“Gửi đến những kẻ đang ấp ủ ý đồ hãm hại nhân loại, hãy nhớ lấy, Liên minh Ma thuật Toàn cầu luôn sẵn sàng để bảo vệ nhân loại khỏi mọi mối đe dọa. Việc chúng bay có thích nó hay không lại không hề liên quan.”
- Trích lá thư chào mừng gia nhập Liên minh Ma thuật Toàn cầu, viết bởi Phó tổng Thư ký Liên Hợp quốc D.C al Fine
Chương I: Đặc vụ, và mật vụ
Chiếc đồng hồ báo thức reo vang trong một căn phòng ngủ, và chỉ mươi giây sau, một thiếu niên đã tỉnh táo hoàn toàn. Đôi mắt cậu nhanh chóng giữ đi vẻ buồn ngủ mà thay vào đó là sự nhanh nhạy. Chả mấy người cùng tuổi có được khả năng nặng ấy đâu, chúng nó đến 7h có khi vẫn còn lịm dim ngủ. Đằng này đây thì vẫn còn chưa đến 6h sáng, mà trời Hà Nội vào cuối thư thì lúc này còn chưa sáng. Đến cả mấy ông bà già tập thể dục còn chưa ra đường, nói gì đến bọn thanh thiếu niên?
Tuy nhiên, đặc vụ của Tổng cục Tình báo thì phải khác chứ. Tinh anh trong tinh anh, tuyệt đối trung thành, mưu trí lanh lợi, kiên cường dẻo dai…
Thôi được rồi, cậu không phải là đặc vụ tác chiến, nhưng một tháng huấn luyện theo chương trình đặc công cũng không phải là không có tác dụng. Cậu không thể bách phát bách trúng nhưng cũng có thể tạm coi là dùng được nhiều loại vũ khí khí tài, cậu không thể tiềm nhập vào một căn cứ được canh gác cẩn thận, cơ mà trườn bò trên 100m đường đất cũng không phải là không thể. Dù gì đi nữa, cậu dùng cái não của mình để đánh nhau, chứ đâu có dùng nắm đấm. Trong hồ sơ của Tổng cục Tình báo, cậu được tính là một Công binh, theo tiếng Anh thì là Sapper.
Tuy cái danh “Công binh” không có gì nhiều, nhưng thực sự thì đây lại là một trong những đơn vị hỗ trợ có sức tác chiến cao ngang ngửa quân trực tiếp đánh đấm. Nào là gài và phá mìn, đặt bẫy rập, thiết lập công sự và chướng ngại vật… Thiếu đi công binh, lục quân khó mà có thể tiến bước mà không phải chịu tổn thất nặng nề. Thậm chí, cứ nhìn vào việc quân Mỹ gọi Đặc công Việt Nam là “Sapper” đã đủ hiểu đơn vị này máu chó thế nào rồi.
Vương không được huấn luyện theo chương trình Đặc công một cách đầy đủ, nhưng với một tháng trong doanh trại thì cậu cũng đã học mót được vài chiêu từ Đặc công Biệt kích. Thành ra, cậu tuy không biết cách điều chế thuốc nổ C4 và đánh sập một tòa nhà cao tầng, nhưng việc điều chế thuốc nổ thô sơ từ buồng bếp rồi kích nổ thì hoàn toàn nắm chắc.
Dĩ nhiên là cậu đã làm thử trong môi trường được kiểm soát một hai lần rồi… Chuyện dài lắm.
Hôm nay, lí do Vương dậy sớm thì không chỉ có vậy. Đúng là một phần là do kỉ luật được rèn rũa, nhưng phần còn lại là do kích động. Cậu có nhiệm vụ mới, mà lại là nhiệm vụ đặc biệt nữa chứ. Một vụ do Tổ quốc giao nhiệm vụ thì đã là đáng chú ý, đằng này cậu lại còn được giao nhiệm vụ cấp quốc tế… Thú thực thì mới nhận, cậu cũng bị choáng nặng. Hóa ra là phép thuật vốn dĩ đã tồn tại ở ngay trước mũi nhân loại hàng bao năm nay.
Không, gọi là “phép thuật” thì có lẽ không ổn. Cái máu học sinh ban A trỗi lên, và Vương gọi đó là “công nghệ phát triển đủ cao để không thể phân biệt nổi với ma pháp”. Chỉ huy của cậu có vẻ thích câu nói này, chả thế mà lão cho cậu thêm ít hàng nóng. Thật tệ, hoặc thật may, tùy quan điểm từng người, là lần này cậu không chỉ hoạt động dưới danh nghĩa của Tổng cục mà còn là dưới tư cách của một đặc vụ thuộc Liên minh Ma thuật Toàn cầu.
