Đến cơm chiều, Cố Vân Yên đang ở nội thất đùa Bạch Tuyết, Thị Thư chạy bộ tiến vào.
“Chủ tử, Bạch Tuyết càng phát ra nghịch ngợm, cả ngày ở trong lồng bay nhảy không ngừng, tuyệt không thành thật!” Thị Thư nhịn không được nhắc Cố Vân Yên.
Cố Vân Yên nhìn Bạch Tuyết bị vây trong lồng sắt hoa mỹ, không tiếng động thở dài, nói: “Dẫu nơi ở hoa mỹ vô cùng, ăn là sơn trân hải vị, chung quy làm cho nó mất đi vật trân quý nhất...”
Thị Thư nghe vậy sau một trận trầm mặc.
Giây lát, Cố Vân Yên lại nói: “Thêm mấy tháng đi, đến lúc đó thả Bạch Tuyết ra, để nó ở trong viện Tĩnh Di hiên chơi một chút!” Cố Vân Yên nghĩ nuôi được một năm rưỡi, chim chóc có linh tính như vậy tóm lại là biết nhận chủ đi!
Thị Thư nhất thời vui vẻ ra mặt, nói: “Như thế rất tốt, mỗi hồi Bạch Tuyết muốn đi ra chơi đùa, sẽ dùng mắt to trong veo như nước của nó đáng thương nhìn nô tỳ, nô tỳ nhìn tâm sinh không đành lòng.”
Cố Vân Yên biết lời Thị Thư nói không giả, Bạch Tuyết là thông minh nhất trong vô số chim cá nàng từng gặp, thậm chí còn có điểm giảo hoạt cùng nghịch ngợm.
Có khi Thị Họa hoặc Thị Thư gác đêm bên ngoài, nửa đêm Bạch Tuyết tỉnh lại sẽ học khẩu khí Cố Vân Yên kêu to tên các nàng, sau đó hai đại cung nữ này liền tưởng lầm là Cố Vân Yên gọi các nàng, vội đi vào nội thất, kết quả lại phát hiện chủ tử còn đang ngủ mê, ngược lại là Bạch Tuyết trong lồng tre đang hất đầu, mở to mắt to kêu tên các nàng, vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc đó Cố Vân Yên liền nhịn không được nở nụ cười.
Từ sau khi nàng trùng sinh thường xuyên mơ thấy ác mộng, nhưng từ lúc Cố Vân Yên có thai, liền không gặp nữa. Nàng biết đó là bởi vì hắn đã trở lại, đứa nhỏ đáng thương của nàng lại lần nữa về bên người nàng, nàng có một loại dự cảm mãnh liệt, trong bụng của nàng chính là nàng ấu tử kiếp trước chỉ sống được 3 năm của nàng.
Là trời xanh thương hại nàng sao? Thương hại nàng kiếp trước chịu quá nhiều đau khổ, cho nên cho nàng cơ hội trùng sinh, cũng để ấu tử của nàng được lần nữa đến bên nàng.
Cố Vân Yên cười cười, không khỏi lã chã rơi lệ!
Thị Thư bị dọa trở tay không kịp, vừa mới nãy chủ tử còn cười đến vẻ mặt sáng sủa, sao một cái nháy mắt liền khóc?
“Chủ tử, ngài! Ngài đây là làm sao vậy? Ngài đừng dọa nô tỳ nha!” Thị Thư nhất thời chân tay luống cuống, bối rối nói không có thứ tự.
Cố Vân Yên xoa xoa nước mắt trên mặt, cười yếu ớt nói: “Không có việc gì, nước mắt này là vui sướng!”
Nội tâm bất an không yên của Thị Thư nhất thời ổn xuống, chợt cười ngây ngô nói: “Vậy là tốt rồi, vừa nãy nhưng làm nô tỳ sợ hãi.”
Cố Vân Yên ôn nhu cười, nói: “Ngươi là tiến vào gọi ta đi ra ngoài dùng bữa phải không? Vậy liền đi thôi!” Tuy rằng Cố Vân Yên là hỏi, nhưng giọng điệu là khẳng định.
Quả nhiên, Thị Thư sửng sốt, chợt gật đầu nói: “A, đúng rồi! Bữa tối đã dọn xong, nô tỳ là tiến vào gọi chủ tử đi ra ngoài dùng bữa.” Từ lúc Tĩnh Di hiên có thêm Bạch Tuyết, biến hóa lớn nhất không phải Cố Vân Yên, mà là Thị Thư, vừa nhìn thấy Bạch Tuyết liền đem nguyên bản chuyện phải làm quên không còn một mảnh, có thể thấy được nha đầu kia rất thích Bạch Tuyết, đối chuyện này, Cố Vân Yên cũng chỉ là bất đắc dĩ cười.
Cố Vân Yên từ trong nội thất đi ra, liền gặp Tiêu Dục mới từ bên ngoài vào, Tiêu Dục thấy hốc mắt Cố Vân Yên ửng đỏ, bước chân hơi hơi dừng một chút, ngực nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác rầu rĩ, loại tư vị này Tiêu Dục chưa bao giờ trải qua, hắn không rõ vì sao xuất hiện cảm giác kỳ quái như vậy, hắn chỉ biết hắn khó chịu.
“Yên nhi, ủy khuất ngươi!” Trầm mặc một lát, Tiêu Dục ôn nhu nói.
