Chương 2: Thế Giới Tinh Sủng (2)

Chương 2: Thế Giới Tinh Sủng (2)

Ngồi dậy một lát, Tô Bình cảm thấy bên ngoài đã không còn tiếng động, cậu mới từ mặt đất đứng dậy.

Cậu nhìn quanh căn phòng một cái, thấy được rất nhiều poster của Tinh Sủng, mặc dù trước kia là một người bình thường, nhưng về mặt nghiên cứu Tinh Sủng thì cậu không hề thua kém so với Tinh Sủng Chiến Sư bình thường.

Đương nhiên, điều này không phải là vì cậu có niềm đam mê, yêu thích to lớn đối với Tinh Sủng. Mà ngược lại, “Tô Bình” này mười phần chán ghét Tinh Sủng, sở dĩ cậu nghiên cứu chỉ vì mục đích tìm ra biện pháp giúp những người bình thường đánh bại Tinh Sủng!

Nói một cách chuẩn xác, thì đó là tìm biện pháp đánh bại Tinh Sủng của cô em gái Tô Lăng Nguyệt!

Nhưng mà trải qua nhiều năm, cậu vẫn y nguyên như vậy, ngày nào cũng phải chịu sự xúc phạm và khinh miệt, không thể chống trả, cho thấy được công cuộc nghiên cứu rất là gian nan.

Nhớ lại mười tám năm sinh hoạt của người anh em này, Tô Bình cảm thấy hơi xúc động, đối phương chẳng làm nên được trò trống gì, đã vậy còn đắc tội với cả quý nhân duy nhất bên cạnh, từ nhỏ đã nghịch ngợm, phá phách, không phải ném con sâu róm vào trong hộp cơm của em gái, thì nhân lúc nửa đêm giả ma hù em gái, chúng gần như đã trở thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu của Tô Lăng Nguyệt.

Bây giờ thì tốt rồi, quý nhân biến thành địch nhân, em gái không còn hiền lành như xưa, trái lại nó trở thành ám ảnh của cậu lúc trưởng thành.

Tô Bình đoán chừng, bản thân mình phải tìm cơ hội để hòa giải với vị quý nhân này mới được. Nếu không cậu sẽ gặp những việc bất ngờ và kinh hãi nhiều lần hơn, coi như là cậu không lưu lại ám ảnh trong tâm trí thì thần kinh cũng bị suy nhược.

Dọn dẹp đơn giản một chút, Tô Bình mang dép đi xuống lầu.

- Tại sao bây giờ mới xuống, cháo nhanh nguội rồi, mau tới ăn đi.

Mẹ Lý Thanh Như nói, bà ấy nhìn qua thì chỉ hơn bốn mươi tuổi, dịu dàng và nhã nhặn.

Ở trên bàn ăn, Tô Lăng Nguyệt đã ngồi vào chỗ và bắt đầu ăn, còn đặt Huyền Diễm Thú được gọi là "Tuyết Cầu" ngay trên chiếc ghế bên cạnh, mà cái ghế này là thuộc về Tô Bình.

Khóe miệng Tô Bình khẽ giật giật, ăn bữa sáng thôi mà cũng có thể cảm nhận được ác ý mãnh liệt...

- Con đến đây.

Tô Bình vào phòng khách lấy một chiếc ghế khác để ngồi, nhìn món cháo trắng, bánh thịt, sữa đậu nành trên bàn, cảm thấy thực sự có chút đói bụng.

Tô Lăng Nguyệt hơi nhíu mày, liếc qua nhìn Tô Bình, cô đã cố ý để Tuyết Cầu chiếm chỗ để chọc giận Tô Bình, để cậu chủ động nổi giận, rồi la hét lớn tiếng làm cho mẹ phê bình cậu.

Quái lạ!

Bỗng nhiên ánh mắt của Tô Lăng Nguyệt xuất hiện chút cảnh giác, hôm nay thái độ của tên này khác thường, liệu cậu có đang lén lút giở trò quỷ?

- Mẹ, con ăn xong rồi, con đi học viện trước đây.

Kế hoạch thất bại, Tô Lăng Nguyệt cũng không còn tâm trạng lề mề, ăn xong vài món ăn, cô nói với mẹ.

Lý Thanh Như thấy con gái muốn đi, liền vội nói:

- Tiểu Nguyệt chờ một chút.

- Hả?

Tô Lăng Nguyệt quay đầu lại.

- Gần đây, việc kinh doanh trong cửa hàng của anh con không tốt, không hề có chút sức sống nào, nếu không thì con để Tuyết Cầu trong cửa hàng để thúc đẩy phát triển, bù đắp mặt thiếu sót.

