Chương 6: Đến Nhận Sủng Thú
“Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, kí chủ bảng mở ra...”
“Cửa hàng sủng thú chính thức mở cửa buôn bán.”
“Thành lập cơ chế chuyển đổi tiền tệ, thành lập Hỗn Độn Thai Nghén Linh Trì...”
“Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, phải chăng nhận lấy ngay bây giờ?”
Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống để Tô Bình từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, vừa nghe đến ban thưởng, đôi mắt cậu sáng lên, không nói hai lời:
- Nhận lấy!
“Kí chủ thu được sơ cấp Sủng Thú Giám Định Thuật.”
Sủng Thú Giám Định Thuật?
Tô Bình đợi thêm mấy giây, lại không nghe được nhắc nhở, không khỏi trừng mắt.
- Hết rồi?
Trải qua ba ngày luyện ngục tra tấn mệt gần chết, thế mà chỉ đổi được một bản Sủng Thú Giám Định Thuật? Hơn nữa còn là sơ cấp?
Đã có Liên Bang toàn khoa Sủng Thú Đồ Giám, Sủng Thú Giám Định Thuật này trong mắt Tô Bình chính là gân gà, rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn.
“Sủng Thú Giám Định Thuật mà bổn hệ thống ban phát có thể thấy rõ hàng tỉ chủng loại Tinh Sủng, không phải Sủng Thú Đồ Giám của mấy người có thể so sánh.”
Hệ thống băng lãnh đáp lại, hiển nhiên là hết sức bất mãn đối với oán giận của Tô Bình.
Tô Bình sững sờ.
Thấy rõ hàng tỉ Tinh Sủng?
Trong ký ức của cậu, cho dù là Liên Bang Sủng Thủ Đồ Giám toàn diện nhất, hình như cũng chỉ có tư liệu của mấy triệu loại Tinh Sủng, trong đó đã bao hàm rất nhiều Tinh Sủng đã diệt tuyệt.
Hẳn đây chính là câu nói trong truyền thuyết “hệ thống xuất phẩm, chắc chắn là tinh phẩm”?
Lập tức toàn bộ oán niệm của Tô Bình tiêu tán, mặc dù khác với mong đợi của cậu là ban thưởng tăng cường thực lực, nhưng cũng là kỹ năng cực kỳ trân quý.
Với lại, tương lai nếu như một lần nữa tiến vào thời cổ xưa như tương tự Lôi Đình Vân Hải giới, cậu cũng có thể dùng Giám Định Thuật này để phân biệt ra những Tinh Sủng viễn cổ kia, dù sao, những Tinh Sủng đó phần lớn đã tuyệt tích, tư liệu của chúng nó không được ghi chép lại bao nhiêu trong Liên Bang Đồ Giám.
Vừa đạt được kỹ năng, Tô Bình cảm xúc bành trướng, kích động, nhìn chung quanh một phen, mới bỗng nhiên nghĩ đến Lôi Quang Thử.
- Vật nhỏ đâu rồi?
Tô Bình vội vàng chạy đến phòng sủng vật ở phía sau, liền trông thấy Lôi Quang Thử đã ghé vào bên trong Thạch Nha Trận ngủ say.
Hiển nhiên, ba ngày này địa ngục tôi luyện đã làm cho nó mỏi mệt không chịu nổi, bởi vậy vừa trở lại địa phương quen thuộc này liền bắt đầu nằm ngáy o o...
So sánh với ba ngày trước, bề ngoài Lôi Quang Thử biến hóa cũng không lớn, chỉ là lông có nhiều màu tím nhạt hơn cùng mấy sợi lông màu tím đen, thân thể cũng hơi có vẻ gầy gò một chút mà thôi.
Thế nhưng từ trên người nó tản ra một cỗ khí tức hung hãn âm trầm như có như không làm cho Truy Nguyệt Khuyển ở trong Thạch Nha Trận khác run lẩy bẩy, cực kỳ bất an.
Thấy nó không có việc gì, Tô Bình nhẹ nhàng thở ra, mặc dù khế ước đã giải trừ, cả hai đã không cách nào có thể truyền suy nghĩ cho nhau, nhưng ở chung ba ngày ngắn ngủi, cậu đã có chút không nỡ rời xa nhóc con này rồi.
Đáng tiếc, nó là Tinh Sủng của người khác, chung quy vẫn phải trả về.
“Phải chăng sử dụng Sủng Thú Giám Định Thuật?”
Trong khi Tô Bình âm thầm thở dài, thì trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở.
Xem xét nhóc con này?
Tô Bình sửng sốt một chút, liền đồng ý.
Lôi Quang Thử
Thuộc tính: Sủng thú hệ Lôi
Đẳng cấp: Cấp 1 thượng vị
Chiến lực: 3.6
Tư chất: Trung hạ đẳng
Năng lực khống chế: Thiểm Điện Tốc Trùng, Lôi Thiểm, Lôi Ảnh Tàn Ảnh, Lôi Đoạn, Lôi Điện Ngoại Y
Tô Bình lập tức sửng sốt.
Lôi Thiểm?
Trong mục năng lực khống chế của nó cậu thấy được kỹ năng Lôi Thiểm!
Nó thật sự học được cái bí kỹ hệ Lôi đỉnh cấp này?
Tô Bình chấn kinh, ở những lần chiến đấu phía sau cậu cũng không nhìn thấy Lôi Quang Thử thi triển ra Lôi Thiểm, còn tưởng rằng lúc đó chính mình hoa mắt nên nhìn lầm, không nghĩ tới nó lại thật sự lĩnh ngộ ra!
