chặt ống tay áo.

Không chờ hắn đến gần, Xu Xu đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.

Phó Liễm Chi thấy đồ ăn trên bàn đã nguội, căn dặn đám nha hoàn bên ngoài: "Đi vào bếp nấu ít đồ ăn qua đây."

Ngoài cửa Trân Châu lên tiếng đáp lại, cùng Linh Lung đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị một ít đồ ăn, các nàng biết chắc chắn cô nương chưa ăn gì, đi nấu ít cháo trắng tốt cho tiêu hóa.

Xu Xu biết hắn sợ mình bị đói, muốn nói mới vừa ăn hai miếng bánh ngọt rồi, lúc này cũng không quá đói, nhưng thấy hắn đi đến bên giường, lời Xu Xu muốn nói lập tức nuốt trở lại vào bụng, nàng vẫn quá căng thẳng, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

"Sao nàng vẫn còn đội mũ phượng?" Phó Liễm Chi giơ tay chậm rãi gỡ mũ phượng của nàng xuống.

Mũ phượng làm từ bạc và các loại bảo thạch, trọng lượng rất nặng, vừa lấy xuống cả người Xu Xu đều thoải mái đi không ít, nàng nhẹ giọng nói: "Buổi chiều muội cũng quên mất." Buổi chiều cảm xúc nàng có phần hồi hộp, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại càng mờ mịt hơn, mang theo một sự ngỡ ngàng về cuộc sống sau này của mình.

Cởi mũ phượng ra Xu Xu thoải mái hơn rất nhiều, trên búi tóc cũng không cài trâm, mà dùng lược của phụ nhân búi tóc, Phó Liễm Chi đặt mũ phượng ở trên giường, lúc đặt mũ phượng xuống hơi cúi người, cách Xu Xu khá gần, Xu Xu theo bản năng nghiêng người về phía sau một chút.

Phó Liễm Chi rũ mắt: "Đi tịnh phòng rửa mặt chải đầu trước đi."

"Được." Xu Xu ấp úng nói.

Nàng gọi Linh Hương và Linh Thảo vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, qua tịnh phòng, hai nha hoàn cởi quần áo giúp nàng, bên trong nàng cũng mặc quần áo màu đỏ thẫm.

Lúc kì cọ người cho Xu Xu, Linh Thảo lén hỏi: "Cô nương..." Còn chưa nói xong, Linh Hương đã lườm nàng ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Một người hai người đều không làm người ta bớt lo được, hiện tại cô nương đã gả cho Thục Vương điện hạ, chính là Vương phi nương nương, đều đã ở trong Vương phủ rồi, sao lại còn gọi sai như vậy!"

Linh Thảo chậm chạp à một tiếng, sửa lại nói: "Vương phi nương nương, lát nữa phải thu dọn đồ cưới sao? Đồ cưới đều đã đưa đến Vương phủ rồi."

Linh Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Linh Thảo một cái, nói: "Ngươi không biết gì đừng ở đó mà đưa ra chủ ý bậy bạ, nào có ai đêm thành thân lại đi thu dọn đồ cưới."

Thu dọn sắp xếp đồ cưới xong đi ngủ còn có thể làm gì? Linh Thảo mù mờ ngỡ ngàng nghĩ.

Hai má Xu Xu ửng đỏ, để hai nha hoàn giúp nàng thay quần áo lụa mềm đỏ.

Mái tóc đen dài đã lau khô một nửa dùng dây lụa lỏng lẻo buộc sau người.

Linh Thảo nhìn khuôn mặt Vương phi nhà mình vô cùng mịn màng, tai nhọn đỏ lên, nghĩ Vương phi thật sự quá xinh đẹp.

Xu Xu mặc quần áo xong, qua phòng bênh cạnh, Phó Liễm Chi đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày ra đĩa thức ăn rất tinh xảo, số lượng đồ ăn trên đĩa cũng không nhiều.

"Qua đây ăn đi." Phó Liễm Chi nói.

Xu Xu qua ngồi xuống, Phó Liễm Chi múc cho nàng một chén cháo trắng, Xu Xu nhỏ giọng nói cảm tạ, ăn từng miếng cháo trong chén.

