Chương 52: Hải Sa Thành.

Ma hạch của ma thú là một vật phẩm hiếm, chất chứa tinh hoa linh lực của ma thú đó, khi ma thú có cùng hệ nuốt vào thì có thể luyện hóa, thăng tiến sức mạnh nhanh hơn hấp thu linh lực bình thường, đồng thời có thêm tỷ lệ học được thú kỹ mới.

Nhưng không phải cá thể ma thú nào cũng có ma hạch, như trong ngàn con Hỏa Hồ Ly mới may mắn có được một con có ma hạch, mà con Hỏa Hồ Ly có mạch đó thường sẽ mạnh hơn những con khác một ít.

Điều này có nghĩa là con ma thú có ma hạch đó thường sẽ là đầu đàn, dẫn dắt tộc đàn của nó. Tiểu Tiểu vừa giết một con ma thú có mạ hạch, nguy cơ tộc đàn của nó kéo đến báo thù là rất cao.

Dù Trần U không sợ đám ma thú đó kéo đến, đến bao nhiêu hắn diệt hết bấy nhiêu, nhưng việc này sẽ chậm trễ thời gian hắn lên đường.

Trần U quay lại ôm eo Tô Khuynh Thành, nói:

"Nơi này sắp có biến, chúng ta tranh thủ trở về."

Nói xong, hai người nhanh chóng quay về lại chỗ của Quy Điểu, nhờ Tuyên Xích nhanh chóng lên đường.

Quy Điểu mới chỉ nghỉ ngơi hơn 1h, nhưng thấy Trần U gấp rút như vậy, Tuyên Xích cũng gật đầu đồng ý khởi hành.

Cả ba nhảy lên Quy Điểu, Quy Điểu đập cánh phát ra luồng gió lớn, bay lên thiên không.

Khoảng năm phút sau khi Quy Điểu rời đi, một đàn Thanh Ngạc số lượng hơn 5000 con ùa ùa kéo đến, nơi nào chúng đi qua là cây cối sụp đổ, ma thú nhanh chóng bỏ chạy.

Chúng theo đánh hơi đi đến chỗ thác nước, nơi mà Tiểu Tiểu ngồi xuống lúc nãy, sau đó chúng lại lần theo mùi hương đi đến chỗ đáp của Quy Điểu. Nhưng đến nơi thì nơi này đã không có bóng dáng sinh vật nào, mùi cũng đã mất, đám Thanh Ngạc gào thét vang một vùng trời.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, nên tốc độ Quy Điểu được tăng lên, sau hơn một giờ bay đã vượt qua vùng giao giới thời tiết.

Nhiệt độ từ lạnh chuyển sang mát mẻ, rồi bây giờ chuyển sang rất nóng, ánh mặt trời treo trên cao không một đám mây che chở chiếu thẳng vào căn phòng, làm Trần U và Tô Khuynh Thành đổ mồ hôi rất nhiều.

Trần U còn có thể chịu đựng nhưng Tô Khuynh Thành là nữ tử yếu đuối, lần đầu mới gặp nhiệt độ nóng như thế này thì làm sao chịu đựng nổi.

Trần U mở cửa phòng, gió từ bên ngoài lùa vào làm căn phòng trở nên mát mẻ, nhưng gió cũng muốn đánh bật căn phòng ra khỏi lưng của Quy Điểu, làm tốc độ Quy Điểu chậm lại.

Tuyên Xích biết ý liền điều khiển Quy Điểu thả chậm tốc độ, Trần U nhân cơ hội ôm lấy Tô Khuynh Thành, mang nàng ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại. Sau đó, hắn ôm nàng đi đến chỗ ghế lái của Tuyên Xích, cho nàng ngồi vào sau ghế lái, Trần U ngồi phía sau nàng, hai tay hắn đưa qua eo nàng, nắm chặt ghế lái, xem như tự biến hắn thành một cái ghế cho nàng.

Tô Khuynh Thành cảm kích nhìn Trần U, hôn chụt lên má hắn một cái. Tuyên Xích điều khiển Quy Điểu tăng dần tốc độ, có hắn phía trước che gió và Trần U phía sau làm điểm dựa nên Tô Khuynh Thành cảm thấy rất an toàn, hí hửng nhìn cảnh quang đồng thời tận hưởng cảm giác lần đầu bay lượn.

