“Power overwhelming.”
(Sức mạnh là tuyệt đối)
- Đơn vị Archon của chủng tộc Protoss trong series Starcraft
Chương III: Bất ngờ, và biến cố
Vương tiếp tục diễn kịch trong lớp. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy cậu hướng dẫn nàng học sinh mới hoàn thiện bài tập môn Toán. Thế nhưng, chả có ai biết rằng cậu là một đặc vụ tình báo, và cái cô nàng ngu ngơ mà cậu đang chỉ dạy thực chất lại là một mật vụ. Tuy cả hai người vẫn còn là lính mới tò te trong Cuộc chiến bí mật, thế nhưng hai đứa lại có thừa kĩ năng để đánh lừa lũ bạn cùng lớp của mình.
Thôi được rồi, nhiệm vụ của họ không phải là diệt trừ lũ phản quốc hay truy tìm những phần tử khủng bố đặc biệt nguy hiểm mà là quan sát theo dõi một nữ phù thủy. Nhưng chắc hẳn mấy kĩ năng giấu mình thì vẫn còn có tác dụng chứ?
Mà kể cả ánh mắt của Vương có bị lộ tẩy và phát hiện, cậu vẫn có thừa lí do để chống chế. Dù gì thì đó cũng là Đệ ngũ Mỹ nhân của cả trường, và nàng Đệ nhị thì lại cũng ở ngay cạnh đó. Ngắm gái xinh thì chắc chắn là đặc trưng của cánh mày râu rồi. Hoặc chí ít, đó là điều mà cậu hy vọng. Đường đường là một đặc vụ mà bị bắt gặp nhìn chằm chằm vào người ta thì cũng đúng là không được ổn cho lắm. Nhất là khi mà đối tượng chỉ là mấy đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch…
Cơ mà tại sao cái thằng Bảo đại gia vài con Linh mỹ nhân sao vẫn chưa đi khỏi lớp nhỉ? Trống vào tiết đã vang lên rồi mà bọn nó còn chả có vẻ gì là vội vã cả. Hai đứa nó vẫn cứ nhẹ nhàng trò chuyện với cái Diệu và tảng lờ mọi điều xung quanh. Ngay cả việc ông thầy môn Quốc phòng bước vào cũng không khiến mấy đứa nó quay đầu… Thôi được rồi, ổng vừa mới bước vào và đây chỉ là môn phụ, nhưng cơ mà kể cả vậy thì ít ra chúng cũng phải có phản ứng gì đó chứ.
Vương tặc lưỡi. Kệ chúng nó, cậu vẫn đang giảng bài cho Linh. Cô nàng dù có là mật vụ của Tổng cục Tình báo thì vẫn còn chỉ là con gái, và nhìn chung đội áo dài khó lòng mà bì được với đội tóc ngắn về khả năng chống chịu trong việc học mấy môn tự nhiên. Dĩ nhiên là cậu sẽ không đời nào mà nói việc này ra cả. Đặc công thì đúng là dũng cảm, nhưng lại chả có một thằng cha nào là ngu xuẩn cả.
Cơ mà… tại sao sàn nhà lại đang phát sáng?
“Cái đ** gì vậy?”
Hoàng, thằng chửi thề nhiều nhất lớp, thốt lên một tiếng, và chỉ hai giây sau, cả lớp đã nhận ra điều gì đó khác biệt. Tất cả đều đang trố mắt và há hốc mồm, đứng chôn chân tại chỗ vì bất ngờ. Ngay cả Vương và Linh cũng bị choáng nặng. Hai người biết là phép thuật là có thật, nhưng một sự xuất hiện công khai thế này thì đúng là không thể ngờ đến thật.
