Chương 20: Nam thành.

Trần U nằm trên giường, hai mắt ngước lên đã không nổi, sau khi hắn kết thúc việc chỉnh lại tính toán thì cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến.

Trần U chỉ phân phó Tiểu Cửu dẫn Tiểu Như đi tắm, không biết hai người bọn họ làm chuyện gì mà đến giờ vẫn chưa quay trở lại.

Cộc cộc cộc.

Trần U định chợp mắt ngủ trước thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau khi được hắn cho phép thì Tiểu Cửu và Tiểu Như từ bên ngoài đi vào.

Tiểu Cửu vẫn như cũ, vẫn mặc bộ y phục quyến rũ chỉ có một lớp lụa mỏng kia, còn Tiểu Như thì đã thay đổi rất nhiều.

Cả người nàng ta tràn đầy nhựa sống, tâm trạng trông rất tốt, rất vui vẻ, cũng rất ngượng ngùng.

Đầu tóc Tiểu Như cũng được chỉnh sửa lại, trong gọn gàng, mượt mà hơn hẳn, toàn thân cũng mang thêm một số trang sức được Tiểu Cửu tặng cho.

Đặc biệt là Tiểu Như cũng như Tiểu Cửu, thân mặc bộ y phục kia, hai lớp lụa mỏng làm nội y đỏ rực phía trong như ẩn như hiện.

Trần U gật gật đầu,Tiểu Như còn hơi gầy, hắn phải bồi bổ cho nàng ta nở nang ra thêm thì mới tiến hành làm thịt, chứ bây giờ ăn thì không ngon cho lắm.

Hai người liền chia ra, đi qua hai bên giường, Tiểu Cửu bên phải, Tiểu Như bên trái. Hai người nhẹ nhàng đỡ chăn lên, chui vào nép sát vào người hắn rồi phủ chăn lại.

Trần U hài lòng, đưa tay vòng qua hai người, đưa lên xoa bóp thỏ ngọc mềm mại, Tiểu Cửu thì như đã quen, không biểu hiện gì lắm, còn Tiểu Như thì nhắm mắt thở nặng dần, tiếng rên nhẹ nỉ non phát ra từ miệng.

Biết nàng ta nhạy cảm, Trần U dừng lại hành động xoa bóp, đưa môi qua hôn lên môi Tiểu Cửu, nàng ta như thói quen, nhiệt tình đáp lại rồi hai người tách ra.

Thủ tục trước khi ngủ đã xong, đôi mắt trĩu nặng của Trần U liền sụp xuống tức thì.

…….

Còn một ngày nữa là đến Lễ trưởng thành, sáng hôm nay có một nhóm người hầu đem đến những bộ y phục được may cho hắn để dành cho buổi lễ. Những thanh thiếu niên trong gia tộc lúc này sẽ dành thời gian để chọn bộ y phục nào là phù hợp nhất, nên mang theo phụ kiện nào, trang sức nào,…

Còn Trần U, hắn không quan tâm mấy chuyện này, sáng nay hắn cho người nấu cho Tiểu Như một bữa ăn rất ngon và đầy dinh dưỡng, muốn nhanh chóng bồi bổ nàng.

Sau đó ba người ra khỏi Trần gia, đi dạo Nam thành và bờ biển.

Đại Khuân đã bận công việc vận chuyển chưa về nên Trần U đành kêu một người bên đội vận chuyển khác đánh xe chở ba người hắn đi.

Người này quen thân với Tiểu Như, nói chuyện với hắn và Tiểu Cửu rất cung kính chừng mực nhưng lại thoải mái trò chuyện với nàng.

Mục đích của hắn là dẫn Tiểu Như ra ngoài thăm thú thôi nên thân với Tiểu Như thì tốt chứ không sao.

Tiểu Như lại không tò mò như Tiểu Cửu, trên đường đi nàng chỉ lặng thầm ngắm nhìn đường phố xung quanh, tay trái thì nắm chặt tay hắn. Còn Tiểu Cửu vẫn cứ hỏi lia lịa người đánh xe kia làm anh ta cũng rối tung rối mù.

Nam thành xem như là địa phận của Phủ Thành Chủ nên trật tự trị an rất tốt, mọi người đi lại có hàng có lối, không thấy có trộm cướp nào xuất hiện, cũng không có mấy khu ẩm thấp, tăm tối.