Tô Lăng Nguyệt sững người một lúc, liếc nhìn Tô Bình đang dùng cái miệng to ăn táo, cô ngay lập tức trợn mắt lên, tức giận nói:

- Mẹ, từ khi mẹ giao cửa hàng này cho tên khốn này tiếp quản thì kinh doanh càng ngày càng tệ, nguyên nhân là vì cái gì, còn không phải là anh cả ngày không thèm làm việc đàng hoàng, sự việc lần trước xém chút nữa đã bị khiếu nại lên hiệp hội Tinh Sủng, mẹ quên rồi sao?

- Người ta đến gửi nuôi dưỡng một con "Giản Tấn Điểu" khoẻ mạnh, nhưng anh còn chưa nuôi dưỡng tới một tuần, lúc mang trở về, con chim kia gặp người liền chửi "Ngu thì chết", miệng toàn những lời lẽ thô tục, kết quả không qua mấy ngày đã bị người ta đánh chết, đến bây giờ vẫn còn chưa giải quyết xong!

- Đối với một người ngay cả một con "Giản Tấn Điểu" cũng không nuôi nổi, mẹ nghĩ làm sao con dám đưa Tuyết Cầu cho anh nuôi? Đây chính là Tinh Sủng cao cấp có hi vọng tấn thăng đến cấp 8, nếu mẹ bỏ được thì con cũng không còn ý kiến, dù sao Tuyết Cầu cũng là do mẹ mua.

Lý Thanh Như há to miệng, nhưng không nói nên lời, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Nếu như không phải thân thể bà không khoẻ, cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, thì cũng không để Tô Bình tiếp quản công việc kinh doanh của cửa hàng sớm như vậy.

Tô Bình trông thấy Tô Lăng Nguyệt đang nhìn về phía mình với ánh mắt bất thiện, không biết nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, không để ý tới chuyện gì nữa.

Một lúc sau, Tô Bình cũng ăn xong bữa sáng, như thường lệ, dưới sự căn dặn của Lý Thanh Như, cậu đạp xe tiến về cửa hàng.

Cửa hàng này là cửa hàng Tinh Sủng.

Tô Bình là một con gà mờ trong việc đào tạo Tinh Sủng, được gọi là Đào Tạo Sư, chứ kì thực nói trắng ra là các loại dịch vụ phục vụ cho Tinh Sủng.

Xét cho cùng, một Đào Tạo đại sư chân chính sẽ có thể thay đổi tiềm lực, cấp bậc của Tinh Sủng, địa vị không hề thua kém gì so với Tinh Sủng Chiến Sư, hoặc thậm chí còn cao hơn!

Trên đường đi, Tô Bình nhìn thấy những tòa nhà cao tầng như ở địa cầu, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là những Tinh Sủng với hình dáng kì lạ.

- Quả nhiên đây đúng là một thế giới khác...

Tô Bình có chút thổn thức, hết thảy mỏi thứ đều giống như một giấc mơ, nhưng đây lại là thực tế.

Chẳng bao lâu, cậu đã đi đến cửa hàng Tinh Sủng của mình.

Cửa hàng nằm ở cuối con phố thương mại, đây là địa điểm khá vắng vẻ, nhưng vào lúc trước lượng người đi tới đây cũng không tệ lắm, bởi vì mẹ của Tô Bình, Lý Thanh Như là một Đào Tạo Sư chính quy thuộc Liên bang, mặc dù chỉ là Đào Tạo Sư sơ cấp, nhưng mở cửa hàng Tinh Sủng nhỏ này thì cũng coi như dư xài, bởi vì có nhiều vị khách quen quay trở lại.

Nhưng kể từ khi cửa hàng rơi vào tay Tô Bình, tình hình đã giảm xuống mức nghiêm trọng.

Mọi người có tin được vào một người chán ghét Tinh Sủng sẽ trông nom Tinh Sủng tốt?

Xôn xao~!

Tô Bình kéo cửa cuốn lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong cửa hàng, cậu có thể trông thấy bụi bay trong không khí. Có vẻ như nó đã không được quét dọn lâu rồi, ở trong tiệm truyền đến mùi khai nước tiểu và phân của sủng thú, mũi có chút khó chịu.

Tô Bình hơi nín thở một chút, khẽ nhíu mày.

“Mục tiêu trong phạm vi, kiểm tra đến độ thích hợp của linh hồn, tiến hành kiểm tra và đo lường khế ước..."

"Khế ước hoàn thành, hệ thống bắt đầu trói buộc..."

"Trói buộc thành công...chuẩn bị khởi động..."

Đột nhiên, một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu Tô Bình.

Hệ thống?

Tô Bình ngây người chốc lát, bỗng nhiên đôi mắt cậu tỏa ra ánh hào quang.

- Xem ra, nên đến thì vẫn phải đến...