[Kim U Điểu, dùng Phong Nhận].
[Thạch Cương Xà, dùng Dao Đá].
[Hỏa Minh Sư Vương, dùng Đại Hỏa Bộc Phá].
Lôi Mông chỉ đạo sủng thú của mình tấn công.
Kim U Điểu gáy lên, bay vút lên thiên không, hai cánh chụm lại vỗ ra Phong Nhận hình chữ X về đám ma vật.
Nơi nào Phong Nhận lướt qua, đám ma vật liền bị chia năm xẻ bảy.
Thạch Cương Xà gào lên, những tảng đá nhọn quanh nó bừng sáng, chỉa mũi nhọn về đám ma vật phía trước.
Dao đá phóng ra như mưa, đục những cái lỗ to lớn trên thân thể hắc khí của đám ma vật rồi quay ngược lại trở về với Thạch Cương Xà.
Hỏa Minh Sư Vương hống lên, hỏa bờm của nó bừng sáng, rồi cả cơ thể của nó cũng bừng sáng theo.
Sau đó nó nhảy lui về phía sau, để lại ánh sáng âm ảnh của mình nơi đó.
Ánh sáng bắt đầu tụ tập với nhau, hóa thành một viên cầu lửa rực cháy, cầu lửa vút bay lên thiên không theo một quỹ tích cung tròn rơi thẳng vào chỗ đám ma vật đông nhất.
Bùm……
Bùm….
Hai vụ nổ lớn bốc lên, một của Hỏa Sư, một của Lôi Mông vừa thi triển thêm một lần Thập Tự Phá Không Trảm.
Chênh lệch cảnh giới làm cho cuộc chiến hóa thành cuộc đồ sát một chiều.
Ma vật dù nhiều nhưng bị giết nhanh đến nỗi sau một thời gian chỉ mới vừa thò ra khỏi vết nứt thì đã bị xử lý ngay tức khắc.
Lôi Mông và ba sủng thú đứng trước vết nứt, trụ vững vàng như núi Thái Sơn, mặc kệ có bao nhiêu ma vật đi nữa thì chúng mãi không đi xa khỏi vết nứt được hai thước.
Á Luân lúc này đưa tay hướng về phía vết nứt từ từ bóp lại.
Không gian như nhận được lực lượng nào đó, tốc độ thu hẹp vết nứt tăng lên.
Lôi Mông bây giờ chỉ cần hạn chế đám ma vật gây ảnh hưởng đến vết nứt là được.
Xèo
Một cái đầu ma vật vừa mới ngoi ra đã bị Hỏa Minh Sư Vương dùng Phóng Hỏa đốt thành tro bụi.
Vết nứt bây giờ chỉ còn kích cỡ bằng một ngôi nhà nhỏ.
Á Luân dồn sức, linh lực cuộn trào quanh cơ thể thổi tóc áo ông ta phần phật hướng lên trên.
Bụp.
Bàn tay ông ta cuối cùng cũng nắm kín, theo đó vết nứt cũng được bổ tu xong, trả lại khung cảnh ban đầu.
Những người linh canh gác trên tường thành trong lòng nổi lên chút vui mừng của sự chiến thắng rồi nhanh trở lại bình thường.
Thành Thanh kỳ có Thánh Sư tọa trấn, có thể nói là nơi an toàn nhất trên Trung châu, chiến thắng không phải là điều hiển nhiên sao ?
Á Luân xoay người một vòng, đảo mắt nhìn toàn bộ thành, cảm nhận không có dấu hiệu của vết nứt nữa liền gật đầu ra hiệu cho Lôi Mông ở phía xa.
Tâm trạng Lôi Mông lúc này không chút gợn sóng dù mới trải qua chiến thắng.
Hắn là Sủng Thú Sư nhất cấp, Thiên Linh Cảnh cường giả, thắng đám ma vật nhị cấp thì có gì đâu mà vui mừng.