Đi tới cửa Nam thành, người đánh xe đưa ra tấm bảng kim loại khắc hai chữ Trần gia màu lam, hộ vệ trông cửa thành liền lập tức cho bọn họ đi qua.

Tường thành phía Nam rất dày, cửa thông ra Đại Hải như là một con đường hầm, người người ra vào tấp nập, nhiều nhất là những ngư dân treo một con cá lớn trên xà rồi hai người vác đi vào thành.

Khi xe xuất hiện ở đầu cửa bên kia thì liền có cơn gió lớn thổi qua bọn họ, mang theo vị mặn của biển và vị tanh của cá từ những con thuyền vừa đánh bắt trở về.

Trần U nhìn lại tường thành, trước đây lần đầu hắn nhìn tường thành phía Nam thì cảm nhận nó rất hùng vĩ. Tường thành rất cao cũng phải gần sáu mươi mét, đều làm từ loại đá màu đen cứng chắc khai thác từ Đại Hải.

Vì quanh năm có gió biển mang hơi nước thổi vào nên tường thành có chỗ ít nhiều phủ đầy rêu, chỗ thì rêu xanh, chỗ thì rêu đen.

Người đánh xe lái Lực Ngưu đi dọc con đường đá ven bờ biển, tiếng sóng vỗ xào xào với không khí mát mẻ, làm cho tinh thần nhẹ đi.

Tiểu Như thả bàn tay đang nắm Trần U ra, nàng đứng lên, hai tay vươn ra, nhắm mắt tận hưởng cũng như đón nhận từng cơn gió mặn thổi vào mình.

Thấy Như tỷ làm vậy, Tiểu Cửu cũng bắt chước theo.

Dọc theo bờ biển có thể thấy những đứa trẻ con đang vui đùa trên cát, tiếng cười hì hì của chúng được gió biển mang đi rất xa. Một vài loài chim thông thường đang đi dạo trên bờ cát, chợt từ sau một đống đá xuất hiện một đứa trẻ và một con rùa.

Thằng bé chỉ tay về đám chim, con rùa tốc độ ‘mau lẹ’ đuổi tới chỗ đám chim làm chúng…..không quan tâm lắm.

Xe hàng đi đến một khu vực không người, nước biển khá trong xanh, Trần U nhìn hai nữ nói:

"Có thể đi xuống Đại Hải chơi được rồi, nên nhớ không thể đi ra xa."

Như chỉ chờ hắn nói câu này, Tiểu Cửu vâng một tiếng, liền thoát giày cầm trên hai tay, nhanh chóng phi xuống xe chạy ra biển.

"Như tỷ, mau mau ra đây, cát biển mát lắm, ui, nước biển cũng mát nữa."

Tiểu Như cũng chưa bao giờ ra biển, nàng ta cũng tháo giày cầm trên tay, nhẹ nhàng bước xuống xe, đi từng bước chậm rãi trên nền cát, cảm nhận nhiệt độ mát mẻ và cảm giác là lạ ở dưới chân mình.

"Ngươi ở đây chờ."

"Vâng, nhị thiếu gia."

Trần U phân phó người đánh xe, hắn không tháo giày, chậm rãi bước ra biển.

"Như tỷ mau ra đây, cảm giác sóng biển đánh lạ lắm, tỷ mau mau ra thử."

"Tiểu Cửu, muội nhìn lại xem, cả người ước hết rồi kia kìa, tỷ chỉ đi dạo trên bờ thôi."

Nghe vậy Tiểu Cửu không vui, nàng chạy vào bờ, cầm tay kéo Tiểu Như ra biển trong sự bất lực của nàng ta, rồi cả hai bị sóng đánh ướt sủng cả người.

Quần áo ướt dán sát lên cơ thể cả hai làm lộ ra những đường cong, Trần U trên bờ nhìn ra liền hài lòng.

"Muội làm tỷ bị ướt, xem tỷ trả thù đây."

Bị làm ướt, Tiểu Như rất giận, nàng đưa tay chạm vào biển, hất lên một lượng nước về phía Tiểu Cửu. Tiểu Cửu cũng không vừa, đưa tay xuống hất lại.