Quy Điểu đã tiến vào khu vực phía Tây nên cảnh quang phần lớn là sa mạc, chỉ toàn cát và gió, phía xa xa bên tay trái là dãy Phong Hải Sơn Mạch, phía bên tay phải là mặt trời tròn xoe, đang từ từ hạ thấp xuống.

Thỉnh thoảng, Quy Điểu bay ngang qua một đoàn vận chuyển phía dưới, bọn họ mặc y phục bạch sắc để tránh nhiệt, cả người được choàng kín, đồng thời dùng một loại thú thông thường tên là Lạc Đà để vận chuyển hàng hóa.

Quy Điểu bay vút qua một tòa thành trên sa mạc, toàn thành cùng màu với màu của cát. Tòa thành này có hình tròn với tường thành cao, sau phía tường thành là nhà cửa có kích thước từ nhỏ đến to dần vào trung tâm. Ở trung tâm thành có ba tòa lâu là kiến trúc cao nhất, thuộc về ba thế lực lớn trong thành. Tòa thành này nó không to bằng Hải Bình Thành, người đi ra vào cũng không nhiều, nhưng tồn tại được trong sa mạc chứng tỏ nó cũng không thiếu sức sống và sự mạnh mẽ.

Quy Điểu tiếp tục phóng đi trên thiên không, chuyến bay này cảnh vật vốn cũng chỉ có vậy nên Tô Khuynh Thành rất nhanh đã buồn chán, nàng ngáp dài một hơi, dựa lưng vào Trần U, hai mắt bắt đầu nhắm nghiền.

Nhưng tiếng gió rít thổi qua tai và mặt trời chiếu vào mắt như kia làm nàng không ngủ được lâu, chỉ chợp mắt chưa được một phút thì đã tỉnh lại. Vào trong phòng thì nóng, ở bên ngoài mát mẻ, nhưng ở cả hai nơi nàng không cách nào ngủ được cả.

Trần U cũng thật không có cách, hắn vốn độc hành, chưa bao giờ gặp qua trường hợp nào như vậy cả, không biết cách xử lý như thế nào. Cuối cùng, Tô Khuynh Thành tự mình giải quyết, nàng ép bản thân mình thoát khỏi trạng thái nhàm chán lẫn buồn ngủ, không cần Trần U kể chuyện, nàng quyết tâm căng mắt của mình ra.

Nhưng chỉ căng được hơn nửa giờ, Tô Khuynh Thành đã lần nữa ngủ tiếp, chỉ là lần này gió hay ánh mặt trời cũng không ảnh hưởng gì đến nàng nữa, đây có thể xem như một loại thành công không nhỉ?

Quy Điểu cứ thế mà tiếp tục bay lượn, nó cũng không cảm thấy nhàm chán như nhân loại, nó là ma thú phi hành, bay lượn đối với nó là một sự hưởng thụ, dù hành trình có nhạt nhẻo thế nào đi nữa.

….

Qua hơn 6h, mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, nhường chỗ cho màn đêm cùng với những ngôi sao, nhiệt độ cũng dần hạ thấp xuống.

Tuyên Xích lúc này chợt nói:

"Chúng ta đã gần đến nơi, Hải Sa Thành ở phía trước.'

Trần U nhìn về phía trước, có những đốm sáng lờ mờ phát ra, chúng không phải ánh sao, nhìn kỹ thì đó là những ngọn lửa lớn được đốt trên tường thành để làm tín hiệu.

Trần U lay nhẹ Tô Khuynh Thành, hai mắt nàng dần dần mở ra, Trần U nói:

"Đến, chúng ta đến Hải Sa Thành rồi."

Nghe đã đến nơi, Tô Khuynh Thành tự vỗ mặt mình vài cái, nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo quan sát Hải Sa Thành.

Trước tiên, Tô Khuynh Thành ấn tượng bởi bầu trời về đêm trong sa mạc, nó rực rỡ ánh sáng của những ngôi sao, những ngôi sao tụ lại như một dải băng lớn vắt ngang qua bầu trời, chiếu sáng sa mạc.

Tô Khuynh Thành lại nhìn về Hải Sa Thành.