Thì ai bảo cậu nói tiếng Anh lưu loát kia?
Nhiệm vụ của cậu đã được thay đổi rõ rệt, từ việc là một phương án dự phòng chuyển sang phương án ngoại giao. Thay vì ngồi chơi xơi nước, cậu được giao trách nhiệm tìm hiểu và báo cáo về những hiện tượng siêu nhiên trên địa bàn. Nói thì dễ, làm thì khó. Một tháng vừa qua thì cậu đã căng tai căng mắt lên nghe ngóng mà chả có thông tin gì. Đến cả mấy con virus trong máy tính của mấy thằng bạn tò mò tọc mạch cùng lớp cũng chả cho cậu được cái gì mới.
Ít nhất thì cậu cũng được tăng lương…
Thế nhưng, tình hình đã thay đổi vào ngày hôm qua. Liên minh đã phát hiện và xác nhận được một phù thủy trong lớp của cậu. Ai mà nghĩ rằng cô nàng xinh đẹp nhất cái lớp 11A1 này lại là một nữ pháp sư cơ chứ? Thôi được rồi, cả lũ con trai thì đang mải ngắm nàng à. Dù gì thì đó cũng là hot girl của trường, chỉ cần ngắm qua thôi là cả lũ con trai đã có thể tinh trùng thượng não, nghĩ được cái gì cơ chứ. Cơ mà có khi nào con bé ấy dùng pháp thuật ở mức nền hay âm thầm không nhỉ? Kiểu như quỷ succubus với aura câu dẫn đàn ông ấy? Vương nghi lắm.
Nhưng mà nghi thì cậu cũng chả làm được gì. Mệnh lệnh của cậu là theo dõi và xử trí tình huống. Tuy nhiên, vì cậu là lính mới, lại chuyên về kĩ thuật và phân tích hơn là tác chiến nên Tổng cục cử thêm người xuống hỗ trợ. Tối qua đọc hồ sơ mà Vương suýt nữa són ra quần… Mẹ nó, đây có phải là Việt Nam đâu, đây là Đế chế Đông Lào rồi.
Có mấy tay chuyên viên phân tích dưới 18 tuổi như Vương đã là quá quắt, đằng này mà Tổng cục lại còn có cả một đội tác chiến? Mà lại còn là con gái? Hồ sơ của đặc vụ này đã được giả mạo khá nhiều – ít nhất thì đó là điều mà Vương tin. Cái ngành tình báo này sao mà để lộ hết 100% thông tin được. Vương lờ mờ có linh cảm rằng việc cậu và cô bé này được đưa làm mối trung gian giữa Liên minh không chỉ có vậy. Chắc chắn còn có chuyện gì đó ở đằng sau nữa.
Vương nghĩ cả đêm, qua cả bữa sáng, và trên cả đường đến trường nhưng vẫn chưa thông. Nhưng rồi thôi, cấp trên đã giao nhiệm vụ thì cứ thế mà làm, khỏi phải lăn tăn suy nghĩ nhiều. Cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ đi rồi kiểu gì cũng được lên lon với lại được thưởng, mà Vương lại đang thèm học bổng để đi du học kỹ thuật ở Đức kia. Với lại, hôm nay kiểu gì mà cậu chả gặp con bé đó, hai người gặp mặt nói chuyện chắc sẽ dễ hơn. Mật hiệu với mật lệnh có đủ cả rồi mà…
Cơ mà tại sao cậu lại được quyền cao hơn con bé đặc vụ đó nhỉ? Chắc phải gặp mặt nó rồi hỏi thôi…
Kiểm tra lại đồ đạc của mình, Vương luôn muốn mình được vũ trang tốt nhất hết mức có thể trong mọi tình huống. Nói thế chứ cậu cũng chả có gì nhiều. Đầu tiên là một khẩu súng ngắn Glock-19 với ba băng đạn, mỗi băng 15 viên. Đây là loại súng vốn dĩ đã được thu gọn từ một khẩu khác (Glock-17) để tối ưu hóa độ thon gọn mà không làm mất đi tính chính xác và độ bền trứ danh của mình. Tiếp đến là hai con dao găm để cận chiến mặt đối mặt. Làm từ thép không gỉ và được mạ một lớp kim loại đen, mấy con dao này còn được trang bị thêm rãnh thoát máu và răng cưa, đảm bảo độ hữu dụng đa tính năng của mình.
