Hai mươi lăm tháng sáu, nhị hoàng tử tròn một tuổi, Tiêu Dục cố ý ở Tử Thần điện bày gia yến, mừng sinh thần cho nhị hoàng tử.
Toàn bộ hậu cung cùng dòng họ hoàng thất đều trình diện, liền ngay cả Thái hậu nương nương cũng không ngoại lệ, có thể thấy được nhị hoàng tử cực được coi trọng.
Trước lúc tổ chức yến hội là tiết mục quan trọng nhất hôm nay -- trảo cưu, tiểu hài tử tròn một tuổi đều sẽ trảo cưu, chính là chọn đồ vật đoán tương lai.
Cung nhân đem vật dụng trảo cưu từng cái từng cái mang lên cái bàn thật dài, có thư, bút, nghiên mực, thước, bàn tính, mộc kiếm, cây lược gỗ, con dấu, sổ sách, trang sức, son, kim kết, tiền, ngọc bội...
Thái hậu nhìn thoáng qua nhị hoàng tử Cố Vân Yên ôm vào trong ngực cười nói: “Ai gia cũng đến góp vui đi ~” Nói xong liền cầm phật châu cây tử đàn trong tay thả lên bàn.
Tiêu Dục nghe được Thái hậu nói như vậy, cũng thuận theo: “Mẫu hậu đã muốn vậy, trẫm cũng coi như một cái đi!”
Tiêu Dục vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều lập tức chuyển dời đến trên người hắn, đều tò mò hắn sẽ lấy vật gì ra.
Tiêu Dục nhẹ cười, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người đem ngọc bội long văn tùy thân mang theo thả đi lên, thấy được vật ấy, mọi người thực sự khiếp sợ, đây không phải là vật thông thường a. Mọi người đều biết khối ngọc bội long văn này nhưng là tiên hoàng truyền cho Tiêu Dục, nói cách khác tức là vật truyền giữa các đời đế vương.
Hoàng hậu gắt gao nắm khăn tử trong tay mới có thể duy trì trên mặt vui mừng mỉm cười, phi tần hậu cung thì trong lòng âm thầm cầu nguyện nhị hoàng tử không cần bắt đến ngọc bội long văn của Tiêu Dục, tốt nhất là bắt đến cây son lược gỗ gì đó.
Vật dọn xong, Cố Vân Yên mỉm cười đem nhị hoàng tử phóng tới trên bàn.
Nhị hoàng tử nhìn vật trên bàn đủ loại kiểu dáng, mắt to tròn không ngừng chuyển động, nhúc nhích hoạt động tiểu thân mình, sờ cái này xem cái kia, làm cho tâm mọi người hậu cung vẫn treo trên cao, cực kỳ khó chịu.
Một hồi lâu, nhị hoàng tử mới nghỉ ngơi, không hứng thú đùa bỡn nữa, nhìn thoáng qua ngọc bội long văn cùng phật châu cây tử đàn cách đó không xa nhếch miệng cười, lúc này liền cử động tiểu thân mình đi qua.
Nhìn nhị hoàng tử đang đến gần ngọc bội long văn, tâm Hoàng hậu đều nhắc tới cổ họng, phi tần cũng hai mắt trợn lên, không nháy mắt nhìn chằm chằm nhị hoàng tử cách ngọc bội long văn càng ngày càng gần.
Lúc mọi người ở đây nghĩ đến nhị hoàng tử sẽ không chút do dự bắt lấy ngọc bội long văn, hắn lại xuất kỳ bất ý (bất ngờ) nắm lên phật châu tử đàn.
Nhị hoàng tử quay đầu, tay vẫn cầm phật châu, hướng Thái hậu cười xán lạn, ngọt ngào hô: “Nãi nãi~” Bởi vì xưng hô ‘Hoàng tổ mẫu’ này quá dài, nhị hoàng tử hiện nay còn không kêu được, cho nên liền kêu Thái hậu hoàng tổ mẫu thành ‘Nãi nãi”
Thái hậu thấy thế, vui vẻ cười to, nhịn không được tiến lên ôm nhị hoàng tử vào trong lòng, mọi người vây xem ai cũng khen nhị hoàng tử hiếu tâm.
Phi tần hậu cung rốt cục thở phào, mặc kệ như thế nào, bắt phật châu cây tử đàn của Thái hậu vẫn tốt hơn so với bắt lấy ngọc bội long văn của Tiêu Dục.
