Chương 13: Chủ Nhân Của Nó Là Một Thiên Tài

Chương 13: Chủ Nhân Của Nó Là Một Thiên Tài

Toàn trường xôn xao!

Không ngờ Trương Hiểu thất bại hai ván liên tiếp.

Mặc dù Trương Hiểu phái ra hai sủng thú Ma Long Khuyển và Nham Tê Thú, một con có huyết thống Vương Thú không cần bàn cãi, một con sủng thú cấp trung có thuộc tính tương khắc, vừa đến trưởng thành đã có thực lực cấp 4. Cả hai con sủng thú đều bị một Lôi Quang Thử cấp thấp đánh bại.

- Đó là sủng kỹ hệ Lôi “Lôi Ảnh Tàn Ảnh”?

- Má ơi, một con Lôi Quang Thử mà có thể lĩnh ngộ được loại sủng kỹ cấp cao như vậy?

- Thật là đáng sợ, đây quả thực là Thử Vương!

Không ít học viên ở nơi này nhận ra Lôi Ảnh Tàn Ảnh, ai nấy đều rung động không thôi.

Lại thắng...

Nhìn Lôi Quang Thử lanh lợi chạy về, Tô Yến Dĩnh giật mình bừng tỉnh, chuyện ngày hôm nay thật sự quá không chân thật.

Đáng chết!

Trương Hiểu nghe tiếng kinh hô trong toàn trường, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nếu như nói ván đầu tiên là cậu chủ quan khinh địch, nhưng ván thứ hai đã phái ra Nham Tê Thú có thuộc tính tương khác mà vẫn bại trận, vậy chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người.

Chỉ là một Lôi Quang Thử thế mà lại nghiền ép cậu, thật quá khó coi!

Nếu không phải Tinh Không Da La Thú còn đang trong giai đoạn bồi dưỡng nên cậu không mang đến, thì hôm nay tuyệt sẽ không bị thua như vậy!

Ánh mắt Trương Hiểu lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yến Dĩnh nơi xa, đối phương khiến cậu mất mặt ở đây, mối thù này cậu nhớ kỹ.

- Tiếp theo, mời hai bên phái sủng thú ra so tài ván thứ ba.

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố, nói xong trọng tài còn nhìn thoáng qua Lôi Quang Thử trong ngực Tô Yến Dĩnh, thực lực con vật nhỏ này quá kinh diễm, thiên phú tốt khiến người ta ghen ghét, nếu không có gì ngoài ý muốn, lấy hai đại sủng kỹ cấp cao, nó đủ để nghiền ép hầu hết sủng thú cấp thấp.

Hừ!

Trương Hiểu hừ lạnh một tiếng, cậu quay người xuống đài mà không phái sủng thú thứ ba của cậu ra.

Cậu nhận thua.

Mặc dù cậu còn có một con sủng thú có thực lực mạnh hơn Ma Long Khuyển, cũng là át chủ bài trong vòng loại này, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn so với Ma Long Khuyển. Hơn nữa tạm thời cậu còn không có cách nào hoá giải một chiêu Lôi Ảnh Tàn Ảnh kia, liều mạng cả hai bên đều sẽ tổn hại.

Cậu còn có rất nhiều đối thủ, dù từ bỏ một trận này cậu tự tin vẫn có thể thông qua vòng đấu loại, không cần thiết phải chiến đấu tới cùng mà vô tình trở thành đá dò đường cho người khác.

Khi Trương Hiểu rời sân, toàn trường lập tức vang lên một trận reo hò huyên náo.

Có điều bên trong tiếng hoan hô càng nhiều hơn mấy phần đùa bỡn.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, một đấu trường trang nghiêm hùng vĩ thế này lại vì một con Lôi Quang Thử cấp thấp giá rẻ mà lớn tiếng reo hò khen hay, sau khi thán phục mọi người lại cảm thấy có chút buồn cười.

- Thắng...

Tô Yến Dĩnh nhìn bóng lưng Trương Hiểu, giật mình, toàn trường đang nhiệt liệt hoan hô cổ vũ cô, hết thảy đều là thật.

Cô…cô không làm bất cứ điều gì, cứ như vậy mà thắng.

Chỉ dựa vào Lôi Quang Thử mà trước đó cô còn có ý định giải trừ khế ước.

Lôi Đoạn, Lôi Ảnh Tàn Ảnh...

Tô Yến Dĩnh nhìn Lôi Quang Thử không ngừng cọ qua cọ lại trong lòng ngực mình, cảm giác quá không chân thực, sủng kỹ cường đại chỉ nhìn đã khiến cho người ta sợ hãi, thế mà đồng thời xuất hiện ở trên thân Lôi Quang Thử.

Sao trước kia cô không phát hiện ra, nó có thiên phú chiến đấu cao như vậy chứ?

Mới đưa đi gửi nuôi một đoạn thời gian, hiện tại giống biến thành con vật khác, không đúng, có lẽ đã đổi thành một con chuột khác rồi.

Nghĩ đến cửa hàng gửi nuôi, bỗng nhiên Tô Yến Dĩnh khẽ giật mình, vẻ mờ mịt trong đôi mắt biến mất, cô như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ những chuyện này có liên quan đến cửa hàng sủng thú?

Thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là một cửa hàng sủng thú rất bình thường mà thôi, không thể nào có chuyện đó.

...

- Hôm nay thực sự là được mở mang tầm mắt.

- Đúng vậy, cho chúng ta thấy được một trận chiến đấu thần kỳ.

Những người trên ghế lãnh đạo, mấy nhân vật cường đại nhìn cuộc chiến kết thúc, vẻ mặt tràn đầy thán phục, vui vẻ không thôi.