Về đêm, Hải Sa Thành không nhộn nhịp bằng Hải Bình Thành, bù lại nó mang đến một màu sắc nhộn nhịp kiểu khác, không phải những gian hàng bày bán ngoài đại lộ hay những tòa lâu nhiều sắc màu. Sự nhộn nhịp của Hải Sa Thành trước tiên phải nói đến, là lửa. Toàn thành hầu như được thắp sáng bằng những cây đuốc, ánh sáng của nó nhuộm màu Hải Sa Thành một màu vàng pha chút sắc đỏ.

Ngoài những cây đuốc, còn có những đống lửa lớn cháy rực khắp nơi trong thành, nhiều người cùng nhau quây quần bên đống lửa, uống rượu, nhảy múa, hát ca.

Tuyên Xích điều khiển Quy Điểu hướng về Phủ Thành Chủ ở trung tâm của Hải Sa Thành. Vì đã thông báo trước nên rất nhanh đã có người cầm đuốt quơ qua lại, làm dấu cho Tuyên Xích hạ xuống nơi đây.

Quy Điểu hoàn hảo đáp xuống đất, nơi đó đã đứng chờ sẵn hai trung niên, một người trong đó thực lực thất cấp, bên trái có đeo huy hiệu Sủng Thú Sư, Trần U đoán chắc là Thành Chủ của Hải Sa Thành.

Người còn lại cũng có thực lực Khải Linh Cảnh trung kỳ, chắc là hộ vệ của Thành Chủ.

Ba người Trần U xuống Quy Điểu, bước đến chỗ hai người kia. Tuyên Xích làm trung gian giới thiệu cho hai bên.

"Chào Thành Chủ, vị này là Trần U, người mà chúng tôi đã thông báo trước đó."

"Đây là Thành Chủ của Hải Sa Thành, Phú Tuấn đại nhân."

Thành Chủ và Trần U cùng chấp tay chào nhau một cái, Tô Khuynh Thành cũng cúi đầu chào. Phú Tuấn thật sự rất ngạc nhiên, dù bên Hải Bình Thành đã thông báo là sẽ có Dưỡng Thú Sư bát cấp ba sao đến Hải Sa Thành nhưng hắn cũng không ngờ người này lại trẻ như vậy.

Đã thế thiếu niên này còn là Sủng Thú Sư, thực lực Dẫn Linh Cảnh trung kỳ dù còn rất trẻ, quả thật là anh kiệt.

Trần U nở nụ cười, chấp tay nói:

"Vãn bối xin chào Thành Chủ đại nhân, những ngày sau, làm phiền Thành Chủ đại nhân rồi."

Phú Tuấn cười nói:

"Ha ha, không có việc gì, chút chuyện nhỏ mà thôi, phòng ốc ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có người hầu đứng đợi dẫn đường cho cậu, ta có việc bận hơi nhiều, thứ ta không tiếp đãi chu toàn được, ta xin cáo từ."

Trần U chấp tay, Tô Khuynh Thành cũng gật đầu chào:

"Vậy vãn bối không làm phiền tiền bối nữa."

Phú Tuấn gật đầu, cùng hộ vệ rời đi. Không phải hắn không chịu tiếp Trần U mà do hắn phải chuẩn bị cho hội đấu giá sắp tới, thật sự không có thời gian, chỉ cố sắp xếp đợi đón Trần U đã là hết sức rồi.

Một thiếu niên anh kiệt như Trần U, nếu không phải quá bận, Thành Chủ hắn hận không thể bỏ sức mà kết giao ấy chứ.

Trần U cùng Tô Khuynh Thành quay qua cảm tạ Tuyên Xích, hắn nói:

"Cảm phiền tiền bối đã đưa vãn bối đến nơi này, vãn bối thật sự biết ơn."

Tuyên Xích lắc đầu:

"Không có gì, chuyện Thành Chủ phân phó ta phải làm thôi, chi phí của chuyến đi cũng được Khương Uân đại sư tính rồi, không có gì phải cảm tạ cả."

Trần U gật đầu:

"Vậy vãn bối đi nghỉ ngơi, chúc tiền bối quay về bình an."

Trần U ôm eo Tô Khuynh Thành đi ra bên ngoài, nơi đó đứng sẵn một nam người hầu, hắn liền cúi chào hai người Trần U, nói:

"Mời hai vị theo nô."