Cố Vân Yên nghi hoặc một lát, nháy mắt liền hiểu được, Tiêu Dục định là thấy dấu vết nàng đã khóc, nghĩ lầm nàng là vì hôm nay bị Hiền phi chèn ép, cảm thấy ủy khuất mới khóc.
Cố Vân Yên cũng không giải thích, chỉ dịu dàng nói: “Có Hoàng thượng thương tiếc, nô tì không ủy khuất!”
Nghe thấy Cố Vân Yên nói như thế, Tiêu Dục nhất thời cảm thấy Cố Vân Yên chính là một đóa giải ngữ hoa thiện giải nhân ý! Trong lòng yêu thương mình, lại cũng không tranh giành tình nhân, trong người thịnh sủng vẫn trước sau như một an phận thủ thường, bị ủy khuất cũng không hướng mình oán giận kêu khuất, lại càng không từng ở trước mặt hắn nói lời không hay về phi tần khác, quả nhiên là xứng đôi với ca ngợi dịu dàng hiền lương này.
Trong lòng Tiêu Dục không khỏi sinh ra một phần thương tiếc, đau lòng nói: “Yên nhi yên tâm, ngày sau trẫm chắc chắn che chở ngươi, không để cho ngươi lại chịu ủy khuất!”
Ánh mắt Cố Vân Yên nhu hòa, ôn nhu nhìn xuống bụng mình, chợt nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng nói lời này, nô tì thực vui vẻ, nhưng nô tì hy vọng Hoàng thượng không chỉ có che chở nô tì, còn muốn che chở đứa nhỏ của nô tì cùng Hoàng thượng!”
Mặt mày Tiêu Dục ôn nhu, trịnh trọng nói: “Được, trẫm nhất định! Ngày sau chắc chắn che chở Yên nhi cùng hoàng nhi của chúng ta.”
Cố Vân Yên cảm thấy mỹ mãn, thoáng chốc lúm đồng tiền như hoa!
Tiêu Dục cất cao giọng nói: “Trẫm còn không có dùng bữa tối, hiện nay cũng đói bụng, trẫm dùng bữa cùng Yên nhi đi!”
Cố Vân Yên vui vẻ gật đầu, gọi người bãi thiện, Thị Họa dẫn cung nhân dọn xong ngự thiện, đồ ăn hôm nay có mấy thứ là Ngự thiện phòng vừa nghiên cứu ra, nhìn liền khiến người thèm ăn!
Cố Vân Yên cười nói: “Ngự thiện của Hoàng thượng quả thật đặc biệt, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta khẩu vị đại khai!”
Tiêu Dục nhẹ cười nói: “Đồ ăn hôm nay không sai, Yên nhi nếm thử xem hương vị như thế nào.”
Cố Vân Yên trước gắp cho Tiêu Dục một khối ngũ hoa trừ thịt hắn thích ăn, cũng gắp một khối cho mình, để vào trong miệng, nói: “Thịt tiên mà nộn, du mà không nị, hương vị vô cùng tốt! Hoàng thượng thử xem.”
Tiêu Dục nghe vậy cũng gắp miếng ngũ hoa trừ thịt Cố Vân Yên để vào trong chén hắn, khen: “Quả thật không sai!” Lại nhìn Lưu Đức Phúc cất cao giọng nói: “Hôm nay đang trực Ngự thiện phòng hết thảy đều thưởng.”
Lưu Đức Phúc vẻ mặt đầy ý cười ứng hạ.
Hai người sung sướng dùng bữa tối, Thị Thư như thường ngày dâng lên trà lá sen, Tiêu Dục uống sau lại khen ngợi Cố Vân Yên một phen.
“Ai nha!” Chợt nghe Cố Vân Yên một tiếng thét kinh hãi!
“Làm sao vậy? Yên nhi có chỗ nào không khoẻ?” Tiêu Dục lo lắng nói.
“Nô tì không có việc gì, là hoàng nhi vừa mới đá nô tì một cước.” Cố Vân Yên ngọt ngào cười nói.
Mắt Tiêu Dục lộ ra kinh ngạc, nói: “Hoàng nhi ở trong bụng sẽ đá người?”
“Ân, định là hoàng nhi biết phụ hoàng đến đây, nên chào hỏi Hoàng thượng đấy!” Chợt lại cúi đầu, nhìn bụng cười nói: “Mẫu phi nói rất đúng phải không, nếu hoàng nhi tán thành lời mẫu phi nói sẽ động một chút nữa, để phụ hoàng ngươi biết.”
“Động, hắn lại đá nô tì! Hoàng thượng người xem này.” Tiêu Dục nhìn chỗ nơi tay Cố Vân Yên đang vuốt ve quả thực có chút động, không khỏi tò mò.
“Hoàng nhi đang ngài vấn an đâý, Hoàng thượng mau tới đây.”
Tiêu Dục bước nhanh tiến lên, nhìn nhìn bàn tay của mình, sau đó nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên bụng của Cố Vân Yên, rất nhanh, liền cảm giác được nơi đó thoáng động, dẫu nhẹ nhưng thật rõ ràng, lại làm cho nội tâm Tiêu Dục chấn động thật sâu, một loại vui sướng không thể nói nên lời tràn đầy trong lòng.
Vâng, thật ra chính là máy thai ấy mà. Cơ mà vì lần “vấn an” này mà anh Hoàng hạ quyết tâm mau chóng thay Cố tỷ báo thù.