Đông đi xuân tới, đảo mắt lại đã đến tuyển tú 3 năm một lần.
Tuyển tú hừng hực khí thế cử hành, nữ nhi trong nhà quan viên lớn nhỏ có độ tuổi vừa điều kiện tham tuyển đều bị khắp nơi thăm viếng dò hỏi, gần đây mệnh phụ phu nhân cũng liên tiếp vào cung, đơn giản đó là vì liên lạc với các quý nhân trong cung, hy vọng thông qua các nàng có thể giúp nữ nhi nhà mình trúng cử, tiện đà bay lên đầu cành thành phượng hoàng.
Dục phi nương nương nhà Cố đại nhân không phải là ví dụ tốt nhất sao? Vào cung không đến 3 năm liền nhảy lên hàng phi, trở thành phi tử được sủng ái nhất hậu cung Đại Chiêu, tương lai nếu là nhị hoàng tử lại bước thêm một bước, kia...
Tiền đồ không thể tưởng tượng được nha! Đứng trước ma lực của quyền lực, chúng quan viên sao có thể cưỡng lại được? Tất nhiên là ước gì có thể đưa tất cả nữ nhi vào cung, nhiều người liền nhiều một phần hy vọng nha...
“Chủ tử, bên ngoài này...” Thường Phúc cung kính nói.
“Bảo các nàng trở về đi, nói bản cung thân mình cồng kềnh, không tiện tiếp khách.” Cố Vân Yên nói thản nhiên.
“Dạ, nô tài liền đi thông báo với bọn họ.” Thường Phúc khom người lui về phía sau.
“Đợi đã, nhớ rõ đem quà tặng các nàng đưa tới trả lại cho các nàng mang về, nói bản cung vô công không chịu lộc.” Cố Vân Yên suy nghĩ một hồi, lại bồi thêm một câu.
“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Thường Phúc lên tiếng trả lời lui ra.
“Chủ tử, chúng ta...” Thị Thư nghẹn một hồi, do dự mà nói.
“Không cần để ý tới, trong lòng bản cung nắm rõ, lấy bất biến ứng vạn biến, mới là thượng sách.” Cố Vân Yên nhẹ cười nói.
Gần đây đám người Hoàng hậu động tác thường xuyên hơn, âm thầm lui tới với gia tộc của những tú nữ có khả năng trúng cử nhất, 3 năm đi qua, người mới sắp vào cung, hậu cung lại phải một lần nữa xào bài, một vòng vận mệnh mới sẽ mở ra.
Hậu cung đều vì muốn cục diện ngày sau có lợi cho mình mà trù tính bố cục, duy một mình chủ tử nhà nàng không thấy động tác gì, điều này làm cho Thị Thư xem ở trong mắt lo ở trong lòng, bồn chồn không yên.
“Thị Họa, đi xem Hạo Nhi tỉnh ngủ chưa, nếu đã tỉnh liền ôm hắn lại đây đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Thị Họa quỳ gối đáp.
“Chủ tử, ngài...” Nhìn Cố Vân Yên đối với chuyện tân tú nữ vào cung gần như không quan tâm tới, Thị Thư vô lực gọi lần nữa.
“Tốt lắm, tin tưởng bản cung, chủ tử nhà ngươi từ trước không đánh trận không nắm chắc, ngươi cứ yên tâm đi.” Cố Vân Yên thấy được Thị Thư một bộ sầu mi nhăn nhó, thật sự không đành lòng lại trêu nàng, đành phải cho nàng ấy ăn một viên thuốc an thần.
Được Cố Vân Yên cam đoan, tâm Thị Thư vốn bất an không yên cuối cùng là an ổn chút.
Kiếp trước, trong số các tú nữ lần này, có thể ra hồn chỉ có Điền Nhụy ngoại tôn nữ Lạc Thái phó - đế sư của Tiêu Dục, cùng với đích thứ nữ Lâm Mộng Thuần nhà Đại tướng quân, còn lại đều không đủ gây sóng gió.