Lôi Mông mở không gian sủng thú của mình, cho Thạch Cương Xà và Hỏa Minh Sư Vương tiến vào nghỉ ngơi.
Bất chợt Á Luân đang đứng trên lầu các ném mạnh ngọn thương của mình.
Ngọn thương lao vút trên không, không gian nó vụt qua bị chẻ ra những gợn sóng nhỏ.
Phập.
Xoẹt, xoẹt.
Ngay lúc ngọn thương chạm đất cũng là lúc không gian chỗ vết nứt lúc nãy xuất hiện hai chùm tia sáng hướng về Thạch Cương Xà và Hỏa Minh Sư Vương.
Không có chút kháng cự nào, Hỏa Minh Sư Vương bị tia sáng xé toạc, hóa thành tro bụi.
Tia sáng đó không giảm mà đâm vào tường thành, dễ dàng xuyên qua, tàn phá tất cả mọi thứ trên đường nó lướt qua, từ đường xá, nhà cửa, người sống đều không còn chút gì.
Dư lực của tia sáng vẫn còn quá mạnh, xuyên qua tới tường thành đối diện bên kia, phá vỡ một ngọn núi lớn cách đó cực xa rồi mới tan biến.
Tia sáng hướng về Thạch Cương Xà và Lôi Mông được ngọn thương đón đỡ, đánh trật hướng của nó về lại phía sau, phá hủy mặt đất, khô cạn sông ngòi, đục xuyên ngọn núi thành một cái lỗ mới tan biến.
Lôi Mông, tất cả mọi người chứng kiến khiếp đảm một màn này, đến cả Thánh Sư như Á Luân cũng vậy.
Rắc.
Chợt ngọn thương của Thánh Sư bắt đầu có vết nứt, nó như mạng nhện bắt đầu lan rộng khắp cả thân thương.
Như đã hoàn thành xong sứ mạng của mình là bảo hộ Lôi Mông, ngọn thương hóa thành bụi, tan tác theo gió bay về phía tường thành.
Không gian trước mặt Lôi Mông nổ mạnh, thổi bay hắn và cả hai sủng thú bay đi một khoảng cực xa, đụng mạnh lên tường thành.
Hộc.
Cú va chạm mạnh làm Lôi Mông phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể suy yếu đổ xuống đất.
Linh lực trong không gian nhanh chóng hướng về phía Lôi Mông, cường hóa sự chữa trị của hắn.
Hai mắt Lôi Mông hằn lên tia máu, chăm chăm nhìn vào khoảng không gian bị đục ra một vết nứt cỡ một người trưởng thành.
Từ trong hắc ám vô tận đó đi ra một thân ảnh.
Nó có khuôn mặt tựa tựa như con người với hai mắt đen tuyền, hai cánh tay dài, mỗi bàn chỉ có bốn ngón, mỗi ngón có vuốt như rồng.
Đầu nó mọc ra hai cái sừng giống sừng dê, chân cũng như chân dê, phía sau lại có một cái đuôi to như rắn.
Không giống những ma vật khác, ma vật này toàn thân không tỏa ra chút hắc khí nào, mặt đất, cây cỏ dưới chân nó hoàn toàn vô sự.
Nhưng cũng chính vì sự vô sự đó mà tất cả mọi người nhìn ma vật này đầy tuyệt vọng.
Á Luân bàn tay nắm chặt, không thể hình dung sự kinh ngạc lẫn bất lực của ông ta ngay lúc này.
Chẳng lẽ sự hy sinh trước đó của nhân loại là lãng phí hay sao ?
Trong lòng mọi người đều dâng lên cùng câu hỏi, trái tim như bị bóp nghẹt đến không thở nổi khi nhìn về ma vật đó.
Một ma vật bán Thần cấp.
…
…
..
Mấy phút trước, trong thành.
Khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, Tố nương đang kéo tai hai đứa trẻ liền thả ra.
Cô đưa tay nắm chặt tay của hai đứa con, thầm nghĩ có chuyện xấu liền nhanh chóng kéo chúng bỏ chạy.