Tiêu Dục cũng cười, mọi người chỉ một lòng chú ý nhị hoàng tử trảo cưu, đối với người bên ngoài làm gì khác lạ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hắn lại ở lúc nhị hoàng tử chuẩn bị bắt lấy ngọc bội long văn, Cố Vân Yên giống như vô tình chuyển động vòng tay phỉ thúy cây lan tử la trên cổ tay. Thoáng nghĩ, hắn liền sáng tỏ Cố Vân Yên vì sao làm vậy.
Cố Vân Yên tất nhiên là không hy vọng nhị hoàng tử lúc này lại bắt được ngọc bội long văn của Tiêu Dục, nhị hoàng tử ngày thường vốn đã cực độ được sủng ái, nay quả thực chính là đổ dầu vào lửa, càng chọc người ghen ghét, này đó khiến nàng lo lắng cùng băn khoăn. (Ý là nhị hoàng tử định bắt ngọc bội, nhưng thấy mẹ mình xoay xoay vòng tay nên chuyển sang bắt vòng tay. Bắt vòng tay rồi thì nhận ra là của Thái hậu, vì ngày thường đi thăm Thái hậu luôn thấy, quay lại gọi Thái hậu nên mọi người tưởng là từ đầu nhị hoàng tử đã định bắt vòng tay)
Trảo cưu đi qua, mọi người ngồi vào vị trí.
Tiêu Dục giơ lên ly rượu cất cao giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Hạo Nhi, trẫm cố ý vì hắn tổ chức gia yến, đã là gia yến các khanh liền không cần câu thúc, chỉ để ý uống tận hứng!” Nói xong dẫn đầu ngửa đầu uống hết rượu trong chén.
Mọi người vội vàng tạ ơn, tiện đà cũng bưng lên ly rượu nhất ngưỡng mà tẫn. (Một hơi hết sạch)
“Thần đệ chúc mừng nhị hoàng tử mỗi năm như một ngày, tuổi tuổi như hôm nay.” Tiêu Hằng nâng chén nói.
Tiêu Dục cười nói: “Tốt!” Lưu Đức Phúc bên cạnh vội vàng rót rượu, Tiêu Dục giơ lên ly rượu cùng Tiêu Hằng cách không tướng bính (từ xa làm động tác kính rượu lẫn nhau), hai người đều là ực một cái cạn ly rượu ngon.
Có Tiêu Hằng dẫ đầu, dòng họ hoàng thất còn lại cũng đều tiến lên mời rượu Tiêu Dục, tịch gian ăn uống linh đình, ngôn ngữ vui vẻ, hương rượu bốn phía, trong điện một mảnh hỉ nhạc hoà thuận vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, vài người tửu lực không cao lúc này đã ngà ngà say, tịch gian có người mượn cớ thay quần áo rời đi.
“Chủ tử, chúng ta vẫn là trở về đi, ngài rời đi quá lâu sợ là không ổn.” Đại cung nữ Thanh nhi hầu hạ bên người Mạnh Nguyệt lo lắng nói.
Mạnh Nguyệt kinh ngạc nhìn con đường đá cuội cách đó không xa, (có ai nhớ chỗ này xảy ra vụ án gì không) thật lâu không nói gì, sau một lúc lâu buồn bã nói: “Khăn tay của bản cung không thấy đâu, chắc là lúc đi ra vô ý làm rớt, ngươi đi tìm thay bản cung xem.”
Thanh nhi quỳ gối nói: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Nói xong liền men theo đường cũ tìm kiếm khăn tử.
Mạnh Nguyệt chậm rãi bước vào đường đá cuội, đi tới chỗ nàng trượt chân đẻ non ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Hoàng nhi ngươi nếu là có thể bình yên ra đời, yến tiệc hôm nay lẽ ra là của ngươi (lại tưởng bở), hiện nay mẫu phi cũng không cần cúi đầu làm thiếp trước người ta,,,,,,” Lời còn chưa dứt liền đã nghẹn ngào rơi lệ “Vì sao? Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta không cam lòng! Ta không cam lòng ~ vô luận như thế nào Mạnh Nguyệt ta tuyệt không nhận thua.”
Mạnh Nguyệt xoay người, lại rơi vào trong một lồng ngực dày rộng rắn chắc.
“Mỹ nhân luôn mãi hướng bổn vương thể hiện yêu thương nhung nhớ, nhưng là muốn quyến rũ bổn vương a ~” Tiêu Hằng tà mị cười nói.