Ba giây sau, ánh sáng từ sàn nhà bất chợt lóe lên, làm lóa mắt tất cả mọi người. Vương chả thể thấy được gì cả và cậu bất chợt mất đi mọi giác quan. Sự hụt hẫng, giống y như cảm giác không trọng lượng, bao trùm lấy người cậu. Thú thật, cho dù cậu có là Đặc công đi nữa, cậu vẫn không quen nổi và không chịu được cảm giác đó. Ít nhất thì vẫn chưa có cơn buồn nôn nào, và nó diễn ra cũng không quá lâu. Chắc không đến năm giây.
Và, ờ thì cậu đã nhận ra mình đang gặp phải một vấn đề khá lớn.
Lớp học của cậu không còn nguyên vẹn… Trần nhà và mấy góc tường đã biến mất. Tấm bảng đen trước lớp giờ đã bị kéo sập xuống dưới sàn. Và ngay cả sàn nhà cũng bị phá phách ít nhiều. Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất. Vương đã từng trực tiếp sử dụng vũ khí hạng nặng, và cậu hiểu rõ mấy cái vết xước này có khi còn không bằng mấy vũ khí bộ binh tiêu chuẩn. Không, điều đáng sợ nhất là cậu nhận ra khung cảnh bên ngoài lớp đã thay đổi.
Đó không còn phải là một sân trường với vài bóng cây cổ thụ, mà đó lại giống trong lòng một nhà thờ hơn. Kính màu và bệ thờ ở một bên, cột trụ làm từ đã được gọt đẽo tỉ mỉ ở bên kia. Và rồi có cả đèn đuốc, những hàng ghế dài, nến thơm… Quan trọng nhất có lẽ là một nhóm những vị ăn mặc sang trọng đang quỳ gối và lẩm bẩm cầu nguyện. Đứng chắn trước mặt họ với hai tay đang dang ra là một nhóm người khác, trông khá giống những chức sắc tôn giáo của Thiên chúa giáo. Và đứng đầu đám người này không ai khác là một kẻ trông giống một vị Giáo hoàng.
Vốn dĩ đã đọc đủ truyện trên mạng, Vương nhanh chóng đưa ra một giả thuyết trong đầu: isekai. Một thế giới khác. Cậu, cùng với cả lớp học (và hai đứa lớp khác, và ông thầy bộ môn Giáo dục Quốc phòng) đã được triệu hồi đến một thế giới khác. Và ở nơi này, phép thuật và võ thuật là những sức mạnh đang trị vì, trái ngược lại với Trái đất nơi mà khoa học công nghệ và vũ khí nóng đang làm chủ cuộc chơi.
Vương tặc lưỡi, chuyện này khó khăn đây.
“Đặc vụ, tôi đã sẵn sàng và đang đợi lệnh.”
“Tiếp tục ẩn mình… nếu có gì bất trắc, tôi sẽ đánh lạc hướng. Tuyệt đối không được nổ súng trước.”
Hai người lính của Tổng cục tình báo khẽ trao đổi với nhau. Chuyện này thực sự là vượt quá tầm hiểu biết của họ. Ai nghĩ là họ lại bị kéo đến một thế giới khác kia chứ. Đúng là phép thuật có thật, nhưng mà chưa ai nghe nói đến chuyện này cả. Vương khẽ rủa thầm trong bụng và luồn tay vào trong balo. Không còn cách nào khác, cậu cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra mới được.
Với chỉ một chiếc áo sơ mi dài tay và một chiếc quần dài, thật sự Vương không có nhiều chỗ để giấu đồ, nhất là cậu cũng chả có chỗ nào để có thể nhanh chóng lôi hàng ra để đánh nhau. Giấu súng trong ống tất tuy kín đáo, nhưng lại mất kha khá thời gian để sẵn sàng. Và đó là còn chưa nói đến việc súng ống vốn dĩ là khá ồn ào, và Vương không có ống hãm thanh trong người.