Hống.
Trên một bức tường khác của Thanh Kỳ Thành xuất hiện một ma thú.
Nó có màu xanh lục bích, hai cánh lớn màu đỏ, bụng màu trắng có vảy, đầu giống rắn nhưng có hai cái sừng lớn trên đầu cùng một cái khác ở mũi.
Đây là ma thú của Thành Chủ, nhất cấp ba hệ bay, rồng, lửa, Thiên Giác Long.
Được triệu hồi, nó ngửa mặt lên trời hống lên, âm thanh vang vọng khắp thành.
Sau đó hai cánh nó vỗ mạnh tạo thành một luồng gió lớn rồi lao vút về phía trung tâm của thành rồi lơ lững trên đó.
Tất cả mọi người trong thành đều nhìn về phía Thành Chủ.
Thành Chủ quan sát cuộc chiến, người dân và những người khác có thể thông qua đó để hiểu tình hình chiến cuộc.
Thiên Giác Long có tỉnh cảnh giác rất cao, bình thường thì cánh của nó sẽ là màu đỏ, khi có sự uy hiếp thì cánh chuyển sang màu đen dần.
Bây giờ thì cánh của nó vẫn là màu đỏ rực chứng tỏ cuộc chiến ngoài kia không có gì khó khăn.
Bên chỗ Tố nương.
Đại Tần liền kéo tay mẫu thân, kéo luôn cả đứa em chạy nhanh trở lại chỗ cánh đồng hoa.
Đến nơi thì đã thấy không có một ai, tất cả mọi người đã chạy vào khu dân cư, nơi mang lại cho họ cảm giác an toàn.
Thấy cô bé kia cũng đã rời đi, đại Tần trong lòng thở phào một hơi, rồi quay sang gãi đầu nhìn mẫu thân.
Trong lòng nó đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý bị mẫu thân kéo tai, nhưng đáp lại là cái sờ đầu và ánh nhìn yêu thương của Tố nương.
Con của mình sống tình cảm như vậy, mẫu thân nào lại đi trách phạt nó chứ ?
Cả ba người lại ngước nhìn lên chỗ Thành Chủ, xem tình hình chiến cuộc.
Một lúc sau.
Thiên Giác Long ngửa đầu lên trời, từ miệng bắn ra một tia sáng màu lam dựng thẳng.
Đây là tín hiệu chiến đấu đã thắng lợi.
Mọi người thở phào một hơi, lại tiếp tục cuộc sống hằng ngày.
Ba mẹ con Tố nương cũng thở phào, Tố nương lại dắt tay hai đứa trẻ về lại nhà của mình.
Thiên Giác Long quay đầu, chở Thành Chủ về lại lầu các của mình.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị vỗ cánh, cả người nó cứng lại, đôi cánh đỏ rực cực nhanh chuyển thành một màu đen tuyền.
Chíu…
Một tia sáng xuyên qua tường thành, một đường càng quét tất cả mọi thứ không có gì ngăn cản được.
Nó quá nhanh, quá mạnh mẽ, quá khủng khiếp.
Tiểu Tần đang vui vẻ dắt tay mẫu thân về nhà, sau chuyện này chắc chắn mẫu thân không đánh đòn nó nữa.
Một luồng nhiệt nóng hổi chợt bay qua người nó, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Một nữa người bên phải của nó đã bị bỏng, quần áo phía đó bị hủy theo.
Nhưng thằng bé đứng đó như trời trồng, dường như không có cảm giác đau đớn.
Nó lặng người nhìn phần cánh tay còn lại của mẫu thân vẫn đang nắm chặt tay của nó.
Trong thâm tâm của nó, một nỗi đau không gì sánh được bắt đầu trỗi dậy.
…..
…
Ầm.
Á Luân đập mạnh vào tường thành, khoét lên đó một cái lõm sâu.
Xương cốt cả người ông căn cứng, tưởng chừng lúc nào cũng sẽ vỡ vụn, trang phục bây giờ cũng đã thấm đẫm màu máu.