Chỉ là một con Lôi Quang Thử cấp thấp nhất trong Liên Bang, đâu đâu cũng có thể thấy được, vậy mà lại nắm giữ kỹ năng Lôi Thiểm, dù Tinh Sủng cao đẳng hệ Lôi cấp 7 cấp 8 cũng khó mà nắm giữ được? Đây là kinh người cỡ nào? Nếu có người khác biết được nhất định sẽ chửi mình điên rồi!
- Giá trị của nhóc con này...đã tăng gấp bội rồi!
Tô Bình tỉnh táo lại, đôi mắt phát sáng.
Một con Lôi Quang Thử nắm giữ bí kỹ Lôi Thiểm thì giá trị của nó há lại chỉ vượt qua đồng loại mấy trăm lần?
Chớ nói chi nó còn học được mấy đại kỹ năng khác.
Ngoại trừ kỹ năng phổ biến của Lôi Quang Thử là Thiểm Điện Tốc Trùng thì Lôi Đoạn cùng Lôi Ảnh Tàn Ảnh, có cái nào không phải kỹ năng thiết yếu của Tinh Sủng cao đẳng?
Lôi Quang Thử có nhiều kỹ năng cường đại như vậy, xưng nó là Thần Thú trong lớp sủng thú cấp thấp cũng không quá đáng chút nào.
Chẳng qua có điểm kỳ quái là, thuộc tính tư chất của nó lại chỉ có trung hạ đẳng?
“Việc ước định tư chất là so sánh với tất cả Lôi Quang Thử từ thời hỗn độn đến nay mà đặt ra, kí chủ không cần hoài nghi.”
Cảm ứng được hoài nghi trong lòng của Tô Bình, hệ thống lạnh nhạt nói.
- Tất cả Lôi Quang Thử...
Tô Bình sửng sốt, yên lặng không nói.
Riêng là số lượng Lôi Quang Thử được sinh ra hàng năm ở Liên Bang đã khó mà thống kê, chớ nói chi là bắt đầu tính toán từ thời kì hỗn độn xa xưa.
Tính như vậy thì...
Con Lôi Quang Thử này có thể xếp tới tư chất trung hạ đẳng đã được xem như mạnh đến đáng sợ!
...
...
Tô Yến Dĩnh khẽ ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy chiêu bài của cửa hàng sủng thú cuối con đường- Cửa Hàng Sủng Thú Tiểu Tinh Nghịch.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, nhưng tâm tình Tô Yến Dĩnh lại là một mảnh mù mịt, hỏng bét cực độ.
Cô không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy, tại cuộc tranh tài sủng thú giai đoạn sơ tuyển đã bị dồn đến tuyệt cảnh.
Đây chính là thịnh hội mỗi năm một lần của học viện, học viên mạnh yếu sẽ thể hiện qua giải đấu, thông qua giải thi đấu để lọt vào mắt một số đại sư Tinh Sủng, được giáo viên tốt hơn dạy bảo, cũng để có một bộ hồ sơ lý lịch huy hoàng cho bản thân!
Đáng tiếc, liên tục mấy lần cô đều gặp phải đối thủ cường hãn, dẫn đến mấy con chiến sủng được bồi dưỡng tỉ mỉ trong tay cô đều bị thương, đã khó có lực tái chiến rồi.
Dừng bước tại sơ tuyển?
Chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện tuyệt đối không thể tiếp nhận được!
Trong nhà cô đã bỏ ra giá tiền rất lớn mời đến Trị Liệu Sư cao cấp giúp cô chữa khỏi thương thế của một chiến sủng trong đó.
Nhưng chỉ có một con cũng không đủ, chỉ có thể làm đòn sát thủ.
Cô còn cần đánh tiên phong, thăm dò ra chiến sủng át chủ bài của địch nhân là gì.
Nếu như không phải học viện cấm không cho sủng thủ khế ước chưa đầy một tháng dự thi, cô thậm chí đã nghĩ tạm thời mua thêm mấy con sủng thú, mặc cho điều này sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn đối với tinh thần của cô, thậm chí xảy ra vấn đề.
Nhưng bây giờ bên người cô đã không còn những chiến sủng khác rồi, chỉ còn lại có một con Lôi Quang Thử đã gửi nuôi bên ngoài.
Một con Lôi Quang Thử cấp thấp rất phổ thông.
Bình thường đến không có gì lạ.
Nguyên bản cô đã dự định trực tiếp bỏ qua, dù sao con Lôi Quang Thử này đã không theo kịp tiến độ của cô, đối mặt với đối thủ mà cô gặp phải hiện tại thì chỉ có chịu chết thôi.
Nhưng may mắn lúc ấy cô đã có chút mềm lòng, không có trực tiếp giải trừ khế ước, dẫn đến việc con Lôi Quang Thử bây giờ là sủng thú thứ hai có thể ra sân chiến đấu.
Mặc dù yếu một chút, nhưng làm đá trải đường hẳn là không vấn đề gì.
- Ông chủ có đó không?
Đẩy cửa ra, Tô Yến Dĩnh tiến vào trong cửa hàng sủng thú, tùy ý đánh giá hoàn cảnh bên trong, phát hiện khắp nơi trống rỗng, tựa như muốn dọn đi vậy.
Đây là muốn đóng cửa sao?
Tô Yến Dĩnh nghĩ thầm, may mà mình tới kịp thời.
- Có người?
Tô Bình nghe thấy có người gọi, vừa bước ra khỏi phòng sủng thú cậu liền nhìn thấy một cô gái thanh tú động lòng người đang nhìn ngắm bốn phía.