Cố Vân Yên nghiêng người dựa vào Tiêu Dục an nghỉ, rất nhanh liền ngủ, Tiêu Dục nhìn nhìn thiên hạ bên gối đã muốn bình yên đi vào giấc ngủ, sườn mặt nhu hòa mà tuyệt mỹ, mặt mày hơi có ý cười, trong lúc ngủ mơ nàng có vẻ phá lệ an nhàn, khóe môi Tiêu Dục không khỏi hơi hơi nhướn lên, nâng nhẹ tay vuốt sườn mặt người bên gối, chợt khoác lên ôm lấy eo nhỏ của Cố Vân Yên, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Một khắc sau, người bên cạnh hô hấp trầm ổn mà bình thản, hiển nhiên đã muốn an ổn đi vào giấc ngủ, Cố Vân Yên chậm rãi mở mắt. Lúc trước khi Thái y chẩn ra Cố Vân Yên hỉ mạch, từng tinh tế dặn dò chuyện người có thai cần chú ý, trong đó cường điệu nhắc nhở 3 tháng đầu thai kì là lúc thai nhi yếu ớt, trong lúc này không nên sinh hoạt vợ chồng.
Đêm nay Tiêu Dục rõ ràng động tâm tư, Cố Vân Yên sợ hắn một hồi hưng trí tăng vọt quấn quít lấy nàng hồ nháo, đến lúc đó, nếu là nàng thái độ quá mức cường ngạnh cự tuyệt Tiêu Dục, chắc chắn rước lấy Tiêu Dục không vui, nhưng nếu là nàng tùy hắn hồ nháo, e rằng thương tổn đến thai nhi trong bụng, rơi vào đường cùng, Cố Vân Yên đành phải nhắm mắt giả ngủ, như thế, Tiêu Dục tổng sẽ không còn quấn quít lấy nàng không tha đi!
Xác định người bên gối đã ngủ say, Cố Vân Yên hoàn toàn yên lòng, băn khoăn lo lắng trong lòng không còn, mệt mỏi liền ập đến, Cố Vân Yên lặng lẽ trở mình, đắp lại chăn cho hai người, liền an tâm ngủ.
Hiền phi xưa nay ương ngạnh bị cấm chừng, không thể gây chuyện sinh sự. Mạnh Nguyệt té ngã đẻ non sau bị thương thân mình chỉ có thể an an phận phận ở Khánh Phương trai tĩnh dưỡng. Liền ngay cả lúc trước ở thiền điện Trường Xuân cung Vương tiệp dư cũng không còn tồn tại, ba kẻ rõ rang ngoài sáng trong tối không ngừng ám hại Cố Vân Yên, giờ này khắc này, kẻ chết kẻ bị thương, người còn lại cũng bị cấm túc. Rồi sau đó mọi người suy bụng ta ra bụng người, cũng mang theo cái đuôi an phận thủ thường, thiếu những lục đục cùng minh trào ám phúng, Cố Vân Yên nhất thời thanh tĩnh, từ lúc vào cung chưa từng được ngày an nhàn mà thư thích đến vậy.
Ngay tại lúc Cố Vân Yên đắm chìm ở an ổn bình thản, bất tri bất giác liền vào tháng chạp.
“Chủ tử, cung trang nô tỳ tạm thời trước thu, phỏng chừng muốn tới sang năm mới có thể mặc!” Thị Thư một bên sửa sang lại cung trang một bên nói thầm.
Cố Vân Yên nhìn bụng mình đã hơi hiện, mới giật mình phát giác mình đã mang bầu bốn tháng, nghĩ đến sáu tháng sau liền có thể nhìn thấy đứa bé mình tâm tâm niệm niệm, không khỏi vui mừng, chợt cười nói: “Thu đi, hiện nay là mặc không được.”
