Đám người Lưu Đức Phúc hành lễ cáo lui sau, Cố Vân Yên sai hạ nhân đem hai cái rương này nâng vào trong điện, không chỉ Cố Vân Yên cảm thấy tò mò, trên dưới Tĩnh Di hiên đối với hai cái rương diện tích không lớn, lại đóng gói cực xinh đẹp này cũng thập phần hảo kì, đều thầm đánh giá, đoán xem bên trong là cái gì.
Cố Vân Yên không để ý tới ánh mắt mọi người tìm tòi nghiên cứu, từ từ xốc lên nắp rương bên phải, trong rương hiện ra một viên dạ minh châu lớn như trứng chim, dạ minh châu xanh nhạt sắc trong suốt trong sáng, bóng loáng mượt mà. Trong rương ánh sáng không đủ, dạ minh châu tản ra ánh huỳnh quang nhu hòa, ánh sáng thản nhiên quanh quẩn dạ minh châu, như cô gái che cái khăn che mặt một tầng thật mỏng, trong mông lung lộ ra một tia thần bí, làm cho người ta hướng về mà mê muội.
Mọi người trong điện phát ra một tiếng than sợ hãi, hai mắt Thị Kì mở to, nhịn không được thở dài nói: “Oa! Lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy dạ minh châu đẹp đến vậy.”
Thường Quý gãi gãi cái ót, ngây ngô cười nói: “Một viên dạ minh châu lớn như vậy, giá trị bao nhiêu tiền nha?”
Thị Thư nghe vậy vỗ nhẹ nhẹ một chút đầu Thường Quý, bật cười nói: “Ngu ngốc, dạ minh châu Hoàng thượng đưa cho chủ tử, khẳng định là vô giá nha.” Trên mặt đều là ý mừng.
Chủ tử có thể được Hoàng thượng ưu ái như vậy, Thị Thư vì chủ tử nhà mình cảm thấy vô cùng tự hào cùng vui vẻ, liền ngay cả chính mình thân là đại cung nữ bên người chủ tử cũng là nước lên thì thuyền lên, trước mặt người khác cũng được thêm vài phần mặt mũi.
Cố Vân Yên trước kia cũng từng nhìn thấy dạ minh châu, nhưng không lớn và đẹp bằng viên trước mặt này. Vừa nhìn liền biết viên dạ minh châu này là vật hiếm thấy, Cố Vân Yên rất yêu thích, khóe môi không khỏi cong.
Nhìn thấu viên dạ minh châu hiếm thấy này sau, mọi người không khỏi càng thêm chờ mong vật phẩm trong rương còn lại.
Thấy được mọi người trông mong nhìn chằm chằm rương kia, ánh mắt hận không thể ở trên cái rương khoét ra cái lỗ, nhìn xem ảo diệu trong đó, Cố Vân Yên mỉm cười, chợt xốc lên nắp rương thứ hai.
Trong rương chứa lồng tre tinh xảo, trong lồng tre là con vẹt cực đẹp đang vỗ cánh lượn vòng, dúm lông vàng nhạt trên đỉnh đầu theo động tác của nó mà không ngừng run run, giống như đeo đỉnh đầu tiểu hoàng mạo, một đôi mắt to đen thùi lại sáng ngời, chung quanh mắt có vòng đỏ thẩm sắc mao, hồng nâu nhiều mà tế, từ cổ xuống là lông chim tuyết trắng không chút bẩn, như là mặc một kiện tiểu áo màu trắng ngà nhung tơ, đặc biệt đáng yêu.
Cố Vân Yên nhìn không chuyển mắt chằm chằm chú vẹt, vẹt nhận thấy được ánh mắt mọi người, ngưỡng tiểu đầu xem mọi người, mắt to chuyển nhanh như chớp, vỗ cánh kêu lên: “Thỉnh an nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
Mọi người đều là cả kinh, mới phản ứng lại vẹt này có thể nói, Thị Họa khen nói: “Con vẹt này thật thông minh, thế nhưng biết thỉnh an chủ tử!”
Thường Phúc cười nói: “Mấy ngày hôm trước nghe nói Lạc Nhật quốc tiến cống một đám chim cá quý hiếm, nghĩ đến này con vẹt này là trong danh sách đó.” Lạc Nhật quốc cùng Giao Châu quốc là phụ quốc của Đại Chiêu, mỗi cuối năm sẽ tiến cống cho Đại Chiêu vật phẩm trân quý đặc hữu.
Thị Cầm vừa nghe, chợt thở dài nói: “Mấy ngày hôm trước mới tiến cống, ngắn ngủn mấy ngày liền học xong câu thỉnh an, con vẹt này phải thành tinh a!” Nói xong nhìn đăm đăm đánh giá con vẹt mượt mà tuyết trắng.
Lòng hiếu kỳ của mọi người được thỏa mãn, chơi với vẹt thêm một lát, liền thức thời lui ra làm việc tiếp.