Cậu cần một thứ vũ khí không gây ồn ào, kín đáo, dễ dàng che giấu và có sức sát thương cao… Dao găm. Tuy nó chỉ là “dao” nhưng loại dao găm mà Đặc công Việt Nam, cũng như các Lực lượng Đặc biệt khác, sử dụng đều có sức sát thương rất cao. Dao đã găm vào người thì vết thương sẽ rất khó cầm máu chứ đừng nói gì đến việc khép miệng. Ngoài ra, mấy cao dao đó cũng có thể dùng cho nhiều việc hơn chỉ là đâm chém, chẳng hạn như làm tua vít, làm mở đồ hộp hay một đinh ghim tạm thời.
Nghĩ là làm, Vương liền giấu hai con dao găm dưới hai ống tay áo. Chỉ cần khẽ lướt cổ tay là hai cán dao sẽ tòi ra ngoài, và cậu có thể nhanh chóng tác chiến. Phía bên cậu, Linh cũng đã sẵn sàng. Cũng may là cô nàng ít phải chuẩn bị hơn, vì lúc nào trên người cô cũng có mấy con dao cả… Và thật thú vị là cô giấu dao dưới váy ngắn và trong đôi tất dài.
Hãy nhớ lấy, Vương vẫn là một thằng con trai khỏe mạnh về mặt sinh lý.
Lúc này đây, vị Giáo hoàng dị giới và mấy môn đồ của mình đã bước lên, và họ lên tiếng với thứ bản ngữ của mình. Vương không nghe lọt được một từ nào, cậu chỉ biết nó là ngoại ngữ mà thôi. Bên cạnh cậu, Linh cũng nhíu mày lắc đầu. Nếu một mật vụ chuyên ngành thâm nhập mà không nhận ra thì một đặc vụ chuyên kĩ thuật như cậu làm gì có cửa. Cũng may, có vẻ như cả lớp cậu, bao gồm cả ông thầy, cũng gặp tình trạng như vậy.
Vị Giáo hoàng im lặng như đang đợi một câu trả lời. Mười giây, hai mươi, rồi gần một phút trôi qua mà cả hai bên vẫn án binh bất động, không ai nói lấy một tiếng nào. Thế nhưng, Vương biết cái lớp 11A1 này đã bắt đầu sốt ruột, bọn học sinh đã bắt đầu xì xào bàn tán những mong biết được chuyện gì đang diễn ra. Trong khi ấy, vị Giáo hoàng dị giới cũng đã có vẻ sốt ruột… Vương khẽ đưa mắt nhìn quanh, và ánh mắt của cậu nhanh chóng rơi vào một cô nàng nữ tu. Quần áo của cô quá đẹp và sang trọng so với những người khác. Tuy không có nhiều trang sức và phụ kiện như Giáo hoàng, nhưng sự cầu kì là vẫn vô cùng rõ nét. Nếu linh tính của Vương là đúng, cô nàng có thể được coi là người quan trọng thứ hai trong đám dân bản địa, sau lão già kia.
Vóc người cô nàng khá cao và thanh mảnh, cô nàng cũng có thể coi là lọt vào danh sách ưa nhìn trong mắt Vương. Áo thụng trắng viền vàng cũng những hoa văn đơn giản nhưng không kém phần quý phái che khuất đi những đường cong mà thằng con trai nào cũng thèm được biết. Nhưng Vương lại không quá buồn bực về việc này, cậu không phải là một thằng Dâm đế trong truyện YY, cậu là một đặc vụ biết nặng biết nhẹ. Với lại hình ảnh thanh khiết thuần túy ấy cũng đẹp mà…
Khăn voan trắng che lấp một phần mái tóc vàng óng của nàng nữ tu, nhưng nó lại không che được khuông mặt thanh tao trẻ trung của cổ. Nhìn mặt mà bắt hình dong, chắc cô nàng cũng trạc tuổi mọi người. Đôi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền với hai tay đan vào nhau như thể đang cầu nguyện.
