Chương 15: Thu Thập Lương Thực

Chương 15: Thu Thập Lương Thực

“Kí chủ đã kết nối vực ngoại sao băng Khu 1002.”

“Thời gian kết nối 24 giờ...”

“Kí chủ còn đang trong thời gian bảo hộ tân thủ, thu hoạch được ba mươi lần tử vong miễn phí!”

“Kí chủ thu hoạch được tân thủ không gian, dung tích là một mét khối.”

“Kí chủ thu hoạch được ba lần Giám Định Thuật Vạn Cổ Hoa Thảo sơ cấp...”

“Mời tự hành thăm dò...”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, Tô Bình lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mắt là một mảnh rừng núi hoang vu không có chút dấu hiệu nào của sự sống, đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, có thể trực tiếp nhìn đến vũ trụ mênh mông.

Tô Bình nhanh chóng nhìn thoáng chung quanh, khi xác nhận không có quái vật gì mới hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi hệ thống:

- Tôi vừa nghe được miễn phí ba mươi lần tử vong? Cái này không phải vô hạn?

"Dĩ nhiên không phải."

Hệ thống lạnh nhạt nói:

"Lần trước cấp cho ký chủ vô hạn tử vong để làm nhiệm vụ tân thủ, hiện tại kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, không thể tiếp túc hưởng dụng!

“Mặt khác, sau khi thời hạn bảo hộ tân thủ kết thúc, kí chủ sẽ không còn thu được số lần tử vong miễn phí, cho nên, mời kí chủ mau chóng tăng thực lực lên, nếu không tương lai nửa bước khó đi!"

Tô Bình ngẩn người, không biết nói gì:

- Dựa theo như vậy, về sau không có số lần tử vong miễn phí thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chết là thật sự chết rồi?

Cậu cũng không cho rằng, tương lai mình xuất hiện ở địa phương khủng bố tương tự như Lôi Đình Vân Hải giới mà có thể không chết một lần nào!

“Kí chủ có thể dùng điểm năng lượng mua sắm số lần tử vong, giá tiền là một phần mười vị diện bồi dưỡng, khi số lần tử vong về không, kí chủ sẽ bị cưỡng chế truyền tống về chủ thế giới.”

Hệ thống nói ra.

- Có thể mua sắm?

Tô Bình giật mình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhọm, như vậy còn tính hợp lý.

Rống!

Đúng lúc này, nơi chân trời xa truyền đến một tiếng gào thét mạnh mẽ, dường như sấm sét.

Tô Bình vội vàng không kịp chuẩn bị, bị dọa đến thân thể cứng ngắc, sau đó cậu trông thấy cuối tầm mắt, bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm như bị lửa đốt, tựa như dưới bầu trời nơi đó đang bộc phát một trận ác chiến!

- Tiếng rống lớn như vậy, coi như Vương Thú cùng lắm cũng đến thế...

Trái tim Tô Bình đập bình bịch, không do dự, cậu nhanh chóng quay người chạy về một bên khác khu rừng.

Chạy vài được trăm mét,

Ầm!

Bỗng nhiên một tiếng rít vang lên, Tô Bình chỉ kịp nghiêng đầu nhìn thấy một cái miệng rộng lớn dữ tợn đang tới gần.

Ánh mắt tối sầm.

Ngay cả cảm giác đau cũng không kịp trải nghiệm, Tô Bình biết mình đã chết rồi.

Với lại, cậu còn không có thấy rõ mình bị thứ gì giết chết.

Nhưng có thể khẳng định là, thi thể của mình bị vật kia ăn hết.

- Một điểm năng lượng vị diện bồi dưỡng cũng khủng bố như vậy sao, mẹ nó...

Tô Bình có chút im lặng, chính mình vừa mới tiến vào bao lâu? Cứ như vậy êm đẹp chết oan chết uổng, hơn nữa hoàn toàn là đột tử!

- Ta quá yếu...

Tô Bình cảm thấy mệt mỏi, cậu vẫn chỉ là người bình thường, có ít quái vật giỏi về ẩn núp trong bóng tối, cậu căn bản không thể cảm giác được, thậm chí còn có thể chủ động chạy đến bên miệng đối phương...

“Tại chỗ phục sinh / ngẫu nhiên phục sinh?”

