Chương 87: Chương 86

Trường Xuân cung

“Mẫu phi, phụ hoàng đâu?” Từ lúc Cố Vân Yên tiến vào giai đoạn sắp sinh, số lần Tiêu Dục đến Trường Xuân cung liền dày đặc lên, có khi thậm chí một ngày đến hai lần, hôm nay nửa ngày không thấy bóng dáng Tiêu Dục, nhị hoàng tử còn có chút không quen.

“Hôm nay phụ hoàng phải cùng văn võ bá quan đến Tuân hà xem đua thuyền rồng, sao vậy, Hạo Nhi nhớ phụ hoàng sao?” Cố Vân Yên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhị hoàng tử nói.

Nhị hoàng tử gật đầu, nói: “Kia phụ hoàng sao không mang theo Hạo Nhi cùng mẫu phi cùng đi?”

“Bởi vì mẫu phi chuẩn bị sinh tiểu đệ đệ nha, cho nên phụ hoàng không thể mang theo mẫu phi, phụ hoàng lo lắng mẫu phi một người ở trong cung sẽ rất buồn, liền lưu lại Hạo Nhi bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ. Hạo Nhi nguyện ý bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ không?”

Nhị hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút do dự nói: “Đương nhiên được, Hạo Nhi sẽ bảo hộ mẫu phi cùng đệ đệ.”

Cố Vân Yên vui mừng cười, nói: “Hạo Nhi thực hiếu thảo! Vậy Hạo Nhi theo bà vú đi nghỉ trưa được không? Một lát tỉnh lại có thể gặp được phụ hoàng rồi.”

Nhị hoàng tử gật đầu, nhu thuận đi theo bà vú đi tiểu viện nghỉ trưa.

Cố Vân Yên nghỉ trưa một lát, nhàn rỗi vô sự, lại nhớ tới lúc trước còn có cái yếm chưa thêu xong, vì thế phân phó Thị Thư đem ra, tiếp tục thêu.

“A!” Mắt thấy sắp thêu xong rồi, Cố Vân Yên vô ý một cái, ngón trỏ liền bị kim châm, rất nhanh, miệng vết thương liền chảy ra một giọt máu loãng đỏ tươi.

Thoáng chốc, một cỗ mùi máu tươi xông vào mũi, Cố Vân Yên nhíu mày, khó chịu muốn nôn lại nôn không được.

Phía sau Thị Thư thấy trên tay Cố Vân Yên có máu, hét một tiếng kinh hãi: “Chủ tử, ngài có sao không? Sao lại bị thương thế này, nô tỳ đi lấy đồ băng bó cho ngài ngay.” Nói xong liền xoay người đi tìm hòm thuốc.

Cố Vân Yên xua tay nói: “Không cần, vết thương nhỏ thôi, rất nhanh thì tốt rồi.”

“Vậy nô tỳ xức thuốc cho ngài đi!” Thị Thư vẫn là lo lắng nói.

Cố Vân Yên nhẹ nhàng ‘Ân’ một tiếng, đồng ý Thị Thư đề nghị.

Không biết vì sao, trong lòng Cố Vân Yên cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì không lành sẽ phát sinh.

Đợi đến Thị Thư bôi thuốc cho nàng xong, Cố Vân Yên giống như vô tình nói: “Đêm nay gia yến, nhiều người lắm việc, các ngươi lưu ý chút, đừng để vào lúc mấu chốt này để người ta chui chỗ trống.”

Thị Thư quỳ gối đáp: “Dạ, nô tỳ ghi nhớ chủ tử dặn dò.”

(Người ta hay bảo phụ nữ có thai giác quan thứ 6 rất mạnh)

Không quá lâu, Tiêu Dục liền dẫn mọi người hậu cung khởi hành hồi cung, lúc này so với mọi năm sớm hơn không ít.

Mà lần đua thuyền rồng này, vẫn như cũ là Hoài vương đoạt giải nhất, Tiêu Hằng lại thành người thắng lớn nhất, thắng được bách quan cùng vạn dân ủng hộ, cũng thắng được Tiêu Dục tán dương.

Vừa về tới trong cung, Tiêu Dục lập tức phái người đến Trường Xuân cung báo cho Cố Vân Yên biết tin tức hắn đã hồi cung, cũng dặn nàng không cần đi Tử Thần điện quá sớm, chỉ cần đến trước lúc yến hội khai tiệc là được, tránh nàng phải chờ lâu.

Tiêu Dục lên tiếng, Cố Vân Yên tất nhiên là mừng rỡ, nàng cũng không muốn phí sức một bên chờ đợi khai tịch một bên ứng phó nhóm mệnh phụ triều đình nịnh nọt.