Vương vẫn nhìn chằm chằm vào cô nữ tu ấy, và có lẽ cậu là một trong số ít những người nhận ra cô nàng đã mở đôi mắt xanh ngọc của mình ra mà ngắm nhìn những người được triệu hồi. Vẫn với hai tay đan vào nhau, cô bé khẽ quay người sang vị Giáo hoàng và nói một điều gì đó. Chắc hản là đến giờ ổng mới nhận ra điều gì đó, vì ông chỉ gật nhẹ đầu trước khi lắc nhẹ cây quyền trượng trong khi lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc này đây, dị biến xuất hiện. Viên ngọc trên đầu cây quyền trượng bất chợt lóe sáng lên, và những tia sáng ấy nhanh chóng lan ra, lao thẳng đến mỗi người được mang đến thế giới này. Tiếng la oai oái vang lên, và xen vào đó là một tràng văng tục bằng ít nhất ba thứ tiếng của thằng Hoàng. Trong khi ấy, Vương đứng đờ người ra vì choáng. Thêm một điều nữa đã được khẳng định: ở đây, ma pháp là một điều công khai, vô cùng bình thường… hoặc nó được tôn sùng.
Khi mọi người đã ngừng phát sáng, vị Giáo hoàng giờ mới lên tiếng. Điều đáng sợ nhất là Vương lại hiểu rõ từng tiếng mà ông ta đang nói:
“Hỡi các vị anh hùng, chào mừng các vị đến với Đất thánh của Nhân loại.”
Nó khác hoàn toàn với bất kì ngôn ngữ nào mà Vương biết, nhưng không hiểu vì sao mà cậu lại có thể hiểu 100% mà không cần học hành gì cả. Nó giống như công đoạn học tiếng Anh, chỉ khác là cậu không cần đến hơn 10 năm để có thể thành thục và nhuần nhuyễn. Điều này có nghĩa là gì, xét về mặt chiến thuật và chiến dịch? Những thông tin mới và kiến thức lạ được truyền thẳng vào đầu mỗi người mà không cần phải qua bất kì môi trường trung gian nào. Nghe giống tẩy não lắm ấy, và đây là điều mà Vương sợ hãi.
Tranh thủ lúc ông thầy Quốc phòng đang lên tiếng, Vương tự rà soát lại bản thân mình. Những lời thề quan trọng nhất của một người lính quân đội nhân dân vẫn còn đó. Nhiệm vụ bí mật nhằm bảo vệ Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung cậu vẫn còn nhớ. Trong vòng mươi giây ngắn ngủi, cậu khó mà nghĩ ra thêm được điều gì để kiểm tra chính bản thân mình. Và đó là còn chưa kể đến việc Vương hoàn toàn không có bất kì dụng cụ chuyên sâu nào để kiểm tra não của mình – và cậu còn nghĩ là những dụng cụ đó thậm chí còn chưa xuất hiện.
Ông thầy bộ môn Quốc phòng đã bắt đầu lời qua tiếng lại với vị Giáo hoàng rồi. Một bên đang lững thững nói về nhiệm vụ thánh chiến của những anh hùng, còn bên kia thì đang gầm gừ yêu cầu cái thế giới này trả lại những người bị bắt cóc. Mọi việc cũng khó mà đi đến đầu đến đuôi trong thời gian sắp tới.
“Chư vị anh hùng, các vị chắc chắn đã được Thánh thần ban phước với pháp thuật hùng mạnh và sức mạnh vô song. Đây là một điềm lành cho cuộc Thánh chiến chống lại quỷ dữ của chúng ta. Mong các ngài nghĩ cho.”
Vương suýt nữa đã lên tiếng mà coi thường vị Giáo hoàng này. Người ta đã nói rồi, bọn gà mờ thì bàn về súng ống và đao thương, những kẻ nghiệp dư thì nói về chiến thuật, còn bậc thầy thì nói về hậu cần. Một người có thể mạnh, năm mươi người có thể chấp được quân số gấp ba gấp bốn mình, nhưng mà chuỗi cung ứng, y tế, tiếp tế quân nhu hay viện binh mà không đảm bảo á? Nó không khác gì án tử đâu. Mọi cuộc chiến được định đoạt nhờ vào điều này chứ không phải ai mạnh hay ai yếu.