Trang bị chỉ có thế thôi. Đơn vị hoạt động bí mật và lấy điều tra là nhiệm vụ trọng tâm mà. Cậu đâu có thể vác một nồi súng như mấy team xung kích tác chiến được. Cơ mà… không hiểu con bé mật vụ ấy sẽ mang theo những hàng nóng nào nhỉ? Thôi, kệ, đến trường đã.
Vương nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ về công việc bí mật của mình và chuyển tâm trí vào bài học trên trường. Đùa chứ, lớp cậu là lớp chọn đấy. Tuy không đi được với trường chuyên cấp quốc gia nhưng nếu muốn số tài với trường chuyên cấp thành phố thì hoàn toàn có thể. Lại nữa, cậu vẫn còn muốn ganh đua với mấy đứa đứng đầu. Việc này lần khó, nhưng vẫn phải làm thôi.
Thở dài, Vương guồng chân đạp xe bước đến trường. Đúng Vương biết đi xe máy thật. Nhưng đó là một chuyện, và liều mạng lái xe đến trường khi chưa có bằng là chuyện khác. Cái tội bị cảnh sát giao thông bắt thì cậu không dùng cái mác lính của Tổng cục nổi đâu. Trên đường đi, mấy bóng hình quen thuộc đã lướt qua. Nào là cô nàng tiểu thư đỏng đảnh trong lớp trên chiếc xe ô tô của tay đại gia số 1. Tay thánh thần Hóa Sinh trên con xe cà tàng, theo sau bởi Bí thứ chi đoàn. Rồi còn cả nàng lớp trưởng được cha đèo đến trường… Cơ mà đó có phải là cô nàng đặc vụ mình sẽ gặp không?
Trông cô bé hơi khác với trong ảnh hồ sơ. Mái tóc thay vì một màu đen tuyền giờ lại có một ánh nâu nâu và được thả xõa sau lưng. Hồ sợ không có ghi gì về bệnh mắt nhưng lúc này cô bé lại đang đeo một gọng kính. Liệu đây là giả trang hay là thật? Nhưng với Vương, việc này không quá quan trọng, cậu đang mải ngắm cô nàng mật vụ này. Một cô nàng vô cùng xinh xắn và đáng sợ.
Vóc người nhỏ nhắn dễ thương mang đến một vẻ ngoài yếu đuối cần được chở che. Vòng eo thon gọn, được bó sát bởi chiếc áo sơ mi đồng phục. Chiếc váy ngắn màu đen xám làm nên phần còn lại của bộ đồng phục, và đây chắc chắn là một “điềm lạ” rồi. Chả có mấy đứa con gái nào trong trường chịu mặc váy đồng phục, và dù bọn con trai có hú hét thế nào, số váy trong trường có thể đếm trên đầu ngón tay. Vương chắc chắn là nhiều thằng con trai, kể cả cậu, sẽ mải ngắm nhìn đôi chân căng mọng của cô bé hơn là “uốn lưỡi trước khi nói”.
Dĩ nhiên, mấy đứa con trai cùng trường xung quanh đã phát hiện ra cô nàng, và từ lúc đi trên đường cho đến tận lúc cô bước vào phòng Giám hiệu, không lúc nào là không có cả tá thằng ngắm nhìn cô bé ạ. Vừa cất xe, Vương vừa tặc lưỡi ngán ngẩm. Có vẻ như Tổng cục không quá hiểu về cụm từ “lay low”…
Thôi kệ đi, miễn là cô nàng mật vụ này giúp cậu được trong việc điều tra về nàng hot girl phù thủy trong lớp. Cậu đâu phải là một đứa quá câu nệ tiểu tiết. Tặc lưỡi, Vương bước lên lớp học và chuẩn bị cho ngày học mới… Xem ra, buổi học hôm nay sẽ vô cùng thú vị đây.
“Vương, mày nghe tin đồn chưa? Lớp mình chuẩn bị có một em xinh tươi chuyển vào đấy.”