Mà hai vị này nhất định không cùng trận doanh với mình, Điền Nhụy có Lạc Thái phó làm chỗ dựa, tất nhiên là khinh thường đứng cùng trận doanh với phi tần hậu cung. Mà một vị khác Lâm Mộng Thuần lại là biểu muội đương kim Hoàng hậu, cho nên hai người kia tuyệt đối không xem mình như bằng hữu, nếu như thế, nàng cần gì phải tiêu phí tâm lực vào bọn họ? Còn không bằng yên lặng đợi ở Trường Xuân cung, làm một cái sủng phi an phận nhu thuận, còn có thể khiến Hoàng thượng cùng Thái hậu thêm vài phần vừa lòng.
Còn nữa, bằng địa vị hiện nay của nàng ở trong cung, có Hạo Nhi cùng hoàng nhi sắp ra đời, chỉ cần nàng không ra sai lầm, vài tú nữ vừa vào cung có năng lực đối phó nàng như thế nào? Bi kịch kiếp trước của nàng có bóng dáng các nàng hay không tạm thời còn không biết, nàng sao sẽ tùy tùy tiện tiện kết minh cùng các nàng?
Nghĩ đến người mới vào cung, trong cung nhất định là náo nhiệt rất nhiều so với ngày xưa, hậu cung vốn là vũ đài của nhóm phi tần, bao nhiêu trò hay đang chờ trình diễn, thật khiến cho nàng mỏi mắt mong chờ.
“Mẫu phi ~ mẫu phi...” Nhị hoàng tử vừa bị Thị Họa ôm đến, liền khẩn cấp kêu gọi Cố Vân Yên.
“Hạo Nhi đã thức rồi a, nhanh đến bên người mẫu phi.” Cố Vân Yên cười ngoắc tay.
Động tác nhị hoàng tử lưu loát, nhảy xuống từ trong lòng Thị Họa, chạy chậm đến trước mặt Cố Vân Yên.
“Mẫu phi, hôm nay đệ đệ ngoan không?” Nhị hoàng tử nhẹ nhàng vuốt ve bụng Cố Vân Yên hỏi.
Lúc thai nhi Cố Vân Yên trong bụng vừa hơn năm tháng, liền bắt đầu xuất hiện hiện tượng máy thai, nay qua ba bốn tháng, nhị hoàng tử đã tập thành thói quen.
“Đệ đệ không ngoan, luôn ép buộc mẫu phi, ngày sau Hạo Nhi cần phải làm gương tốt, thay mẫu phi quản giáo đệ đệ thật tốt, được không?”
Nhị hoàng tử liên tục gật đầu, nghiêm trang nói: “Được, Hạo Nhi sẽ quản đệ đệ.”
“Hạo Nhi thực ngoan, Hạo Nhi ngoan như vậy, hôm nay mẫu phi liền cho phép con mang Bạch Tuyết ra vườn chơi.” Cố Vân Yên sờ sờ đầu nhị hoàng tử, ôn nhu nói.
Được Cố Vân Yên cho phép, nhị hoàng tử lúc này cười đến gặp mi không thấy mắt, theo Thị Họa giúp đỡ đem Bạch Tuyết ra vườn chơi.
Cố Vân Yên nhìn nhìn canh giờ, Tiêu Dục đại khái cũng sắp đến, từ lúc Cố Vân Yên lại truyền ra tin vui, mỗi ngày Tiêu Dục đều đến Trường Xuân cung thăm nàng.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe được giọng của Lưu Đức Phúc bén nhọn truyền đến “Hoàng thượng giá lâm!”
Cố Vân Yên chậm rãi đứng dậy, vừa đi tới cửa đại điện, Tiêu Dục đã đến trước mặt.
“Trẫm không phải đã nói rồi sao, Yên nhi không cần đi ra nghênh trẫm, ngoan ngoãn ở trong điện chờ trẫm là được rồi.” Tiêu Dục giúp đỡ Cố Vân Yên trở lại trong điện.
Cố Vân Yên giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ân, nô tì nhớ kỹ, lần tới không ra nữa.”