Phó Liễm Chi không thích mùi son phấn của nữ tử, bên người cũng không cho phép tỳ nữ hầu hạ, cho nên nha hoàn của Xu Xu đều đã lui ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn hai người họ, Xu Xu ăn cháo, hắn ngồi đối diện Xu Xu cũng ăn một chút, trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng đều yên tĩnh.

Ăn cháo xong, Xu Xu đã gần no, nàng cầm khăn lau miệng, thấy Thục Vương cũng ăn xong rồi, nàng do dự một lúc lâu, vẫn mở miệng, hỏi: "Sư huynh, hôm nay hoàng thượng có đến không?"

Nàng do dự rốt cuộc nên gọi hắn là phu quân hay là gì, phu quân thật sự có chút không bật ra khỏi miệng được, thôi thì cứ tiếp tục gọi hắn theo xưng hô trước nay vẫn gọi đi.

Hơn nữa cũng không biết nói gì với hắn, đành phải hỏi một vài chuyện lúc bái đường.

Phó Liễm Chi nói: "Uhm, đều đến cả."

Ý của hắn là phi tử hoàng tử công chúa và cả thái hậu trong cung cũng đều qua dự hôn lễ sao?

Xu Xu gật đầu, cũng không biết phải nói gì nữa, nàng nhớ đến sách nhỏ mẫu thân cho nàng xem, tai nhọn hơi đỏ lên, nhìn sắc trời bên ngoài, liền nói: "Sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi đi."

"Được." Hắn chậm rãi nói.

Xu Xu gọi nha hoàn bưng nước vào súc miệng rửa tay, chờ nha hoàn lui ra, Xu Xu đi đến giường ngồi xuống.

Giường được làm bằng gỗ tử đàn khảm đá hoa văn hình những con vật mang đến điềm lành, bình thường một chiếc giường bạt bộ đều giống như một cái nhà gỗ nhỏ, hai lớp màn lụa, cửa vào tầng tầng mành vải, trên giường cũng có màn che bao phủ.

Lúc này, màn che trên giường đã được vén sang hai bên, Xu Xu ngồi xuống bên cạnh giường, da nhẵn nhụi nõn nà, khuôn mặt nghiêng thành, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi trắng bệch, đôi mắt đẹp cũng không dám nhìn hắn.

Phó Liễm Chi biết nàng căng thẳng, nhàn nhạt nói: "Ta đi rửa mặt chải đầu đã, nàng ngủ trước đi."

Xu Xu thở phào, lên tiếng đáp lại.

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Xu Xu suy nghĩ, rồi cởi giày thêu và vớ lưới màu đỏ thẫm ra, nàng mặc xuân sam làm bằng tơ lụa, có thể mặc đi ngủ được.

Nàng không cởi ra, bò lên trên giường, ngồi ngay giữa giường, để lộ bàn chân tinh xảo xinh xắn.

Xu Xu thở dài, nghĩ đến đêm tân hôn đầu tiên, không êm xuôi, nhịn xuống, nàng chậm rãi đứng dậy xốc chăn lên nằm xuống, kéo chăn qua đắp kín, nhắm hai mắt lại.

Mặc kệ, nàng định giả vờ chợp mắt trước.

Nửa canh giờ sau, Xu Xu nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, còn có tiếng bước chân đi vào, nàng nhắm chặt đôi mắt lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Tiếp theo là tiếng bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh giường, Xu Xu nắm chặt chăn, cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh, hắn đã xốc chăn lên.

Xu Xu càng hồi hộp hơn, tim đập phịch phịch phịch, nàng cảm thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, có phải hắn cũng nghe thấy được hay không?

Cảm thấy bối rối làm sao bây giờ.

Phó Liễm Chi mặc quần áo tơ lụa mềm ngồi trên giường, chân dài tùy ý gác lên mép giường, vạt áo hơi lỏng lẻo, để lộ lồng ngực trắng nõn rắn chắc, nến mừng bên ngoài vẫn chưa tắt, sẽ để cháy cả đêm, phản chiếu ánh sáng, hắn thấy nàng đắp chăn đến tận mũi, chỉ để lộ đôi mắt hơi run run nhưng vẫn nhắm chặt.