Mạnh Nguyệt kinh hô một tiếng, vừa muốn lui lại, rời khỏi lòng Tiêu Hằng, lại bị Tiêu Hằng giành trước một bước, kéo trở về.
“Mỹ nhân rơi lệ, ta thấy đau lòng.” Nói xong liền nâng nhẹ tay khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt Mạnh Nguyệt.
Lúc ngón cái Tiêu Hằng lau nước mắt hốc mắt Mạnh Nguyệt, độ ấm làm cho Mạnh Nguyệt trong nháy mắt thất thần, lúc phản ứng lại Mạnh Nguyệt liền tránh thoát Tiêu Hằng ôm ấp, cũng không quay đầu lại hốt hoảng rời đi.
Tiêu Hằng nhìn bóng dáng Mạnh Nguyệt chạy trối chết, cúi đầu nở nụ cười, tiếp theo từ trong lòng ngực lấy ra một khăn tay thêu hoa sen, đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi.
Thanh nhi quay lại, nhìn thấy Mạnh Nguyệt đang chạy đến phía mình, quỳ gối hành lễ nói: “Khởi bẩm chủ tử, nô tỳ đã tìm kiếm bên đường nhưng không tìm thấy khăn tay, nô tỳ vô dụng thỉnh chủ tử trách phạt.”
❤[ truyen cua tui đốt net ] Một hồi lâu vẫn như cũ không thấy Mạnh Nguyệt mở miệng, Thanh nhi nghi hoặc lén nâng mắt, liền thấy được vẻ mặt Mạnh tần có vẻ kinh hoảng. Khó hiểu nói: “Chủ tử ngài làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chúng ta trở về đi!” Lời còn chưa dứt người đã vội cất bước, Thanh nhi dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nữa, bước nhanh đuổi kịp Mạnh Nguyệt.
Mạnh Nguyệt trở về yến hội không bao lâu, Tiêu Dục liền cùng Hoàng hậu đưa Thái hậu hồi Vĩnh Ninh cung, đế hậu rời tịch, yến hội cũng liền tan đi.
Mà hôm nay Tiêu Dục tất nhiên là ở lại Tĩnh Di hiên, không thể nghi ngờ.
Cố Vân Yên vừa dỗ nhị hoàng tử đi vào giấc ngủ không bao lâu, Tiêu Dục đã đến Tĩnh Di hiên.
“Hạo Nhi đã ngủ?” Tiêu Dục hỏi.
Cố Vân Yên gật đầu nói: “Hạo Nhi hôm nay chơi một ngày cũng là mệt mỏi, nô tì nghĩ để hắn sớm đi nghỉ ngơi.”
“Ân, nên như thế!”
Cố Vân Yên dâng trà cho Tiêu Dục, trong lòng so đo nên như thế nào mở miệng nhắc nhở hắn dự phòng dịch bệnh mà cũng sẽ không làm cho hắn nghi ngờ, Kinh châu đã muốn mưa to gần một tháng, kiếp trước mưa to qua đi không vài ngày liền truyền ra tình hình bệnh dịch.
Liếc mắt nhìn tới du ký nàng cố ý để đặt trên tháp mỹ nhân, Cố Vân Yên suy tính lần nữa, mới làm như nhân tiện nói: “Gần đây nô tì nhàn rỗi vô sự, lại xem du ký, hôm qua nhìn đến trong sách ghi lại: Năm Thái nguyên, có địa khu bởi vì thời gian dài bị mưa to mà dẫn phát dịch bệnh, nô tì nghĩ rằng việc này nếu là là thật, hiện nay địa khu Tể châu hơn một tháng nay đã mưa to không ngừng, không biết là có khi nào...”
Tiêu Dục nghe vậy, thả xuống ly trà trong tay, trầm tư một hồi, nói: “Lời Yên nhi nói không phải không có lý, xem ra trẫm cần sớm làm chuẩn bị, như thế cũng có thể lo trước khỏi hoạ.” Chợt lại thở dài: “Yên nhi thật sự là thận trọng như thần!”
Cố Vân Yên cười yếu ớt nói: “Nô tì ngẫu nhiên nhìn xem du ký, bất quá là nhàn rỗi không gì làm, nếu là giống Hoàng thượng ngài bận bịu cả ngày như vậy, tất nhiên cũng không bận tâm xem bộ sách, tự nhiên cũng liền không chú ý vài chuyện nhỏ này.”
