Chương 20: Chặt Một Cánh Tay

Chương 20: Chặt Một Cánh Tay

Trong lúc Tô Bình còn đang hưng phấn tiếp nhận nhiệm vụ, Phạm Tiểu Ngư giơ tay đập xuống mặt quầy, vẻ mặt giận dữ:

- Nếu anh bán hàng không có vấn đề, làm sao có thể khiến cho một con sủng thú không muốn ăn lại ăn không ngừng? Anh tốt nhất là thành thật khai báo!

- Khai báo?

Tô Bình lấy lại tinh thần, nhìn bàn tay đối phương đập xuống mặt quầy, lông mày hơi giật một cái, cả người khẽ rùng mình, nhưng cậu cố khắc chế.

Hai người trước mắt rõ ràng là Chiến Sủng Sư, cậu căn bản không phải đối thủ.

“Kí chủ không cần phải lo lắng, ở bên trong cửa hàng, không có bất kỳ vật gì có thể uy hiếp đến sinh mệnh của ký chủ, đối với kẻ có sát ý, hết thảy gạt bỏ, cho dù là Thái Cổ Thần Ma giáng lâm!”

Trong đầu Tô Bình xuất hiện giọng nói lạnh như băng của hệ thống, lộ ra tự tin tuyệt đối.

Tô Bình hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cửa hàng sủng thú còn có năng lực như vậy, điều này chẳng phải nói, cửa hàng là nơi an toàn nhất đối với cậu?

Có hệ thống cam đoan, Tô Bình cảm thấy bớt lo hơn, ánh mắt cậu lãnh đạm nhìn xem hai người, nói:

- Hai người nói bên trong sủng thực của tôi trộn lẫn vào thứ không tốt, có chứng cứ gì?

- Chứng cứ?

Đôi mắt Phạm Ngọc Kinh tỏ ra lạnh lẽo, nói:

“Lời nói của tôi chính là chứng cứ, cậu có tin tôi lập tức để người của hiệp hội sủng thực tới kiểm tra, để hắc điếm này của cậu đóng cửa?

Tô Bình hơi nhíu mày.

Cậu cũng không sợ hiệp hội sủng thực kiểm tra, dù sao cậu thu thập đều là sủng thực tự nhiên, không có vấn đề gì cả.

Có điều, nếu như bị hiệp hội sủng thực kiểm tra, quá trình rất rườm rà, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán cũng như tổn hại danh dự của cửa hàng, chuyện này với việc cậu hoàn thành nhiệm vụ hệ thống là cực kỳ bất lợi.

- Anh, mau nhìn xem, đây quả nhiên là hắc điếm.

Lúc này, Phạm Tiểu Ngư chú ý tới đông đảo sủng thực đặt ở trên quầy, khi thấy yết giá lập tức kinh hô nói ra.

Phạm Ngọc Kinh đưa tầm mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức âm trầm:

- Không nghĩ tới ở khu ngoại thành, hắc điếm phách lối như vậy, quả nhiên là địa phương không có vương pháp quản chế.

- Ồ.

Tô Bình cười lạnh:

- Giá đắt thì nói là hắc điếm, mua không nổi cũng đừng mua, chớ ăn không nổi liền chạy tới nói xấu người khác, hàng tôi bán đều là hàng đẹp giá rẻ, tiền nào của nấy, tuyệt đối công đạo!

- Ăn không nổi?

Phạm Tiểu Ngư bị chọc giận quá mà cười lên.

Coi như giá tiền này đắt hơn gấp mười lần nữa, đối bọn họ mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi, lại còn nói bọn họ ăn không nổi?

Với lại, rõ ràng là đắt hơn sủng thực bình thường gấp mười lần, còn có hàng đẹp giá rẻ?

- Tiền nào của nấy sao, tôi cũng muốn biết anh bán thứ kia giá 20 ngàn tệ thì có tác dụng gì, chẳng lẽ ăn xong có thể trường sinh bất lão?

Phạm Tiểu Ngư giận quá thành cười.

Tô Bình thản nhiên nói:

- Mới 20 ngàn tệ đã đòi trường Sinh bất lão, cô đánh rắm cũng không thơm như vậy.

- Anh!

Đôi mắt đẹp của Phạm Tiểu Ngư trừng to, lập tức nổi giận nói:

- Anh nói lại lần nữa xem?

- Chẳng lẽ không phải?

Tô Bình nhún vai.

- Xúc phạm em gái tôi, tôi muốn cậu chết.

Ánh mắt Phạm Ngọc Kinh trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên ra tay, năm ngón tay như thiểm điện chụp vào cổ Tô Bình.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một cảm giác vô cùng nguy hiểm nổi lên trong lòng.

Không cho phép Phạm Ngọc Kinh nghĩ nhiều, đột nhiên một tiếng răng rắc, cánh tay của cậu như là nhận một loại áp bách nào đó, bỗng nhiên từ chỗ khuỷu tay gãy ra, xương cốt vỡ vụn.

Kịch liệt đau nhức trong nháy mắt đánh tới, Phạm Ngọc Kinh hít một hơi lạnh vào miệng, nhanh chóng rút lui mấy bước, kéo dài khoảng cách cùng Tô Bình.

- Anh hai?

Hết thảy biến hóa quá nhanh, Phạm Tiểu Ngư tức giận chỉ nhìn thấy anh hai ra tay muốn giáo huấn đối phương, lại đột nhiên cả người lui lại, tựa như là bị cái gì đánh trúng.