Cuộc tranh cãi kéo dài thêm vài phút nữa. Đám học sinh đã bắt đầu lên cơn hoảng loạn, xì xào bàn tán với nhau… Vương thở dài ngao ngán. Cậu phải đợt kết quả cuộc cãi vã giữa ông thầy và vị Giáo hoàng. Cơ mà nó khó có mà thể xong trong ngày một ngày hai. Tư duy tác chiến hiện đại khác tác chiến ma thuật nhiều lắm. Với mấy ma pháp sư, họ thích có một hai người cân team, còn tác chiến hiện đại chính là kết hợp của nhiều quân binh chủng nhằm kết thúc chiến tranh nhanh nhất có thể.
Vương đưa mắt nhìn quanh lớp. Ngoài cậu và Linh vốn dĩ đã được tẩy rửa trong lửa ra, cả cái lớp 11A1 này đã rơi thẳng vào sự hỗn loạn rồi. Khoan… có những đứa không hoảng sợ. Thằng Hoàng thì vẫn luôn mồm lầm bầm, Vương không nghe rõ hắn nói gì, nhưng chắc là hắn vẫn chỉ đang chửi rủa. Lớp trưởng thì đang ngồi bệt xuống ghế mà phều phào. Nhưng lạ nhất lại là Bảo và Ý, Đại gia Trường học và Đệ nhị Mỹ nhân. Hai đứa chúng nó trông quá bình tĩnh trước sự kiện này. Không những vậy, Mỹ Diệu, Đệ ngũ Mỹ nhân và là mục tiêu mà cậu cần phải quan sát, lại đang ôm trán và rên rỉ. Chỉ đến khi hai đứa “bạn” kia mắng nhiếc điều gì đó mà cô nàng mới chịu ngồi yên với một vẻ mặt đầy cam chịu.
Cái đếch gì vậy? Và tại sao thằng Bảo lại giơ tay lên?
Và rồi, nắm đấm ấy bất chợt lóe sáng một cách chói lọi khiến mọi người và nheo mắt ngước nhìn.
Khoan, cái gì đây? Thằng Bảo cũng là một pháp sư? Cả Tổng cục lẫn Liên minh đều không biết đến điều này! Vương chưa kịp định thần và ngầm đưa ra các giả thiết thì ánh sáng đã dịu đi nhiều. Nó vẫn phát sáng đấy nhưng không còn chói chang nữa, cũng chỉ sáng hơn một bóng đèn huỳnh quang tí xíu thôi… Thật lòng mà nói, điều này không làm Vương sợ bằng khung cảnh mà cậu thấy được.
Ý, Đệ nhị Mỹ nhân của trường, cũng là một pháp sư.
Cái đếch gì đây? Mất thông tin về một phù thủy đã là quá đáng lắm rồi. Giờ đây lại lòi ra đến hai người nữa?! Giới khoa học công nghệ vẫn chưa biết gì nhiều về pháp thuật, nên họ chỉ có con đường coi sức mạnh này là cực độ nguy hiểm và không có giới hạn. Tự sáng tạo ra vật chất, thay đổi cấu trúc sinh lí hóa của mọi sinh vật và đồ vật, tẩy não, tàng hình… Thà rằng đề cao đối phương một chút còn hơn là coi thường và bị phản kèo.
“Xin phép được tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Gia Bảo, người thừa kế của gia tộc Nguyễn Gia. Đây là Lý Thị Minh Ý, hôn phu của tôi. Sức mạnh này có phải là phước lành Thánh thần mà người nói đến không?”