Cho nên, lúc Cố Vân Yên đi Tử Thần điện tham gia yến tiệc đoan ngọ, trừ bỏ nhất đế hai hậu, còn lại mọi người dĩ nhiên đã đến đông đủ, Cố Vân Yên liếc mắt nhìn chung quanh một cái, mới theo Thị Thư cùng Thị Họa dìu đỡ, ngồi xuống chỗ phía dưới Đức phi.

Không đến một ly trà, hai người Tiêu Dục cùng Hoàng hậu liền một tả một hữu nâng Thái hậu chậm rãi đi vào Tử Thần điện.

“Vi thần /nô tì/ tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Thái hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Mọi người đứng dậy, khấu nghênh nhất đế hai hậu.

Tiêu Dục xua tay, nói: “Các khanh miễn lễ!”

“Tạ Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương ân điển!” Mọi người theo lời đứng dậy, tiện đà thối lui đến trước chỗ ngồi của mình, đợi Tiêu Dục lên tiếng mới nhập tòa.

Tiêu Dục cười nhẹ một tiếng, uống cạn một chén, mọi người cũng nâng chén cùng Tiêu Dục thoải mái chè chén.

Thị Họa tiến lên, giả vờ như đang giúp Cố Vân Yên chia thức ăn, xem xét mọi thứ trên bàn Cố Vân Yên, chắc chắn không có gì bất ổn, Cố Vân Yên mới động đũa dùng bữa.

Hoài vương Tiêu Hằng thừa dịp mọi người không chú ý, tầm mắt xuyên qua đám người giao với Mạnh Nguyệt ở phía xa, tiện đà dừng ở bụng đã lớn của Mạnh Nguyệt, giây lát, dời tầm mắt, nhìn về nơi khác.

Mạnh Nguyệt nhận thấy được tầm mắt Tiêu Hằng dừng ở bụng của mình, kìm lòng không được nâng lên tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt lưu luyến, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Hoàng hậu ngoái đầu nhìn lại, giơ lên ly rượu trong tay, ôn nhu cười nói: “Hoàng thượng, nô tì kính ngài một ly, trước chúc mừng ngài có thêm hoàng tự.”

Nghe được Hoàng hậu nói, mặt Tiêu Dục lộ vẻ ý mừng, ánh mắt xẹt qua bụng Cố Vân Yên, nâng chén đáp lễ Hoàng hậu, cất cao giọng nói: “Được! Thừa Tử Đồng cát ngôn ~” (anh hoàn toàn quên Mạnh Nguyệt)

Hoàng hậu đoan trang cười, ưu nhã đối ẩm cùng Tiêu Dục.

Đức phi dùng khóe mắt đánh giá mọi người trong điện, thu hết vẻ mặt của mọi người đang ngồi vào đáy mắt, không nhìn thấy Tiêu Dục đem ánh mắt dừng lại ở bụng Cố Vân Yên.

Nhưng mà, từ đầu tới cuối Nghiên tiệp dư vẫn lưu ý Tiêu Dục thấy được một màn này, tầm mắt Nghiên tiệp dư nhìn thấy hai người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên mắt đi mày lại, mắt hiện vẻ lo lắng, cũng có oán hận, chợt bưng ly rượu trước mặt lên uống đến thấy đáy.

“Thật vất vả ở cùng một chỗ với Dục ca ca, nhưng lại an bài chỗ ngồi của bản cung xa như vậy, ngay cả mặt Dục ca ca cũng không thấy rõ, thật sự là đáng giận!” Điền Nhụy tức giận oán giận nói.

“Chủ tử, ngài nhỏ giọng chút, lời này nếu là để người bên ngoài nghe được chúng ta sẽ gặp phiền phức a!” Ngọc nhi ưu sầu nói.

“Nhiều năm như vậy không gặp Dục ca ca, cũng không biết Dục ca ca có còn giống như năm đó hay sao, thật muốn nhìn xem bộ dáng hiện tại của Dục ca ca.” Trong đầu Điền Nhụy hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục năm đó, không khỏi vẻ mặt mê man. (Ta rất muốn để là mê trai mà thấy tội lỗi với tác giả)

Ngọc nhi sầu mi khổ kiểm nói: “Chủ tử, ngài vẫn là quên ý niệm trong đầu đi! Hôm nay thái phó đại nhân cũng ở yến hội, nô tỳ cũng không dám để ngài lại náo loạn.”

“Thật khó có thể tin ngươi cùng Bích Nhi cư nhiên là tỷ muội song sinh, các ngươi trừ bỏ bên ngoài tương tự cũng tìm không thấy một chỗ nào giống nhau nữa... Hôm nay thật không nên để Bích Nhi ở lại trong cung, đem ngươi theo bồi bản cung dự tiệc. Xem ngươi một bộ nhát như chuột, thật chướng mắt mà.” Vẻ mặt Điền Nhụy hèn mọn nói.

“Chỉ cần chủ tử ngài có thể an an phận phận đợi yến hội tan, ngài muốn quở trách nô tỳ sao cũng đều được.” Ngọc nhi bất đắc dĩ nhận mệnh nói.