Đó là Tuấn, đứa ngồi cùng bàn với cậu. Cũng như Vương, thằng cha này số nhọ khi phải ngồi bàn đầu trong hơn bốn năm học liên tiếp. Nhưng khác với Vương, cường độ tập trung và khả năng học tập thì lại kém cậu xa. Tuy không đến mức bốn với năm điểm, nhưng cũng là có đầy sáu với bảy. Ngoài ra, hắn cũng là một đứa vô cùng thích đọc những thuyết âm mưu trên mạng. Bình thường thì cũng chả có gì quá ngạc nhiên, chủ yếu cũng chỉ là tin đồn. Nào là Bộ trưởng A có con trai vướng vào lưới tình ở quốc gia B, tay giang hồ xã hội đen C bị Công an tỉnh D phản kèo và ném vào tù, cô E bị gài trong một vụ buôn ma túy…
Tuy nhiên, cũng đúng là có vài lần hắn vô tình nói ra những bí mật mà Việt Nam đang giấu. Chẳng hạn như có một kho vũ khí sinh hóa nho nhỏ giấu ở Đồng Xoài, có nhiều xe tăng được cất giấu trong các căn cứ và kho bãi hơn là những gì được công bố… Và thậm chí là sự tồn tại của các thực thể siêu nhiên. Cái cuối cùng có lẽ là đủ để cậu “thanh toán” ông bạn cùng bàn này, cũng may là Tuấn cũng không tin vào cái bài xàm lờ đó.
Lại nói về ngày hôm nay, Vương thì muốn cười khẩy lắm. Dù gì thì cậu cũng là người đầu tiên biết về nó kia mà. Nhưng mà thôi, quy tắc đặc vụ là phải giữ bí mật, với lại con bé còn là mật vụ tác chiến nữa cơ. Cậu không muốn ăn kẹo đồng một chút nào cả…
“Thật không Tuấn, mày có info gì không?”
“Không. Nhưng nó cũng xinh lắm. Body không ngon như cái Thư nhưng vẫn còn ngon ăn lắm.”
“Con Thư nó là hot girl của trường kia mà.”
Và cũng là một phù thủy giấu mặt mà Vương phải điều tra. Dĩ nhiên là cậu sẽ không ông ông điều này ra ngoài.
“Nói cho có so sánh thôi… Chắc hợp gu mày đấy. Nho nhỏ xinh xinh, vẫn có tí lồi tí lõm. Không có phẳng lì như Phương, và cũng không có mũm mĩm như Minh Anh.”
“…”
“… Hai con bé nó đang ở sau tao hả?”
“Yep.”
Và thế là bắt đầu một màn đấm đá véo tai túi bụi. Vương muốn lao vào giúp thằng bạn mình lắm. Nhưng cậu đâu có mà dại, đụng vào hai con sư tử cái kia thì chỉ có nước ăn cám mà thôi. Vương có chút kĩ thuật đánh cận chiến, nhưng hầu hết nó đều để dùng để phòng vệ, và cậu cũng chả có kinh nghiệm đấm nhau là mấy. Tuy đúng là cậu có thể tẩn cả hai con bé ra trò, cậu lại không có sức cân team với phần còn lại của lớp.
Thôi thì… Tuấn chịu khó vậy…
Cũng may là hai con bé đó cũng biết điểm dừng, và thằng Tuấn cũng không bị thương tích gì nhiều ngoại trừ quần áo có đôi chút xộc xệch. Vừa vặn cho đôi bên, ấy là lúc mà lúc mà giáo viên chủ nhiệm bước vào. Theo sau đó không ai khác chính là cô bé mật vụ được cử đến để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Vương đã ngắm cô bé trên đường từ đằng sau rồi, nhưng giờ ngắm trực diện từ đằng trước, cậu mới thấy rõ cô bé xinh thế nào. Khuôn mặt tròn tròn nhưng lại không bầu bĩnh như mấy cô tiểu thư được chiều chuộng. Đôi má cô bé phớt hồng cùng với đôi môi đỏ dịu, có vẻ như có chút trang điểm ở đó nhưng lại rất nhẹ và không hề diêm dúa. Và điều nổi bật nhất có lẽ là đôi mắt của cô bé… Lạnh, và cứng rắn.
Vương biết đôi mắt đó. Nó trông không khác gì mắt cậu được chụp lại khi đang ngắm bắn súng tỉa cả… Ít nhất thì cậu đã được đảm bảo rằng cô bé ấy có chút kinh nghiệm. Cơ mà không có kinh nghiệm thì sao cô ta được gọi là đặc vụ kia chứ?
“Các em, đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Bạn ấy tên là Linh, chuyển về trường chúng ta do công tác của gia đình. Giới thiệu về mình đi em.”
Công tác gia đình cái gì chứ? Công tác của bản thân nó thôi. Hồ sơ Vương đọc cũng đã ghi chú về cái này. “Gia đình” chỉ đơn giản là cái danh hão và vỏ bọc mà thôi. Bố mẹ của Linh thực chất là không tồn tại, tuy đúng là có thể truy ra tên tuổi của hai người trên hệ thống tìm kiếm online, nhưng thực chất đó chỉ là tệp tin ảo mà thôi.
