Chương 7: Kỳ ngộ

Trở về hiện tại.

Trần U xếp bằng ngồi trên giường, trong miệng ngậm một viên Linh Đơn, bắt đầu vận chuyển Linh Pháp.

Linh Pháp là phương pháp giúp tăng tốc độ tu luyện, hấp thu linh lực, tùy vào tốc độ gia tăng mà được phân thành nhiều cấp độ.

Cấp độ phân chia là: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, thánh phẩm, thần phẩm, mỗi phẩm cấp lại chia thành 3 cấp sao.

Kiếp trước, hắn du lịch khắp nơi, biết thế giới này rất rất rộng lớn.

Thế giới này không có tên, có tất cả năm châu lục cực đại, Trung châu, Nam châu, Bắc châu, Tây châu, Đông châu.

Hải Bình Thành chỉ là một tòa thành nhỏ bé ở cực Nam của một hòn đảo to thứ hai của Nam châu, gọi là Kinh Nam đảo.

Kinh Nam Đảo này kích thước của nó nếu so sánh đúng thì như bằng cả Châu Á và Châu Âu ở Trái Đất cộng lại.

Như thế đủ để hiểu thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu.

Ở trên Kinh Nam Đảo thì Linh Pháp rất ít, hầu như không có, Linh Pháp lưu truyền ở đảo nói chuẩn thì chỉ là một loại phương pháp giúp cưỡng ép tăng tốc độ tu luyện một chút mà thôi.

Nếu xếp phương pháp này vào Linh Pháp thì không được vào hàng hạ phẩm một sao nữa.

Nếu nói về Linh Pháp thì phải nói đến Trung châu, Linh Pháp nhiều vô số kể, nó cũng là châu lục có thực lực tổng thể cao nhất so với bốn châu khác.

Nhưng Trần U không dùng Linh Pháp của Trung Châu.

Linh Pháp hắn đang dùng là của một bộ tộc ở Bắc châu.

Bắc châu linh lực suy thói, không bằng những châu khác, nhưng ở đây vẫn có những Sủng Thú Sư đỉnh tiêm, chứng tỏ Linh Pháp của họ cực kỳ bá đạo.

Linh Đơn trong miệng Trần U rất nhanh được hấp thu, hắn liền đình chỉ tu luyện.

Mở mắt nhìn, thời gian trải qua chưa đến 2 phút đã hấp thụ được một viên Linh Đơn, tốc độ luyện hóa rất cao.

Thực lực của hắn ẩn ẩn sắp đi vào Nhập Linh Cảnh hậu kỳ.

Cộc cộc cộc…

Cửa phòng hắn được gõ, Trần U choàng sơ một cái áo trắng, nhanh chóng ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là một mỹ phụ xinh đẹp, thân mang trang phục lam sắc, tóc được búi cao.

Trên người mỹ phụ không có nhiều trang sức nhưng khí chất cao quý vẫn luôn tỏa ra xung quanh.

Đây là phu nhân của đại bá, người đã nuôi, chăm sóc hắn từ nhỏ, Tê Linh Sương.

Phu nhân thấy Trần U mở cửa, nhìn hắn kỹ càng, soi mói từng chỗ, cảm thấy hắn không có vấn đề gì liền vỗ ngực thở phào.

‘Bá mẫu, người đến đây có việc gì vậy ạ?’

Linh Sương đưa tay lên mặt hắn, dịu dàng đẩy những cọng tóc rối đang dính trên mặt hắn ra, nói:

‘Ta nghe tin con không khỏe, liền nhanh chóng chạy qua xem thử. Nhưng nhìn U nhi thế này thì chắc không có gì rồi’.

Trần U nhìn lướt qua nha hoàn kia, thấy nàng ta cúi ngầm đầu không dám nhìn hắn.

Dù sao tự chủ trương thông báo cho phu nhân mà không có sự cho phép của thiếu gia thì không đúng, nhưng nếu lỡ thiếu gia mà có chuyện gì thì nàng ta cũng bị tội không thông báo.

Tiến thói lưỡng nan, nha hoàn quyết định thông báo cho phu nhân.

Nhị thiếu gia xưa giờ trầm ổn, đối xử tốt với mọi người, chắc cũng không phạt nàng ta gì đâu.

Trần U cười nói:

‘Bá mẫu không phải lo, U nhi chỉ là mơ thấy ác mộng, đổ mồ hôi hơi nhiều chứ không có gì khác’.

Linh Sương gật gật đầu, xoa đầu Trần U một cái nói:

‘Còn nữa tháng nữa là chuẩn bị lễ trưởng thành, con cũng có sủng thú đầu tiên, nghỉ ngơi cho thật tốt’.

‘Bây giờ con muốn có mối hôn sự nào, cứ nói bá mẫu làm chủ cho con, dù có là dân thường không nằm trong hai gia tộc kia bá mẫu cũng sẽ rước về cho con’.