Phụt..
Tinh thần Á Luân bỗng trở nên đau đớn, nỗi đau còn vượt hơn cả thể xác.
Ma vật bán Thần lúc này đang cầm lấy một trái tim nóng hổi, mới được lôi ra từ một con cự quy, sủng thú cuối cùng của Á Luân.
Nó đưa trái tim ngoại cỡ đó lên miệng, há mồm hút một cái, thưởng thức tư vị đã lâu rồi chưa dùng qua.
Nó thong thả đi đến chỗ của Á Luân, trên đường đi là xác của ba con sủng thú khác.
Một con là cự điểu, có huyết mạch Thanh Loan, Thánh cấp, một con là thuần chủng Long hệ, Thánh cấp, con còn lại là cự lang, nhất cấp ma hệ khá hiếm, huyết thực rất hợp với nó.
Trên đường nó đi qua, những ma vật phía sau liền ùa lên, tranh thủ thưởng thức bữa huyết thực ngon lành này.
Trên tay ma vật bán Thần xuất hiện một cây đinh thứ hắc ám, nó nhẹ nhàng ném một cái, đinh thứ lao đến ghim vào bụng của Á Luân.
Từ vết thương bắt đầu lan rộng những đường đen, Á Luân bây giờ phun ra một ngụm máu đen ngòm, tanh tưởi.
Tinh thần như đã thanh tỉnh một chút sau ngụm máu đó, Á Luân hờ hững nhìn ma vật đang đến.
"Ta chỉ mới nhận được nó cách đây có 6 tháng, nếu cho ta thời gian, ta tự tin có thể xây dựng nhân loại trở nên vững mạnh".
"Nhưng trên đời có chữ nếu sao?"
Trong lòng Á Luân gầm thét, tràn đầy không cam tâm, và cũng đầy bất lực.
Á Luân nhìn qua chỗ Lôi Mông, xác cậu ta đã bị ăn sạch từ lúc nào, hai con sủng thú cũng được ma vật tận tình chăm sóc.
Tường thành bị phá hủy, tiếng la hét của người dân vang vọng trong tai của Á Luân.
Bây giờ ông ta có thể làm gì được nữa cơ chứ?
Không ông ta còn thể làm được một chút gì đó.
Linh nhân kỹ, Hồi Quang Phản Chiếu.
Linh lực toàn bộ khu vực xung quanh bị cưỡng ép tràn vào người Á Luân, đất đai trở nên khô cằn, không khí bổng hóa khắc nghiệt.
Ma vật thong thả mặc kệ Á Luân làm cái gì, đối với nó mà nói, tên này chỉ như là sâu kiến, muốn giết lúc nào thì giết.
Linh nhân kỹ, Thiên Địa Độn.
Á Luân dịch chuyển thoát khỏi đinh thứ, đến chỗ khu vực trung tâm của thành.
Ông ta bây giờ cả người đã hồi phục, mặt mày tươi sáng, trừ quần áo đẫm máu ra thì không nhìn thấy dấu hiệu chiến đấu nào.
Cấm kỹ, Khu Trục.
Cả người Á Luân như hóa đá, không có dấu hiệu sử dụng linh lực, ông chỉ đứng yên trên không trung, tay còn giữ ấn quyết gì đó.
Một luồng sáng lấy Á Luân làm trung tâm từ dưới mặt đất lan rộng, nơi nào nó đi qua thì những người sống sót liền biến mất.
Đây là cấm kỹ có thể dịch chuyển kẻ thù biến mất khỏi mình, nhưng bây giờ nó là cách cứu vớt những người dân còn sống sót của thành.
Cơ thể Á Luân tựa như làm bằng sứ, bắt đầu nứt vỡ càng nhiều.
Khi người cuối cùng được chuyển đi thì cơ thể ông cũng hóa theo gió mà biến mất.
Một điểm sáng tại chỗ Á Luân tan biến cũng liền biến mất theo.