Và tại sao cô bé lại nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ? Vương nuốt khan nước bọt, lờ mờ cảm thấy có một cái gì đó đang đe dọa cậu…
“Mình tên là Vương Tâm Linh, sinh ngày 31/10/19xx. Mình vốn dĩ học trong miền Nam, giờ chuyển ra đây theo công tác trong gia đình. Mình là học sinh mới ở đây nên còn chút bỡ ngỡ, rất mong được mọi người giúp đỡ.”
Một tràng pháo tay lẹt đẹt vang lên như để chào mừng cô nàng học sinh mới. Tính tình học sinh đâu có phải là cuồng nhiệt hay hăng hái đón chào học sinh mới, việc anfy cũng là dễ hiểu. Cơ mà nếu người mới là trai xinh gái đẹp với phong cách ăn mặc khoe da khoe thịt thì sẽ khác. Ít nhất đó là điều xảy ra với lớp 11A3 khi mà Đệ Ngũ Mỹ nhân chuyển đến…
“Vương, em giúp bạn bắt kịp với tiến độ lớp được không?”
Hả? Cái này là vô tình hay cố ý đây? Để một đặc vụ chuyên kỹ thuật ngồi cạnh một mật vụ chuyên tác chiến… Cái này là ý của Tổng cục chăng? Có thể lắm. Giáo viên thì cũng chỉ là giáo viên, họ đâu phải là quyền cao chức trọng gì mà dám nói không với mấy anh sĩ quan tình báo? Nhưng biết đâu đấy, đây cũng có thể chỉ là một sự tình cờ. Vương không phải là thánh thần, nhưng cậu học khá đều các môn, điều này giúp cậu dễ dàng trở thành một “gia sư” hiệu quả cho lính mới.
“Vâng, không thành vấn đề cô ạ.”
“Vậy thì Tuấn ngồi xuống bàn ba, cạnh thằng Hùng nào.”
Cô bé “mật vụ” nhanh chóng ngồi xuống cạnh Vương. Và thực sự, Vương đang cố kiểm soát bản thân mình. Cô nàng này dùng nước hoa thơm dìu dịu ạ, không sắc nồng như mấy con chảnh chó, nhưng cũng không phơn phớt như mấy nàng tập tọe. Khéo có khi món này cũng nằm trong chương trình huấn luyện mật vụ lắm ấy…
Hai người, một nam một nữ, đều cố tính tảng lờ đi thân thế thật sự của nhau. Lúc này, họ chỉ đơn giản là hai học sinh cấp ba bình thường mà thôi. Và lẽ dĩ nhiên, Linh thật sự có vấn đề với môn Toán, báo hại Vương phải giảng lại bài cho cô nàng và suýt nữa đã bị ghi vào sổ đầu bài. Đùa chứ, Tổng cục không cho cô nàng học những chương trình bình thường à? Cậu phải giảng lại từ đầu, và thế là cả lớp đã có cái cớ để nghĩ cậu đã bị cô nàng đốn gục.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu mà Linh còn chả có lấy mấy tia cảm xúc. Chỉ tội cho Vương, chưa gì đã bị giáo viên trêu mấy lần trong giờ học rồi. Rồi trong giờ nghỉ giải lao, kể cả khi đám con trai bu lấy xung quanh và trêu chọc hai người, cô nàng cũng vẫn chỉ im lặng mà ngắm nhìn cậu bị tra hỏi. Và thằng Tuấn nữa chứ! Hắn biết best waifu trong anime của Vương là một kuudere, và tính nết Linh thì có vẻ giống nàng ta y như đúc. Ít nhất là ở phần “kuu”, tức cool ngầu, lạnh lùng, cứng rắn ít nói.
“Khẩu vị mày cũng cao vậy Vương? Tưởng mày thích mấy đứa bánh bèo chứ?”
“Mày nói cái gì vậy? Một thằng cha khô khan, mù tịt tình trường như hắn mà ăn được bọn bánh bèo sao nổi? Mấy đứa con gái ấy hay đòi đi chơi với mua quà lắm.”
“Vương không nghèo, nhưng khiếu thẩm mĩ của hắn như cứt ấy.”
“Mà khéo có khi hắn lại định mời cô bạn gái của mình chiến game để làm một lễ kỉ niệm lắm ấy.”
Cả lũ con trai cứ sôi nổi bàn tán, không để ý đến khổ chủ của chúng ta đang ngồi đó ôm đầu rên rỉ. Và cả lũ chắc sẽ còn trêu thêm nếu như Linh không bất ngờ lên tiếng:
“Thật không Vương? Cậu định mời người ta chơi game gì vậy?”