Tiêu Dục bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Yên nhi mỗi lần đều nói như vậy, lần sau vẫn đi ra nghênh trẫm.”
“Hoàng nhi muốn nhìn thấy phụ hoàng sớm một chút, nô tì làm mẫu phi chỉ có thể vất vả một chút, thành toàn cho hoàng nhi.” Cố Vân Yên mặt cười ửng đỏ nói.
Tiêu Dục bật cười, trêu ghẹo nói: “Yên nhi càng ngày càng biết cách khiến trẫm vui, bất quá, nếu là Yên nhi nói thẳng là ngươi khẩn cấp muốn gặp trẫm, trẫm sẽ càng vui vẻ...” Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Dục bỗng nhiên ghé vào bên tai Cố Vân Yên nói nhỏ.
Không biết đế vương luôn luôn lãnh tình nghiêm nghị đến tột cùng ở bên tai Cố Vân Yên nói cái gì, nhưng lại làm cho gương mặt Cố Vân Yên vốn đang trắng nõn lại đỏ đến mức có cảm giác như sắp chảy máu ra.
“Hoàng thượng ~ nhóm cung nhân đang nhìn đấy...” Cố Vân Yên thẹn thùng nói.
Tiêu Dục nhìn thoáng qua mọi người trong điện, mặt không chút thay đổi nói: “Đi ra ngoài, không có mệnh lệnh ai cũng không được đi vào.”
Lưu Đức Phúc cuống quít dẫn mọi người lui đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người hắn cùng Thị Thư đứng ở ngoài cửa, để Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên gọi đến lúc cần.
Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên ngồi xuống tháp mỹ nhân, nhìn thân mình, Cố Vân Yên đã gần chín tháng, đau lòng nói: “Hoàng nhi hôm nay còn ép buộc Yên nhi?”
“Không có a, hai ngày này hoàng nhi rất ngoan, không giống lúc trước ép buộc nô tì.” Cố Vân Yên lại cười nói.
Lúc Cố Vân Yên hoài thai nhị hoàng tử, ngoại trừ thích ngủ liền không còn phản ứng khác, nay lại có thai, cũng không thoải mái như lần đầu tiên, lúc đầu nôn nghén sắp tới rút gân, cũng may không nghiêm trọng lắm, cũng là không để Cố Vân Yên chịu tội nhiều, nhưng mà Tiêu Dục nhìn vẫn là không khỏi đau lòng.
“Ha ha a ~ Bạch Tuyết, mau bay đến bên này...” Trong viện truyền đến tiếng nhị hoàng tử vui sướng reo.
“Hạo Nhi mỗi ngày đều chơi cùng Bạch Tuyết ở trong sân, có phiền đến Yên nhi?” Tiêu Dục ôn nhu hỏi.
Cố Vân Yên lắc đầu cười yếu ớt, nói: “Đương nhiên không, mỗi lần nghe được tiếng cười của Hạo Nhi, nô tì đều rất vui vẻ.”
“Như thế, trẫm liền yên tâm.” Tiêu Dục gật đầu.
“Chỉ là nô tì lo lắng, thêm vài ngày nữa, bọn muội muội vào ở, sợ là không quen Hạo Nhi thích nháo như vậy.” Cố Vân Yên bỗng nhiên mắt lộ ra lo lắng nói.
“Trẫm quyết định, ngày sau Trường Xuân cung chỉ có Yên nhi cùng hoàng nhi của chúng ta, sẽ không có phi tần nào vào ở đây, như thế, Yên nhi cũng sẽ không cần lo lắng mấy chuyện này.” Tiêu Dục không chút do dự nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Vân Yên vui sướng, nói: “Hoàng thượng đối nô tì cùng nhóm hoàng nhi thật tốt, nô tì thật sự vui vẻ.” Nói xong, liền ngẩng đầu, hôn gò má của Tiêu Dục một cái.
Tiêu Dục cười nói: “Yên nhi đây là thưởng cho trẫm sao? Kia trẫm nên bàn luận cùng Yên nhi xem nên thưởng thế nào...” Nói xong liền hôn lên môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Cố Vân Yên.