Trước mắt nhảy ra dòng chữ nhắc nhở.

Tô Bình liếc mắt, mặc dù cậu cũng không biết trạng thái lúc này của mình có còn thân thể hay không, nhưng vẫn thói quen đưa tay điểm hướng “Ngẫu nhiên phục sinh”.

Hào quang rực rỡ kèm theo cảm giác nóng bỏng như thủy triều từ bốn phía lao đến, ánh mắt dần dần rõ ràng.

Rất nhanh, Tô Bình liền thấy rõ tình huống chung quanh, lần này cậu xuất hiện ở một sườn núi hoang vu chất đầy đá vụn, chung quanh cỏ dại thưa thớt, không có quái vật.

- Chờ một chút, đó là...

Bỗng nhiên, Tô Bình nhìn thấy đống đá xa xa hơi rung nhẹ, nhìn kỹ, lập tức toàn thân lông tơ dựng thẳng lên.

Ở đâu ra đống đá, rõ ràng là con vật toàn thân nham thạch có hình dáng cự mãng!

Bàn Nham Xà

Thuộc tính: sủng thú hệ Địa

Đẳng cấp: Cấp 8 hạ vị

Chiến lực: 8.1

Tư chất: Kém

Năng lực khống chế: Lượn Vòng, Rắn Nuốt, Địa Lôi Bạo Thứ, Đại Địa Thủ Hộ

Tô Bình vừa nhìn đến con cự mãng này thì một loạt tin tức xuất hiện trong đầu, nhìn thấy cấp bậc của nó, con ngươi Tô Bình có chút co lại, lại là sủng thú cấp 8!

Chẳng qua, con Bàn Nham Xà cấp 8 này tư chất cực kém, với cái nhìn của Tô Bình, chiến lực của nó chỉ là miễn cưỡng đạt tới cấp 8, ở trong đồng loại hẳn là thuộc về yếu kém.

- Chạy!

Tô Bình quay người muốn đi, trong lòng không ngừng mặc niệm “Không nhìn thấy”.

Tại chớp mắt xoay người, bỗng nhiên khoé mắt cậu thoáng nhìn thấy một vật, thân thể nhất thời ngừng lại.

“Nham Chu Quả?”

Tô Bình nhìn về một cây thực vật bên cạnh khe nham thạch ở phía trước bốn năm mét, đây là một gốc cây cao nửa mét, phía trên có một chùm trái cây tựa như từng giọt mưa đỏ hồng, có kích cỡ hạt đậu nành, theo gió nhẹ nhàng lắc lư.

Dường như cậu sớm đã nhận ra gốc thực vật này, đủ loại tin tức liên quan tới nó trong nháy mắt hiện lên ở trong đầu, kể cả miêu tả công hiệu, chu kỳ sinh trưởng...

Mà trong đó có một phần tin tức khiến Tô Bình không thể không dừng lại, nó là đồ ăn yêu thích nhất của Xích Chu điểu!

- Lương thực sủng thú?

Tô Bình ngơ ngác một chút, không nghĩ tới gần ngay trước mắt đúng là một loại đồ ăn cho sủng thú, điều này còn nhờ hệ thống tạm thời cho cậu một bộ Giám Định Thuật Vạn Cổ Thảo Mộc nên mới có thể biết được, không thì đã bỏ qua.

Thế nhưng mà...

Nhìn con Bàn Nham Xà đang nhẹ nhàng ưỡn ẹo thân hình ở nơi xa, sắc mặt Tô Bình hơi biến hóa.

Nhưng chỉ vẻn vẹn do dự một lát, Tô Bình lập tức làm ra quyết định, bỗng nhiên cả người cậu từ đằng sau nham thạch xông ra, liều lĩnh chạy đến trước mặt Nham Chu Quả.

Cậu nhổ tận cả gốc cây Nham Chu Quả một cách thô bạo, nhưng loại thực vật này sinh trưởng cực kỳ kiên cố, cậu dùng lực lượng quá mạnh, bàn tay bị gai nhọn trên rễ cây quấn tới, đau đớn vô cùng.

“Phải chăng thu nhập vào không gian chứa đựng?”

Hệ thống nhắc nhở.

- Thu!

Tô Bình không chút nghĩ ngợi trả lời.