‘Con phải tranh thủ khai chi tán diệp đó nghe chưa’.

Nói rồi Linh Sương che miệng cười, nhanh chóng rời đi, những nha hoàn của bà cũng nhanh theo sau.

Đứng nơi đó chỉ còn lại mỗi nha hoàn kia đang cúi đầu.

‘Ngươi tên là gì ?’

Trần U hướng về nha hoàn hỏi.

'Thưa thiếu gia, nô tỳ tên là Tiểu Cửu’.

Những nha hoàn này do cuộc sống hay gì đó tiến vào Trần gia, một khi giấy bán thân đã ký thì tên họ cũng được thay đổi, mãi mãi là người của Trần gia.

Nha hoàn thì đặt họ Tiểu, lính canh thì được đặt họ Đại.

Tiểu Cửu trong lòng tràn đầy nghi vấn, nàng đã chăm sóc cho thiếu gia suốt năm năm, tên của nàng được thiếu gia nhớ rõ, tối hôm qua thiếu gia còn bảo nàng chuẩn bị cho chút trà ấm dễ ngủ.

Nhưng sao mới chỉ qua một đêm, nhìn thiếu gia khác lạ như vậy ?

Thấy nhị thiếu giai nhìn mình chăm chăm, Tiểu Cửu trong lòng ẩn ẩn có cảm giác bị đè nén.

‘Ngươi chuẩn bị cho ta nước ấm, ta muốn đi tắm’.

Trần U thu hồi ánh nhìn, ra lệnh cho nha hoàn.

Tiểu Cửu vâng một cái, như được đặc xá nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị cho thiếu gia.

Một lúc sau, Trần U thong thả hướng đến một căn phòng khác của trạch viện.

Trên đường đi, hắn gặp vài nha hoàn đang chăm sóc cây cảnh trong viện, cho cá ăn, quét dọn đường đi.

Một đoàn hộ vệ mười người đi tuần tra quanh viện, dù khải trang nặng nề nhưng bước đi hoàn toàn không có tiếng động nào.

Tất cả mọi người thấy hắn đều cúi đầu chào ‘nhị thiếu gia’.

Hắn cũng gật đầu xem như đáp lại, tiếp tục đi tới.

Đến nơi thì căn phòng đã mở sẵn cửa, bước vào phòng hắn liền ngửi được hương thơm dịu nhẹ.

Trong phòng rộng lớn nhưng lại rất trống trải, chỉ có một cái thùng tắm hơi nước từ nó bốc lên, một tấm bình phong che hướng cửa sổ đối diện đang mở.

Cách bồn tắm một chút là một cái bàn, trên đó đã chuẩn bị sẵn y phục và khăn lau dành cho hắn.

Tiểu Cửu đứng sau cái bàn, hai tay chấp ở phía trước, sẵn sàng phục thị cho Trần U.

Thấy hắn đi vào, Tiểu Cửu liền đi ra khỏi bàn, thay hắn giải khai y phục.

Thân thể nhị thiếu gia cường tráng, dù nhìn rất nhiều lần rồi nhưng Tiểu Cửu mặt vẫn hiện lên rạng mây hồng.

Trần U là người ba kiếp, đối diện với những chuyện này thì rất chi là bình thường, cũng chả phải thể hiện ta đây là Liễu Hạ Huệ, đây vốn là chuyện hết sức bình thường ở Trần gia.

Sau khi thoát y, Trần U ngồi vào thùng tắm, nhiệt độ nước ấm áp và mùi hoa thơm nhẹ làm tinh thần của hắn cực kỳ thoải mái.

Đã bao lâu rồi hắn chưa được thư sướng như vậy ?

Một năm, ba năm, mười năm? Hắn cũng không nhớ rõ lần cuối mình thư sướng là lúc nào.

Đôi bàn tay của Tiểu Cửu đặt lên hai vai của hắn, bắt đầu xoa bóp cẩn thận.

Trần U hai tay đặt lên thành thùng tắm, người ngã về phía sau, nhắm mắt tận hưởng sự phục thị của Tiểu Cửu.

Một lúc sau, hắn mở mắt ra, não bộ bắt đầu suy nghĩ lý do nào làm hắn có thể quay trở lại?

Kiếp trước hắn mãi là ‘nam 8.5’ kỳ ngộ dù nhiều nhưng không bằng người, trong tất cả cũng không có cái nào có thể giúp hắn quay lại.

Cứ mãi mê suy nghĩ, thời gian đến giờ trưa lúc nào không hay.

Hắn định thần lại thì nước trong thùng cũng đã nguội, Tiểu Cửu vẫn còn đang tiếp tục xoa bóp.