Lông mi nàng rất dài, dày đặc, như một cái quạt nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Hắn đưa tay ra chạm vào cái quạt nhỏ cong cong đang nhẹ nhàng run run kia.

Vì thế, Xu Xu để lộ ra hai gò má đã bắt đầu hồng lên.

"Xu Xu." Phó Liễm Chi gọi tên thân mật của nàng, lặp đi lặp lại nhấm nuốt hai chữ trong lồng ngực tinh tế của mình.

Tai Xu Xu cũng hơi đỏ lên.

"Xu Xu đã ngủ chưa?" Phó Liễm Chi lầm bầm hỏi.

Xu Xu không dám nói, nàng cảm giác có một dòng khí nóng đang chậm rãi bao phủ khuôn mặt nàng, còn có sợi tóc lạnh lẽo rơi vào trên gương mặt nàng.

Rồi đầu ngón tay có vết chai kia vuốt ve hai má non mềm của nàng.

Sau đó chăn mền bị kéo ra, đôi môi lạnh lẽo ngăn trên đôi môi mềm mại của nàng.

Cuối cùng, Xu Xu không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt phượng và khuôn mặt phóng to của hắn.

Hắn mở to mắt, trong lòng Xu Xu bối rối, thực ra xúc cảm trên môi rất nhẹ, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi nàng thôi.

Chỉ chờ đến lúc nàng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn tối dần, bắt đầu liếm mút đôi môi đỏ mọng đầy đặn mềm mại của nàng.

"Sư, sư huynh..." Xu Xu kêu lên, thân thể phát run, nàng muốn nói nàng sợ.

Chỉ chờ nàng vừa mở miệng, nàng đã biết không xong rồi.

Nụ hôn của hắn bỗng trở nên hung mãnh tàn nhẫn hơn, gần như quấn quýt triền miên với môi lưỡi của nàng.

Xu Xu nức nở hai tiếng, da đầu đã muốn nổ tung, lần đầu tiên nàng thấy bộ dạng như vậy của hắn, giống như thợ săn đang đuổi bắt con mồi, không cho nàng kịp né tránh và lùi bước.

Xu Xu nắm chặt lấy vạt áo lỏng lẻo của hắn, đầu óc trống rỗng, chấp nhận toàn bộ những gì hắn cho.

Nhưng thân thể nàng vẫn cứng ngắc, không thể thả lỏng ra được, vì hôn môi quá lâu nên có chút không hít thở được, đầu óc cũng choáng váng.

Cũng không biết hắn hôn bao lâu, đến lúc Xu Xu không chịu nổi, nức nở khóc hai tiếng.

Nha hoàn thủ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong.

Linh Thảo quay đầu nhìn vào trong phòng, chậm chạp nói: "Cô... , không đúng, là Vương phi nương nương, hình như Vương phi nương nương đang khóc, chúng ta có cần vào xem sao không?"

Tuổi Linh Thảo không lớn, hơn nữa cũng khá ngốc nghếch, rất nhiều chuyện không có hiểu biết.

Linh Lung đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Đừng nên nói nhiều, đây là đêm động phòng hoa chúc của Vương phi nương nương."

Linh Thảo nghi ngờ nghĩ, đêm động phòng hoa chúc không phải nên ngủ sao? Sao Vương phi nương nương lại khóc?

Thấy Linh Thảo vẫn đang nghi hoặc, Trân Châu cũng đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Thôi đừng hỏi nhiều nữa, chỉ khi nào Vương phi và Điện hạ gọi chúng ta vào hầu hạ thì mới vâng lời!”

Trong phòng trên giường, lông mi Xu Xu ẩm ướt, nàng khóc lóc nói: "Muội sắp không thở nổi rồi."

Phó Liễm Chi chống đỡ người dậy, đôi mắt âm u, giọng nói hắn khàn khàn: "Rất khó chịu sao?"

Hai tay Xu Xu vẫn nắm lấy vạt áo của hắn, nàng nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải, chỉ là có chút choáng váng." Hơn nữa miệng bị hắn hôn cũng có chút đau.

"Thở phải dùng mũi, không phải miệng." Giọng Phó Liễm Chi mang theo ý cười, trong màn che hơi tối nên Xu Xu không nhìn rõ.