Tiêu Dục nhìn bộ dáng Cố Vân Yên cười yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trang điểm đôi chút, mi như thanh đại, phượng mâu híp lại, thần nếu đan hà, xuống chút nữa đó là cổ trắng như tuyết, xuyên thấu qua cổ áo mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh mỹ...
Mắt Tiêu Dục dần dần tối lại.
Cố Vân Yên nhận thấy được ánh mắt Tiêu Dục biến hóa, hai đời làm nữ nhân của Tiêu Dục, nàng tự nhiên hiểu được biến hóa này ý vị như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trượt nộn của Cố Vân Yên nhất thời hồng, hàm răng không tự giác khẽ cắn môi đỏ mọng.
“Muộn rồi, an trí đi!” Giọng của Tiêu Dục khàn khàn mà trầm thấp.
Tháng 7, địa khu Tể châu truyền ra tình hình bệnh dịch, quan viên Tể châu hướng triều đình 800 lý cấp báo, khẩn tấu: Bởi vì cả tháng mưa to liên miên, hồng thủy tràn ra, đọng lại hoa màu cùng xác chết chim bay cá nhảy bị hồng thủy ngâm, không tiến hành kịp bài trừ cùng rửa sạch, do đó dẫn phát dịch bệnh, dịch bệnh thế tới rào rạt, không ngừng khuếch tán, đến nỗi lòng người dân chúng hoảng sợ.”
Nhân lúc trước có Cố Vân Yên trước đó nhắc nhở, Tiêu Dục sớm mệnh thái y viện nghiên cứu chế tạo phương thuốc phòng ngự dịch bệnh lây bệnh cùng trị liệu, trải qua gần mười mấy ngày nhóm Thái y đồng tâm hiệp lực nghiên cứu, rốt cục nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc hữu hiệu dự phòng tình hình bệnh dịch lây bệnh, nay thu được tấu chương của quan viên Tể châu, Tiêu Dục liền phái người 800 lý kịch liệt chuyển phương thuốc cùng dược liệu đến, lại sai Lưu thái y viện xử thái y viện dẫn vài Thái y đi Tể châu thay dân chúng trị liệu dịch bệnh.
Tĩnh Di hiên
“Bạch ~ bạch, ăn ~ ăn.” Trong tay nhị hoàng tử cầm lấy một nắm điểu thực, ném từng khối từng khối vào trong lồng tre, vui vẻ nhìn Bạch Tuyết cúi đầu ăn sạch sẽ.
Ăn uống no đủ Bạch tuyết liền nghĩ đến ra bên ngoài chơi, vì thế vẫn không nhúc nhích ghé vào trong lồng tre, ánh mắt ai oán, một bộ biểu tình đáng thương hề hề, quỷ tinh linh Bạch Tuyết mỗi lần nghĩ muốn ra bên ngoài chơi đùa, sẽ trình diễn khổ nhục kế như vậy, làm cho người ta nhìn tâm sinh không đành lòng, để gian kế của nó thực hiện được.
Quả nhiên, Thị thư giúp đỡ nhị hoàng tử lập tức đau lòng nói: “Bạch Tuyết đã muốn nhiều ngày không ra ngoài chơi, hôm nay liền để nó đi ra đi bộ được không ạ?”
Cố Vân Yên nhìn thoáng qua bộ dáng của Bạch Tuyết, không khỏi mỉm cười, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được cửa truyền đến giọng Lưu Đức Phúc bén nhọn “Hoàng thượng giá lâm!”
Lời Lưu Đức Phúc còn chưa dứt, Tiêu Dục đã tiến vào, nhị hoàng tử quay đầu, thấy được bóng dáng cao lớn của Tiêu Dục, nhất thời cao hứng bước đến, miệng hô: “Phụ hoàng ~”
Đám người Cố Vân Yên tiến lên hành lễ vấn an Tiêu Dục, Tiêu Dục xua tay, ôm lấy nhị hoàng tử đang chập chững bước lại, phụ tử hai người lại chơi phi thật cao, Tiêu Dục mới nói: “Hạo Nhi mang Bạch Tuyết đến trong viện chơi đùa đi, một hồi phụ hoàng lại cùng ngươi ngoạn phi thật cao.”
Nghe được Tiêu Dục nói như thế, nhị hoàng tử cảm thấy mỹ mãn cười ngọt ngào, thuận theo Thị Thư dẫn hắn đến trong viện chơi đùa cùng Bạch Tuyết.