Hai tay nàng ta mỏi nhừ, mặt lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn cố xoa bóp cho thiếu gia.

‘Được rồi, đến đây thôi’.

Rào.

Trần U đứng dậy bước ra thùng tắm.

Tiểu Cửu trong lòng thở phào, lắc lắc đôi tay đỡ mỏi đôi chút rồi phục thị hắn mặc quần áo.

Lau khô người xong, Tiểu Cửu giúp hắn mặc y phục, buộc lại tóc tai.

Sau khi xong xuôi, nhìn thấy thiếu gia hiện tại, Tiểu Cửu như bị hớp hồn.

Toàn thân trang phục bạch sắc, làn da trắng nhưng không quá đến mức làm cho người khác cảm thấy yếu đuối. Mái tóc dài được buộc lên, phía trước để hai đoạn tóc rời kết hợp với dung mạo anh tuấn thì trông càng đẹp.

Nhưng thứ làm Tiểu Cửu bị mất hồn chính là khí chất hiện tại của thiếu gia, trầm ổn, tự tin, mạnh mẽ, ẩn ẩn trong đó một chút sự u sầu, tang thương theo năm tháng.

Thấy Tiểu Cửu nhìn mình chăm chú, tai bắt đầu đỏ lên, Trần U liền đưa tay quơ qua lại trước mặt nàng.

Tiểu Cửu tỉnh hồn lại, ngại ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn nhị thiếu gia nữa.

‘Nói nhà bếp không cần chuẩn bị đồ ăn, hôm nay ta sẽ dùng bữa ở ngoài’.

Phân phó xong, Trần U bước ra khỏi phòng, hướng về cửa lớn của trạch viện.

Trần gia cực kỳ rộng lớn, nhân khí nhiều nhưng không ồn ào, trái lại khung cảnh cực kỳ yên tĩnh.

Bởi vì Trần gia có rất nhiều trạch viện độc lập, mỗi trạch viện sở hữu nha hoàn, hộ vệ và đầu bếp riêng,….

Chỉ có những người có thân phân cao mới sống ở những trạch viện đó, còn những trạch viện không có chủ nhân thì chỉ có nha hoàn cắt tỉa cây cảnh, quét rác,..

Còn khu vực của những Võ Sư riêng của Trần gia cách xa nơi này, thế nên khu vực này yên tĩnh là dễ hiểu.

Trần U theo con đường đá lớn đi ra hướng cửa chính của gia tộc.

Bên đường trồng rất nhiều loại hoa, hương thơm tươi mát làm dịu đi tinh thần.

Đôi lúc từ các bông hoa bay ra những con bướm sặc sỡ đầy màu sắc đang bay lượn vui đùa.

Mặt trời trên đỉnh đầu được che đi bởi ánh mây trắng rộng lớn, se dịu nhiệt độ không khí của trời thu.

Hai tay Trần U vắt sau lưng, thong thả đi trên đường đá.

Qua một tòa trạch viện, hắn thấy một nữ hầu đang bước ra.

Mặt nàng ta đỏ chót, còn ánh xuân lưu lại sau mây mưa, hai chân đi khép chặt như có cái gì đó làm nàng ta khó chịu.

Thấy Trần U, nha hoàn giật mình, nhanh chóng cúi đầu chào

‘Chào nhị thiếu gia’.

Trần U nhìn trạch viện kia, ẩn ẩn nhớ lại hình như là của Trần Tôn, nếu đúng thì nha hoàn này mặt đỏ chạy ra là bình thường.

Trần Tôn dù thích nữ sắc nhưng không phải loại phế vật yếu đuối không chịu nổi một kích.

Trái lại, thân thể tên tam đệ này mạnh mẻ bằng những Võ Sư bình thường, sau khi có sủng thú thì tốc độ tu luyện cũng không kém cạnh ai.

Cách đối nhân xử thế của Trần Tôn vẫn rất được, hắn cao ngạo nhưng cao ngạo bằng chính thực lực của mình, không bao giờ dùng Trần gia làm bia chống.

Nữ nhân hắn háo sắc cũng chỉ là nha hoàn trong nhà, không tai hại nữ tử bên ngoài, đối xử với những nha hoàn kia không tệ.

Nói tóm lại, tam đệ hắn háo sắc nhưng không phải phế vật sủng tam đại.

Trần U kệ nha hoàn, bước tiếp ra hướng cổng chính.

Sắp ra đến cổng, hắn gặp một đám người đang vận tải đồ cũng chuẩn bị ra cổng, hình như là đội vận chuyển chuẩn bị đi lấy đồ.

Bọn họ gặp nhị thiếu gia đang đi tới thì dừng lại một lát, cúi đầu chào.

Đến khi ngước lên thì họ thấy được nhị thiếu gia đứng như trời trồng, nhìn chăm chăm vào ma thú kéo xe.