Vương khẽ khẽ xoay cổ tay để đảm bảo là hai con dao của cậu vẫn còn nguyên. Ơn trời là chúng vẫn ở trong đó… nhưng linh tính của cậu lại bảo là cậu sắp phải dùng đến nó rồi.
“Linh. Mệnh lệnh đây. Tuyệt đối không manh động. Tôi sẽ xử lý.”
Đây là dự trù của cậu từ ban đầu. Cô nàng này là một mật vụ, cô sẽ hoạt động tốt hơn khi không có ai để ý đến mình. Mà nếu muốn vậy thì cậu cần phải đánh lạc hướng, thu hút sự chú ý về một nơi khác. Và đâu là cách tốt hơn việc cậu công khai chính bản thân mình? Dù gì thì bọn dân thường đâu thể phân biệt được sự khác biệt giữa đạn 9x19mm của Glock và 9x18mm của Walther đâu…
Vương khẽ liếm môi, mọi chuyện đã bắt đầu trở nên phức tạp rồi. Cậu là một lính mới, bảo cậu kéo cò súng hay đặt bom thì cậu làm được, chứ sinh tồn ở một thế giới khác ạ? Thôi, cậu không giỏi đến vậy, nhất là khi cậu không hề biết dùng kiếm hay có lấy một tia pháp thuật nào cả. Trong khi đó, linh tính nói cho cậu biết rằng đây là hai điều được tôn trọng nhất ở cái thế giới này.
Giữa lúc ấy, vị Giáo hoàng cũng đã lên tiếng đáp lời, hoàn toàn bỏ qua ông thầy môn Quốc phòng một bên. Và chính lão đã xác nhận những mối nghi ngờ của Vương. Phải, những ai có sức mạnh được tôn trọng, nhất là pháp thuật. Còn những người không có cái “phước lành” này thì nên cảm thấy vinh dự khi được phục vụ “những người tốt hơn”.
Sống lưng của Vương lành lạnh khi nghe lấy câu trả lời này. Nói như vậy thì chả phải là chế độ nô lệ là hợp pháp ở đây sao? Mà Vương thì đúng là chả có lấy một giọt mana nào, và cái số làm nô lệ chẳng phải là quá khả thi sao? Càng nghĩ, tâm tính cậu càng thay đổi. Nỗi sợ dần dần được thay thế bởi cơn giận dữ. Người Việt Nam không bao giờ quỳ gối, và càng không bao giờ chấp nhận số phận nô lệ. Đó là còn chưa kể đến việc chế độ nô lệ có thể coi là tội ác chống lại loài người, và kẻ thủ ác hoàn toàn có thể lãnh án tử.
Hôm nay chắc chắn là sẽ phải có người chết rồi. Vương hoàn toàn có thể bảo đảm điều này. Cái dự định đó càng được thôi thúc khi mà thằng Bảo búng tay và Diệu bất chợt hét lên, người quằn quại vì đau đớn. Điều này khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm, khi mà có những cái gì đó dần dần hiện lên trên người cô bé… Không, nói đúng hơn là bộ đồng phục của Diệu đang bị đốt cháy dần dần, đến mức mà trên người cô chỉ còn lại bộ đồ lót.
Nếu đây là một tình huống thông thường thì Vương đã hau háu mà ngắm nhìn rồi. Thật tệ, đây lại là một tình huống phi thường. Trên cổ của cô nàng pháp sư nọ dần hiện lên một chiếc vòng cổ, loại dành cho chó, đi kèm với cả một dây xích, và những hình xăm với kí tự kì lạ dần hiện lên trên trán cô ta. Trong lúc cả lớp còn chưa hết cơn choáng váng, Vương đã nhận ra nụ cười đểu cáng và nhăn nhở trên gương mặt của Bảo và Ý.
Lòng Vương trùng xuống, không còn nghi ngờ gì nữa, Diệu đã bị hai đứa kia bắt làm nô lệ. Con cắn chặt môi. Khỉ thật. Làm thế nào đây?