Khi thấy cánh tay Phạm Ngọc Kinh bị bẻ gãy, Phạm Tiểu Ngư quá sợ hãi, anh hai của cô là nhân vật bậc nào, sớm đã tốt nghiệp tiến vào chiến đội Chiến Sủng Sư cường đại, thực lực vượt xa cô, giờ phút này thế mà bị phế cái cánh tay?

Tô Bình thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc, trong lòng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, hệ thống quả nhiên ngưu bức, nói được thì làm được.

- Nếu không phải nể tình anh không có sát ý, lần này không chỉ phế bỏ anh một cánh tay.

Tô Bình cười lạnh nói.

Cậu ở vị diện bồi dưỡng cũng coi đã chết hơn trăm lần, có cảm ứng cực kỳ nhạy cảm đối với sát ý, lúc trước Phạm Ngọc Kinh chỉ là muốn giáo dục mình một trận, không có sát tâm, cho nên hệ thống không trừng trị nghiêm trọng lắm.

- Là anh ra tay?

Phạm Tiểu Ngư quay đầu, có chút khiếp sợ nhìn Tô Bình.

Có thể nhẹ nhõm bẻ gãy một cánh tay của anh cô, đây là người thế nào?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tô Bình cũng chừng hai mươi tuổi, so với anh cô còn trẻ, đây chẳng phải là nói thiên phú của Tô Bình còn mạnh hơn so với anh cô?

Phạm Ngọc Kinh cũng coi là người trải qua vô số khổ chiến, mặc dù cánh tay bẻ gãy đau nhức vô cùng, nhưng vẫn cắn răng nhịn được, vẻ chấn kinh trong mắt cậu ta còn nhiều hơn Phạm Tiểu Ngư, vừa rồi trong nháy mắt đó, cảm giác nguy hiểm kia vẫn y nguyên như kim châm lưu lại trong lòng, khó mà xóa đi.

Cậu không chút nghi ngờ, mới vừa rồi chính mình vừa dạo qua quỷ môn quan một lượt!

- Cậu đến tột cùng là người nào?

Phạm Ngọc Kinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, có thể tuỳ tiện phế bỏ một cánh tay của mình, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nhân vật như vậy tuyệt đối là thiên tài, so với những thiên tài chói mắt trong Liên Bang thì cũng không thua kém chút nào, tuyệt sẽ không phải hạng người vô danh!

- Như anh thấy, tôi chỉ một người bình thường, ông chủ cửa hàng sủng thú.

Tô Bình lạnh nhạt nói:

- Hiện tại, tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi bình đẳng rồi nhỉ.

Sắc mặt Phạm Ngọc Kinh biến đổi, anh ta trầm giọng nói:

- Chúng tôi không có ý mạo phạm, chỉ là việc quan hệ đến thân nhân, cho nên có chút nóng nảy.

- Ha ha.

Tô Bình cười khẽ.

Nhưng trong lòng cậu đang thở dài.

Quả nhiên, có thực lực mới có quyền nói chuyện, nếu không người ta căn bản lười nghe mình giải thích, nắm đấm lớn chính là đạo lý, dù là câu nói này là sai!

- Vừa rồi không phải anh hỏi tôi thứ này có làm được cái gì sao?

Tô Bình lạnh nhạt nói:

- Vật này gọi Thất Thải Phật Tâm Diệp, xem như một loại sủng thực, nhưng thuộc về loại sủng thực chỉ sử dụng duy nhất một lần, hiệu quả duy nhất đó là có thể đủ dẫn dắt linh tính của sủng thú, để ngộ tính sủng thú được đề cao.

- Khải linh?

Phạm Ngọc Kinh nghe xong biến sắc.

Có thể khải linh, có thứ nào không phải từ 100 ngàn tệ trở lên?

Nơi này thế mà chỉ bán 20 ngàn tệ?

Phạm Tiểu Ngư đỡ lấy anh mình cũng ngẩn người, không nghĩ tới cây thực vật loè loẹt này lại là bảo vật khải linh.

- Thất Thải Phật Tâm Diệp này có thể dẫn dắt sủng thú đẳng cấp gì?

Phạm Ngọc Kinh nghi vấn hỏi.

Giờ này khắc này, anh ta đã không có xem ông chủ cửa hàng này là thương nhân lòng dạ hiểm độc nữa, thử hỏi có thương nhân lòng dạ hiểm độc nào có thể thần không biết quỷ không hay đánh gãy anh ta một cánh tay?

Tô Bình nhún vai nói:

- Dưới Vương Thú đều có tác dụng.

- Ây...

Hai anh em trợn mắt líu lưỡi.

Dưới Vương Thú đều có tác dụng?

Điều này chẳng phải nói, mạnh mẽ như sủng thú cấp 9 cũng có tác dụng?

Bảo vật có thể để cho sủng thú cấp 9 khải linh, đây là khái niệm gì? Đừng nói 100 ngàn tệ, chính là hơn triệu cũng không mua được!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai anh em này nhìn về Tô Bình đều có chút quái dị, nếu nói người này là lừa đảo, thì thực lực mạnh đến quá phận, thực lực như vậy không cần thiết đi lừa đảo.

Nhưng muốn nói không phải lừa đảo...ai sẽ ngốc như vậy, đỉnh cấp bảo vật chỉ bán 20 ngàn tệ?

Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của hai anh em này, khóe miệng Tô Bình co rúm một cái, trong lòng cũng là mười phần đau lòng, làm sao cậu không biết giá 20 ngàn tệ hoàn toàn là giá rau cải trắng, cũng chỉ có hệ thống tài đại khí thô mới có thể nhận định giá cả “Hợp lý” như vậy.