Nhưng sự căng thẳng trong lòng cũng tan đi không ít, chờ đến lúc hắn lại cúi đầu hôn môi nàng, lông mi Xu Xu run rẩy, nhắm chặt đôi mắt.

Phó Liễm Chi lại bắt đầu từ từ hôn môi nàng...

Xu Xu cảm nhận được nụ hôn của hắn, nhưng nàng vẫn không ngăn được cơ thể mình cứng đờ, hắn hôn mắt, rồi đến cái mũi xinh xắn, rồi lại đến đôi môi mềm mại của nàng.

Cuối cùng, Xu Xu vẫn bị hắn hôn đến mức khóc, vì hắn không chỉ hôn môi hôn mặt nàng, mà ngay cả...

Nàng cảm thấy quá xấu hổ rồi...

Nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, đột nhiên hắn ngừng hôn, chỉ ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: "Đi ngủ sớm đi."

Hắn ngừng hôn, ngược lại khiến Xu Xu nghi ngờ, đều đã hôn đến mức này rồi, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dù cảm thấy xấu hổ hay không thích ứng được nàng vẫn phải hoàn thành trách nhiệm làm một thê tử. Hơn nữa hắn cũng không chán ghét nàng, có thể gần gũi với nàng như vậy, hắn lại là Đại hoàng tử, việc có con nối dõi rất quan trọng, dù như thế nào thì cũng nên sớm cho hắn có một đứa con nối dõi.

Đây cũng là lí do Vua Thuận Hòa muốn họ mau chóng thành thân.

Nhưng Xu Xu không ngờ hắn lại đột ngột dừng lại.

"Sư, sư huynh..." Xu Xu được hắn ôm vào trong ngực, ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt trên người hắn, nàng không nhịn được mềm giọng hỏi hắn, đôi mắt đầy nghi ngờ, nhưng không làm sao mà hỏi ra khỏi miệng được.

Nàng có xem qua sách mẫu thân đưa, biết được đêm động phòng hoa chúc phải làm gì, vì sao lại dừng lại.

Phó Liễm Chi nhìn ra được nghi ngờ và khó xử của nàng, khàn khàn nói: "Sợ thân thể nàng không chịu nổi, ngủ trước đi đã."

Vì sao thân thể lại không chịu nổi?

Xu Xu không hiểu, nàng chỉ xem qua sách, cũng biết được sơ sơ chuyện gì sẽ xảy ra.

Cấu tạo cơ thể nam nữ không giống nhau, chính cấu tạo không giống nhau đó kết hợp mới có thể làm nữ tử mang thai.

Chỉ là sao thân thể lại không chịu nổi chứ? Không, không phải là có thứ gì đó kỳ quái bỏ vào là xong rồi sao?

Xu Xu nghĩ đến đây, hai má nóng bừng lên, thôi thôi, hắn không gấp thì mình cũng không nên gấp.

Phó Liễm Chi biết nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì, bàn tay to cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Rồi sau đó từ từ đưa xuống dưới.

Ban đầu Xu Xu vẫn chưa biết hắn muốn làm gì, sau đó nàng từ từ trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.

Vật như vậy làm sao có thể cho vào được!

Phó Liễm Chi buông bàn tay đang run rẩy của nàng ra, hôn môi nàng, nói nhỏ: "Trước tiên ngủ đi đã."

Chỉ mới hôn nàng, đã cứng đơ như vậy, nếu thật sự động phòng hoa chúc với nàng, chắc sẽ làm nàng bị thương mất.

Hắn cũng không muốn đêm động phòng hoa chúc của hai người để lại bóng mờ cho nàng, hơn nữa tuổi nàng vẫn còn quá nhỏ.

Xu Xu vùi đầu vào ngực hắn không dám nhúc nhích, nàng có chút bị dọa sợ, thân thể hơi run run, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng kia.

Có lẽ vì cả ngày bận rộn, Xu Xu có chút chịu không được, dù trong đầu còn đang suy nghĩ lộn xộn đủ thứ chuyện nhưng đôi mắt thì đã mở không nổi rồi.

Sau đó chẳng biết đã ngủ say từ lúc nào.