- Trước kia từng nghe nói qua một ít chuyện, nghe nói có một sủng thú cấp thấp thiên phú cực cao, lĩnh ngộ được sủng kỹ cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể vượt cấp đánh bại sủng thú cấp cao, tôi vẫn cho đây là chuyện ai đó bịa đặt, không nghĩ thật sự tồn tại loại khả năng này...

Người đàn ông khôi ngô cảm thán nói.

Người phụ nữ tóc đỏ gật đầu tán thành.

- Trên người Lôi Quang Thử có hai sủng kỹ cấp cao tuyệt không phải trùng hợp, có lẽ chủ nhân của nó đào tạo, tôi chỉ có thể nói, chủ nhân của nó là một thiên tài!

- Chính là cô bé kia sao? Thật sự là tự tin, ngay cả tăng phúc cơ bản cho Lôi Quang Thử cũng không dùng tới, xem ra có lẽ chúng ta còn chưa nhìn rõ thực lực chân chính của Lôi Quang Thử.

- Ha ha, ông suy nghĩ nhiều quá, tuy có thể bồi dưỡng một Lôi Quang Thử cấp thấp đến trình độ này là không dễ dàng, tôi cũng rất hiếu kỳ, nếu cô bé có bản lãnh thì này vì sao không bồi dưỡng Tinh Sủng cấp cao khác, hay bên trong trong có nguyên nhân gì đặc biệt?

- Đổng phó giáo, cô bé này cần được lưu ý nhiều hơn.

- Đương nhiên, nhân tài như vậy, trường học tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

...

...

Sắc trời đã tối.

Đường Hoa Đào, bên trong cửa hàng sủng thú Tiểu Tinh Nghịch.

Chờ Tô Bình tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, cậu ngủ một giấc thẳng tới ban đêm.

Đứng dậy bật đèn, ánh sáng có hơi chướng mắt, Tô Bình lấy tay che một hồi mới dần dần híp mắt thích ứng, sau đó liền cảm giác bụng kêu ột ạt.

Lúc này cậu mới nhớ tới, bản thân còn chưa ăn cơm trưa.

Có điều ngoại trừ đói bụng, Tô Bình lại cảm giác tinh lực đã trở về, tinh thần dồi dào.

Nhìn thời gian cũng đã hơn mười giờ đêm, cũng đã đến lúc đóng cửa.

Đương nhiên, cửa hàng sủng thú khác cũng không phải đều như vậy, thậm chí có cửa hàng buôn bán suốt đêm, hai nhóm nhân viên thay phiên thay nhau, nhưng đó là những cửa hàng lớn làm ăn tốt, trước kia Tô Bình thì ước gì thời gian làm việc nhanh chóng kết thúc, trở về nhà thư thái chơi game.

“Tô Bình” mới đến, tự nhiên cũng không thể phá hỏng quy củ của nguyên chủ nhân này, huống chi cậu thật sự đói đến hoảng.

Cậu lấy chìa khoá, tắt đèn, khóa cửa, nhanh chóng lưu loát.

Tô Bình cưỡi xe đạp, một đường đi về phía bắc.

Nửa giờ sau, cậu liền về đến nhà.

- Trở về rồi.

Mẹ Lý Thanh Như đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy Tô Bình mở cửa đổi giày lập tức vặn nhỏ âm thanh, quay đầu hỏi:

- Hôm nay trong cửa hàng làm ăn thế nào?

Tô Bình nhìn thần sắc mẹ, hiển nhiên có chút quan tâm việc này.

- Cũng không tệ.

Tô Bình qua loa nói, cũng không thể nói mình ngủ từ trưa đến giờ.

- Từ từ sẽ tốt hơn, đừng nản chí, chỉ cần cố gắng chăm sóc tốt từng vị khách, con sẽ nhận được nhiều lời khen ngợi, làm ăn cũng sẽ từ từ khá hơn.

Lý Thanh Như sợ con mình nản lòng, vừa an ủi vừa dạy bảo, nhìn Tô Bình đổi giày tiến vào phòng khách, đứng lên nói:

- Đói bụng không, mẹ hâm nóng đồ ăn cho con, nếu không thì chờ em con về ăn luôn, thế nào?

- Con bé còn chưa về?

Tô Bình kinh ngạc hỏi.

Nếu là trước kia, Tô Lăng Nguyệt đã sớm ở nhà ăn cơm xong rồi, hôm nay còn chưa về?

- Con quên rồi sao, hôm nay học viện em con tranh tài, tối mới về.

Lý Thanh Như có chút tức giận nói, quan hệ của hai anh em này, bà cũng biết rõ, có chút bất đắc dĩ nhưng lại không biết làm sao.

Con cái lớn rồi, không thể áp đặt.

- Vâng.

Tô Bình tỏ vẻ không mấy quan tâm, nói:

- Con đói rồi, con ăn trước.

Mặc dù cậu cũng muốn hòa giải với đứa em gái này, nhưng cũng không thể oan uổng bản thân được, bụng cậu đói lắm rồi, ăn trước rồi nói sau, với lại cậu cảm thấy dù như mình chờ em gái này trở về cùng ăn, chưa chắc con bé đã cảm kích.

- Mẹ, con về rồi.

Ai ngờ, Tô Bình vừa dứt lời, cổng liền bị kéo ra, Tô Lăng Nguyệt đi vào, cô trừng mắt nhìn Tô Bình, hiển nhiên câu nói vừa rồi của Tô Bình đã bị cô đã nghe được.

Thay đổi giày xong, cô trực tiếp đi vào phòng khách, thấy Tô Binh đứng ở hành lang liếc mắt nói:

- Tránh ra!