“Đợi liền đợi, đỡ phải ngươi vẫn la dong dài, thực đáng ghét!” Ngoài miệng Điền Nhụy nói như vậy, trong lòng lại tính toán làm sao đi phía trước nhìn lén Tiêu Dục.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng tiêu tiếng sáo, cùng lúc đó, một đám nghệ linh (vũ nữ) mặc nhu váy sa mỏng chậm rãi tiến vào, theo nhạc nhảy múa.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều bị kỹ thuật nhảy của nhóm nghệ linh hấp dẫn, dần dần si mê.

“Ngọc nhi, đi lấy cho bản cung ít trà, bản cung muốn giải rượu.” Điền Nhụy vờ đỡ trán nói.

“Dạ ~ chủ tử ngài ngoan ngoãn đợi ở đây, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại ngay!” Ngọc nhi lo lắng nói.

Điền Nhụy liên tục đáp ứng, đợi đến Ngọc nhi vừa ly khai, liền đứng dậy, thừa dịp mọi người chăm chú thưởng thức nhóm nghệ linh biểu diễn, lặng lẽ tiến về phía trước.

Mắt thấy khoảng cách với Tiêu Dục càng ngày càng gần, Điền Nhụy không khỏi âm thầm mừng thầm, nhưng phần vui sướng này cũng không duy trì bao lâu, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe trên đầu truyền đến tiếng động ầm ầm.

“Chủ tử cẩn thận!” Thị Thư vẫn nhớ kỹ Cố Vân Yên dặn, từ lúc yến hội bắt đầu liền thời thời khắc khắc vẫn duy trì độ cảnh giác cao, cho nên lúc trên đầu truyền đến tiếng dị thường, Thị Thư lập tức ôm lấy Cố Vân Yên nhanh chóng thối lui về phía sau.

Ngay sau đó, chỉ nghe ‘Ba’ một tiếng, một cây gỗ dài chừng 1 thước liền nện ở vị trí ngồi trước đó của Cố Vân Yên.

Nguyên bản nghệ linh nhóm đang vừa múa vừa hát đều bị một màn trước mặt dọa sở hoảng hốt, mà nhóm cung nhân chuẩn bị dâng đồ ăn cũng bị kinh hách, trong lúc nhất thời trong điện hỗn loạn, tranh nhau bôn tẩu, Thị Thư vội vàng che ở trước mặt Cố Vân Yên che chở nàng, để tránh nàng bị đám người hỗn loạn xô ngã.

Nhưng vào lúc này, Điền Nhụy cách Cố Vân Yên không xa vô ý đạp vào đồ ăn nhóm cung nhân làm rơi, dưới chân vừa trượt, đẩy ngã người trước mặt, Cố Vân Yên hồn nhiên không biết đột nhiên bị Điền Nhụy từ sau xô ngã, ngay tại lúc Cố Vân Yên sắp ngã xuống đất, một thân thể mềm mại lại đỡ phía dưới nàng.

Dưới thân truyền tới giọng người rên rỉ, Cố Vân Yên hét kinh hãi, vừa mở mắt liền thấy rõ người đỡ phía dưới mình lại là Mạnh Nguyệt.

“Chủ tử ~ ngài sao rồi?” Sắc mặt Thị Thư tái nhợt nói.

Cố Vân Yên vừa định đáp lời, bụng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn làm người ta không thể bỏ qua cảm giác, khiến nàng cũng phải kinh hô.

“Yên nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi thế nào rồi?” Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên vào trong lòng, lo lắng nói.

“A ~ máu! Chủ tử... Thật là nhiều máu!” Thanh nhi đang chuẩn bị nâng dậy Mạnh Nguyệt, bỗng nhiên thấy dưới thân Mạnh Nguyệt không ngừng chảy máu, không khỏi thét to.

Lúc này, Tiêu Dục mới nhớ lại cũng còn một người khác cũng đang té ngã, nhìn thoáng qua Mạnh tiệp dư, vội vàng hô: “Người tới, mau truyền Thái y!”

“A... A... Ta...” Mạnh Nguyệt đã lâm vào hôn mê, thần chí không rõ nỉ non nói.

Sắc mặt Cố Vân Yên dần dần trắng bệch, trán chảy ra mồ hôi rịn, Tiêu Dục cuống quít ôm lấy Cố Vân Yên, vừa bế người đi thiền điện bên phải vừa trấn an nói: “Yên nhi, đừng sợ, ngươi không có việc gì, trẫm tuyệt sẽ không để ngươi có việc!”

Hoàng hậu nhìn bóng dáng Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên rời đi, âm thầm cắn răng, chợt, phân phó cung nhân nâng Mạnh Nguyệt đến thiền điện bên trái.

(Đây là sự khởi đầu của tháng ngày thật sự thịnh sủng của Cố tỷ)