Hai người lúc đầu còn hất nước, ‘Xem tỷ nè’, ‘Xem muội nè’, rồi dần chuyển sang đánh cận chiến, thi nhau lật đối phương xuống nước. Hai người vui đùa dần dần trở vào bờ, hết vùi nước rồi chuyển thành vùi cát.

Chơi mệt đến lả hơi, hai người nằm vật ra bờ biển, xong nhìn nhau, thấy đối phương cả người dính đầy cát, đầu tóc tán loạn giống như mình thì hùa nhau cười.

Tiếng cười như đinh chuông theo gió vang vọng trong không gian.

Trần U nhìn xa xa ngoài Đại Hải, kiếp trước lịch luyện, hắn biết Đại Hải rất rộng lớn, bao bọc và ngăn cách các châu. Trong Đại Hải cũng có rất nhiều bí mật, mỗi khi có bí mật xuất thế đều chấn động cả năm châu, kéo nhau ùa đến.

Đại Hải cho nhân loại rất nhiều tài nguyên giá trị, rất nhiều thứ quý giá nhưng cũng cướp đi rất nhiều, hắn đã từng không chỉ một lần sắp tán thân vào Đại Hải rồi.

Kệ những chuyện đó đi, Trần U nhìn hai người vui đùa, hắn bất giác cũng nở nụ cười, đi đến nơi hai người đang nằm sải ra đó.

Nghe tiếng bước chân, hai người biết Trần U đi đến, cả hai liền đứng dậy, phủi phủi cát trên quần áo đầu tóc, rồi nhìn hắn, cười.

Nhìn tình trạng của hai người, Trần U lắc lắc đầu. Thấy hắn như vậy, Tiểu Cửu liền chuồn lẹ.

"Thiếu gia, nô tỳ còn muốn chơi sóng, nô tỳ xin phép."

Nói xong, nàng ta nhanh chóng phi ra biển, đứng chống hai tay đón đầu những cơn sóng đánh đến, có lúc bị con sóng đánh ngã ra biển, uống vài ngụm nước nhưng vẫn vui vẻ chơi tiếp.

Tiểu Như nhìn thiếu gia, không biết nói gì thì Trần U đã đi đến, hai tay choàng qua ôm eo nàng kéo sát vào người, hơi ngước mắt lên nhìn nàng hỏi:

"Hôm nay đi chơi có vui không?"

Tiểu Như gật đầu, nàng chỉ mới gặp thiếu gia tối hôm qua, nhưng nàng của hôm nay và nàng của hôm qua, chính bản thân nàng còn cảm thấy hai người khác xa một trời một vực.

Một bên là thị nữ cho Lực Ngưu ăn cỏ, cả đời chỉ làm bạn với Lực Ngưu, bị người người xa lánh, ánh mắt chế nhạo. Một bên là thị nữ của nhị thiếu gia, Sủng Thú Sư tương lai, có một muội muội, ăn những món ăn ngon, tắm nước ấm, quần áo tốt, chơi đùa vui vẻ, nhìn ra một thế giới mới ngoài kia.

Những người nhìn nàng ánh mắt đã không còn chế nhạo nữa, họ hoặc là không phán xét, hoặc là nhìn nàng hâm mộ, nàng có thiếu gia và Cửu muội, không còn ai xa lánh nữa.

Tất cả mọi thứ là người thiếu niên trước mặt này ban tặng cho nàng.

Trần U đưa tay lau đi những hạt cát dính trên đôi môi đỏ, Tiểu Như biết ý liền hạ thấp người xuống cho bằng nhị thiếu gia, nhắm mắt lại dâng ra đôi môi.

Một đôi môi mềm khác liền áp lên môi nàng, vòng tay đang ôm eo nàng cũng siết chặt. Tiểu Như vì xấu xí, là nha hoàn cấp thấp nên không được chỉ dạy một số chuyện nên nàng hôn rất vụng về, làm Trần U phải chủ động hướng dẫn một phen.

Năm phút sau, hai người tách nhau ra, mặt bên trái Tiểu Như đỏ hồng lên tới mang tai. Thấy nàng ta như vậy Trần U liền áp môi lên lần nữa, một tay hắn hướng lên trên, một tay hướng xuống bắt đầu đồng thời xoa bóp.