“Mọi người thấy sức mạnh của tao rồi đấy. Bất kì ai muốn nhận được nó chỉ cần quỳ xuống và thề trung thành với tao là đủ. Yên tâm, chúng mà vẫn sẽ có được sự tự do của mình. Và để thêm phần hấp dẫn, tao sẽ cho chúng mày chơi con nô lệ này của tao. Sao, có ai hứng thú không?”
Không ai nói gì cả, cả cái lớp 11A1 này đã bị đánh cho bất ngờ choáng váng rồi. Đầu tiên là việc họ bị dịch chuyển đến một thế giới khác, rồi là ma pháp có thật, tiếp theo là việc hai người quen trong lớp họ thực chất là pháp sư, và giờ đây là việc Đệ ngũ Mĩ nhân lại là nô lệ. Đừng nói là học sinh trong lớp, mà ngay cả những người ở ngoài cũng bị ít nhiều choáng váng. Ai mà nghĩ được vị anh hùng mà họ triệu hồi lại… quái dị đến thế kia cơ chứ?
Vị thầy giáo bộ môn Quốc phòng lên tiếng, hòng cản Bảo lại:
“Em nói cá…”
Chưa nói dứt câu, Bảo đã vung tay, và liền đó là ông thầy đã bị đánh văng ra đằng sau bởi một bàn tay vô hình, đập thẳng vào bức tường đá. Sự chấn nhiếp tinh thần này là quá lớn. Ngay cả bản thân Vương cũng cảm thấy ít nhiều áp lực. Thằng Bảo này chỉ trông mong lớp 11A1 này nói quy thuận mà thôi, bất kì ai cản đường, hắn sẽ giết.
Cả lớp cứ rụt rè, tần ngần như vậy, cho đến khi có một người lên tiếng. Đó là Hoàng, thằng cha chửi thề nhiều nhất lớp:
“Khẩu vị mày mặn vậy Bảo? Đã threesome rồi lại còn nô lệ?”
“Mày không thích à?”
“Thích, với điều kiện là đôi bên tự nguyện kia… Cơ mà, cho tao hỏi.”
“Ừa?”
“Bọn tao từ chối thì sao?”
“Thì tao sẽ đánh mày ra bã bằng phép thuật cho đến khi mày đồng ý quỳ gối, hoặc đến khi mày chết. Tùy xem cái gì đến trước.”
“À, nếu vậy thì câu trả lời trở nên đơn giản lắm rồi.”
Nếu chỉ nghe không, ai cũng nghĩ hắn sẽ đồng ý, nhưng Vương lại không nghĩ vậy. Thằng Hoàng lần này lại chưa hề văng tục một chữ nào. Tuy không thân nhưng cậu cũng hiểu thằng cha này tương đối rõ, tay này là một đứa có quy tắc quy củ rõ ràng. Không những vậy, quan điểm chính trị xã hội của hắn cũng khá là tốt, ít nhất là căn cứ vào những bài chia sẻ trên Facebook nhà hắn. Nhưng chỉ có thế không thì cũng khó nói… Nói đúng ra, Vương đang hy vọng thằng cha này sẽ không quỳ gối. Có một người thì sẽ có hai, có ba người. Lúc đó thì sẽ cực kì khó để đảo ngược tình hình.
Cơ mà sao thằng Hoàng này lại đang chỉnh trang lại trang phục nhỉ? Ông này tuy chỉnh trang nhưng cũng ít chịu bỏ áo trong quần với tóc tai đúng mốt lắm… Nếu quỳ gối thì có thể làm ngay, hay là hắn muốn đẹp đẽ mà ra mắt chủ nhân mới?
Và, để trả lời cho câu hỏi trong đầu Vương, ngay khi chỉnh trang quần áo tóc tai xong, Hoàng chỉ giơ ngón giữa về phía Bảo và Ly rồi văng tục:
“Tao đ## cả họ hai đứa bây nhé.”