Nham Chu Quả trong tay cậu lập tức biến mất, cùng lúc đó, Tô Bình cảm giác được trong đầu của mình xuất hiện thêm không gian hư vô, diện tích cực nhỏ, mà Nham Chu Quả thì đang lơ lửng ở bên trong.

- Đây chính là không gian chứa đựng?

Tô Bình nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra.

Tê tê!

Bỗng nhiên, mặt đất chung quanh có chút rung động.

Tô Bình ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Bàn Nham Xà xa xa ngẩng đầu, mắt rắn nhìn chằm chằm cậu.

Chạy!

Tô Bình không nói hai lời quay đầu chạy, mặc dù cậu biết khả năng mình chạy thoát cực thấp.

Mười mấy giây sau...

“Tại chỗ phục sinh / ngẫu nhiên phục sinh?”

Hệ thống tuyển hạng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt, không chút huyền niệm, Tô Bình không thể đào thoát, cậu bị đầu Bàn Nham Xà này nuốt vào trong miệng tanh hôi, bị thể nội nó đè ép đến chết.

Toàn thân chia năm xẻ bảy, cảm giác đau đớn thoáng như ảo giác.

Tô Bình hơi nhếch miệng, giờ phút này vẫn cảm giác giống như mình đang cởi trần chạy giữa trời lạnh thấu xương, cả người run rẩy.

- Còn tốt, lần này không lỗ...

Tô Bình trong lòng an ủi, chí ít hái được một ít lương thực rồi, mặc dù đau đớn, nhưng đây chính là sinh hoạt.

- Còn lại 28 lần cơ hội, nếu mỗi lần trước khi chết đều có thể thu thập được một ít lương thực, đoán chừng cũng có thể lấy đầy hơn phân nửa không gian chứa...

Tô Bình thầm nghĩ trong lòng, cũng có chút chờ đợi.

“Ngẫu nhiên phục sinh.”

Tô Bình làm ra lựa chọn.

Thân thể lại một lần nữa khôi phục tri giác, nhưng vừa mới khôi phục liền cảm giác giá rét thấu xương, bốn phía xem xét, chính mình lại ngâm trong nước.

“Lần này ngẫu nhiên là địa phương nào?”

Tô Bình kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, mấy con quái vật giống như cự ngạc đang chậm rãi bò tới.

- Ta...

Không cho Tô Bình cơ hội giãy dụa, thân thể của cậu trong nháy mắt bị bổ nhào, xé nát.

“Tại chỗ phục sinh / ngẫu nhiên phục sinh?”

“Ngẫu nhiên.”

“Ngẫu nhiên.”

“Ngẫu nhiên...”

Lần lượt tử vong, lần lượt phục sinh.

Có khi vừa phục sinh liền bị giết chết, cũng có khi liên tục hái được thật nhiều trái cây kỳ dị cho sủng thú mới gặp được quái vật.

Rất nhanh, ba mươi lần phục sinh miễn phí đã sử dụng hết.

- Hô...

Tầm mắt từ trong màn đen khôi phục ánh sáng, hoàn cảnh cửa hàng quen thuộc xuất hiện, Tô Bình cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút tiếc nuối.

- Thu hoạch lần này hẳn là rất phong phú.

Tô Bình nhìn đống lương thực sủng thú trong không gian chứa đựng, trong lòng có chút thỏa mãn, riêng là số lượng mà nói thì vô cùng phong phú, cũng không biết hệ thống sẽ phán đoán định giá thế nào.

“Phải chăng tiến hành định giá bán?”

Hệ thống nhắc nhở.

- Phải.

Tô Bình lập tức đồng ý.

Rất nhanh, toàn bộ lương thực sủng thú đột nhiên biến mất, sau đó, Tô Bình liền nhìn thấy trên quầy kệ cửa hàng xuất hiện từng cái bình bình lọ lọ, hoặc là cái chậu, bên trong tất cả đều là lương thực sủng thú mà cậu dùng mệnh ngắt tới.

“Cực Sí Tầm Ngư Thảo, giá bán 380 tệ, một gốc.”

“Băng Hỏa Xà Lân Thảo, giá bán 800 tệ, một gốc.”

“Nham Chu Quả, giá bán 130 tệ, một hạt.”