Thị Họa cùng Thị Thư một người cầm dạ minh châu một người dẫn theo điểu lung đi theo Cố Vân Yên trở về nội thất, Thị Họa đem dạ minh châu để vào trong hộp, đặt trên bàn trang điểm của Cố Vân Yên, để Cố Vân Yên tùy thời mà ngắm.
Thị Thư nhìn nhìn trong điện, do dự không biết nên treo lồng chim ở đâu.
Cố Vân Yên nhìn thoáng qua vẻ mặt Thị Thư trù trừ, nhẹ cười nói: “Đem lồng sắt treo trên cửa sổ là được.”
Thị Thư theo lời làm việc, treo xong nhịn không được lại chơi với vẹt, bỗng nhiên nhớ tới vẹt này còn không có tên, tiện đà nói với Cố Vân Yên: “Chủ tử, vẹt này còn không có đặt tên đâu, ngài đặt một cái đi!”
Ánh mắt Cố Vân Yên không tự chủ được lại rơi xuống trên vẹt, vẹt vừa mới bị mọi người đùa, có lẽ là mệt mỏi, lúc này yên lặng ngồi ở trong lồng, vừa liếc mắt nhìn, tựa như một khối tuyết trắng thuần khiết không chút bụi.
Giây lát, Cố Vân Yên ôn nhu cười nói: “Lông chim vẹt trắng như tuyết, vậy kêu nó Bạch Tuyết đi!”
“Bạch Tuyết ~ Bạch Tuyết...” Thị Thư lặp lại một lần, phút chốc hai mắt sáng lên, tươi cười nói: “Chủ tử đặt tên này quả nhiên là không thể tốt hơn, tên dễ nghe lại phù hợp với nó, về sau gọi nó là Bạch Tuyết!” Nói xong vui mừng chuồn ra ngoài, khẩn cấp đem tên vẹt nói cho Thị Họa biết, hai người ở ngoài cửa nhỏ giọng nói thầm.
Cố Vân Yên dời bước tới phía trước cửa sổ, cúi đầu nhẹ vỗ về bụng đã hiển lộ, nói: “Hoàng nhi, đây là vẹt phụ hoàng ngươi đưa cho mẫu phi, mẫu phi đặt tên nó Bạch Tuyết, ngươi xem nó có phải toàn thân trắng như tuyết hay không, rất được người thích, ngươi là cũng thực thích phải không? Chờ ngươi ra đời là có thể mỗi ngày chơi cùng nó...” Ánh mắt Cố Vân Yên nhu hòa, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ cùng thai nhi trong bụng tiến hành trao đổi.
“Yên nhi thật đẹp!” Một tiếng ca ngợi dễ nghe đánh gãy Cố Vân Yên đang cùng hài tử chưa xuất thế trao đổi.
Cố Vân Yên không khỏi sửng sốt, làm như muốn xác minh những lời này xuất từ miệng nó, vừa vặn lại nghe nó nói một lần lời vừa mới nói; “Yên nhi thật đẹp!”
Cố Vân Yên ngốc sửng sốt một lát, chợt ngọt ngào cười, miệng cười xán lạn như hoa đào!
Nếu nói câu thỉnh an kia có thể là cung nhân dạy Bach Tuyết, nhưng câu ca ngợi này tất là Tiêu Dục dạy không thể nghi ngờ, dù sao không có cung nhân nào lá gan lớn đến dám thẳng gọi khuê danh phi tần, vừa nghĩ tới Tiêu Dục ngồi trước vẹt lặp đi lặp lại câu này, Cố Vân Yên liền buồn cười.
Cố Vân Yên tưởng tượng đường đường vua của một nước, lại chịu bỏ thời gian dạy vẹt nói chuyện, cho dù ngày xưa vô tình, hôm nay cũng có ba phần thật lòng đi! Trong lòng Cố Vân Yên không khỏi dâng lên rung động.
Nhưng nghĩ lại nhớ tới kiếp trước, rung động vừa mới dâng lên kia nhất thời tiêu tán không còn thấy tăm hơi bóng dáng, cùng một đế vương nói chuyện thật tình bất quá là hy vọng xa vời thôi, kiếp trước chính mình giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, không giữ chút nào cho bản thân thích Tiêu Dục, cuối cùng rơi vào nỗi đau mất con, bị người khinh nhục, cực kỳ bi thương lại chỉ có thể ôm nỗi hận mà chết.
Lúc này tươi cười trên mặt đã bị cô đơn cùng đau thương thay thế, Cố Vân Yên thầm nhắc bản thân: “Cố Vân Yên nha Cố Vân Yên, ngươi đúng là vẫn còn đánh giá cao chính mình, bất quá là một chút ban thưởng thôi, liền có thể để ngươi cảm động mềm lòng. Chẳng lẽ bi thảm kiếp trước phải chịu vẫn không thể để ngươi tỉnh ngộ sao? Kiếp trước của ngươi chính là vết xe đổ tốt nhất nha! Ngươi từng thề nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ không phải sao? Một khi đã như vậy, ngày sau ngươi càng phải giữ chặt tim, tuyệt không có thể lại đối Tiêu Dục động tình.”