Trải qua tổng cộng ba tầng sàng chọn sơ tuyển, phục tuyển, chung tuyển, tháng tư Vĩnh Dật 6 năm, tuyển tú rốt cục kết thúc, mà lần này tú nữ trúng cử có hai mươi hai người, trong đó Tiêu Dục cho vị phân cao nhất đó là ngoại tôn nữ Lạc Thái phó Điền Nhụy cùng đích thứ nữ Lâm Mộng Thuần phụ quốc đại tướng quân, hai người vị phân ngang nhau, Điền Nhụy là từ tứ phẩm sung nghi, Lâm Mộng Thuần là từ tứ phẩm sung dung, tú nữ còn lại vị phân đều không cao.
Này hết thảy đều ăn khớp cùng kiếp trước, Cố Vân Yên cũng không ngoài ý muốn.
Phượng Nghi cung
Ngày xưa vừa đến canh giờ này Hoàng hậu sẽ cho mọi người trở về, hôm nay Hoàng hậu lại thái độ khác thường, tiếp tục giữ người lại.
“Ba ngày sau, nhóm tú nữ năm nay sẽ vào cung, bản cung hy vọng bọn muội muội có thể cẩn thủ cung quy, cần cho dâng, làm gương mẫu, ngày sau cùng nhóm người mới hòa thuận ở chung, đồng tâm đồng đức phụng dưỡng Hoàng thượng, như thế mới có thể hòa thuận cung đình.” Hoàng hậu lại cười nói, chỉ là nụ cười kia không đạt đáy mắt.
Mọi người vội vàng đứng dậy, nói: “Nô tì/ tần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
Tiếp theo lại nghe Hoàng hậu nói: “Đều là lão nhân trong cung, bản cung cũng không nhiều lời. Chính là người mới vào cung, tổng yếu cần phải thay các nàng an bài tốt chỗ ở, bản cung đã tính toán, các ngươi xem một chút đi, cũng tốt biết trước trong cung mình có muội muội nào sắp vào ở.”
Lời này của Hoàng hậu là nói với ba người Đức phi, Trương phi cùng Cố Vân Yên, nay hậu cung chỉ có ba người các nàng ngồi lên tới phi vị, có tư cách nhất cung chủ vị, làm nương nương nhất cung chủ vị tất nhiên là phải quản lý sự vụ trong cung mình.
Đức phi cùng Trương phi xem xong sau đưa cho Cố Vân Yên, Cố Vân Yên vừa liếc mắt liền nhìn tờ giấy Trường Xuân cung, rõ ràng viết tên hai người Điền Nhụy, Lâm Mộng Thuần, cũng liền ý nghĩa Hoàng hậu muốn an bài hai người này vào ở thiền điện cùng sườn điện Trường Xuân cung.
Hoàng hậu đánh bàn tính gì, trong lòng Cố Vân Yên rõ ràng nhất thanh nhị sở, chỉ thấy Cố Vân Yên giống như khổ sở nói: “Hoàng hậu nương nương, này...”
“Như thế nào, Dục phi đối an bài của bản cung có ý kiến sao?” Hoàng hậu nhìn lướt qua Cố Vân Yên nói.
Cố Vân Yên cuống quít giải thích nói: “Hoàng hậu nương nương hiểu lầm, nô tì lại sao dám nghi ngờ phượng ý nương nương, chính là hôm kia Hoàng thượng từng nói không định sắp xếp bọn muội muội vào ở Trường Xuân cung, bởi vì sắp tới nô tì sắp sinh, sợ nhiễu thanh tịnh của bọn muội muội, cho nên Hoàng thượng mới...”
“Được rồi! Bản cung đã biết... Các ngươi quỳ an đi! Bản cung sau đó sẽ thương lượng cùng Hoàng thượng việc này.” Hoàng hậu bất ngờ đánh gãy lời Cố Vân Yên nói, giây lát, hoãn hoãn giọng điệu tiếp theo lại nói với mọi người.