“Một hồi nô tỳ đến Thượng Y cục lấy cung trang tháng này của ngàu, thuận tiện đem số đo cho cung trang tháng sau của ngài đưa cho họ.” Dựa theo vị phân Tiệp dư của Cố Vân Yên, mỗi tháng được may mới hai bộ cung trang, hiện nay Cố Vân Yên có thai trong người, theo thai nhi trưởng thành, bụng cũng càng lúc càng lớn, mỗi tháng cần đem số đo đến Thượng Y cục một lần, để họ chuẩn bị cung trang vừa người.
Cố Vân Yên đáp: “Vậy liền đưa đi đi, đỡ phải đến lúc đó lại phải phái người đi một chuyến.”
Thị Họa chầm chậm đi vào, quỳ gối hồi bẩm nói: “Chủ tử, Hoa Thanh cung Đỗ tần tiến đến bái kiến, người đã ở trong hậu điện.”
Cố Vân Yên hơi giật mình, chợt nhẹ cười nói: “Giúp ta đổi bộ y phục khác, nhanh một chút, đừng để khách chờ lâu.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Nói xong, Thị Họa tiến lên cẩn thận thay quần áo cho Cố Vân Yên.
Lúc trước khi Cố Vân Yên cùng Nghiên tần kết minh, Nghiên tần ngẫu nhiên sẽ tới Tĩnh Di hiên cùng Cố Vân Yên thưởng thức trà nói chuyện phiếm, từ lúc minh ước của hai người vỡ tan sau, liền không còn lui tới nữa, Tĩnh Di hiên có lẽ lâu không có chiêu đãi khách, bỗng nhiên nghe nói Đỗ tần tiến đến bái phỏng, Cố Vân Yên không khỏi có chút giật mình, dù sao Đỗ tần cùng Cố Vân Yên trước nay chưa từng thăm viếng lẫn nhau.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, liền thấy được Cố Vân Yên cung trang đạm hồng nhạt xuất hiện ở trong điện, Đỗ tần tiến lên quỳ gối hành lễ: “Tần thiếp thỉnh an Dục tiệp dư, Dục tiệp dư kim an!”
Cố Vân Yên vội vàng nâng dậy Đỗ tần, cười nói: “Muội muội không cần đa lễ như vậy, như ngày xưa bình thường gọi ta tỷ tỷ là được, vẫn là muội muội muốn cùng tỷ tỷ xa lạ?”
Đỗ tần nghe vậy, lúc này cười nói: “Tỷ tỷ nói quá lời, muội muội một lòng nghĩ muốn cùng tỷ tỷ nhiều lui tới hơn mới tốt, làm sao liền xa lạ cùng tỷ tỷ đi.”
Cố Vân Yên cũng cười, nói: “Cũng nên như thế, sau này lúc chỉ có hai người chúng ta, muội muội liền không cần đa lễ!”
Đỗ tần gật đầu đáp: “Muội muội tự nhiên nghe theo lời tỷ tỷ.”
Dứt lời hai người lần lượt ngồi xuống, cung nhân lại lần nữa dâng nước trà, Cố Vân Yên khẽ nhấp một ngụm, chợt cười yếu ớt nói: “Muội muội cảm thấy hoa mai tuyết pha trà như thế nào? Uống được không?”
Đỗ tần liền thấy được sương khói lượn lờ trong ly trà, hồng chơi gian hoa mai xoay quanh trong nước, giống như nhảy múa ở trong gió rét, băng tâm ngọc cốt. Nhẹ nhàng ngửi, một cỗ hương khí nghênh diện đánh tới, hương thơm từng trận, thanh nhã tươi mát, nhất thời khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái... Đỗ tần không khỏi lại cúi đầu khẽ nhấp một miệng nước trà, chợt thở dài nói: “Này hoa mai tuyết pha trà thanh dật u nhã, trong miệng mãi vương vấn lưu hương, trà này quả nhiên là tuyệt nhất, hôm nay mới biết tỷ tỷ đúng là kỳ nhân!”
Nghe vậy, Cố Vân Yên mỉm cười, nói: “Bất quá là sai người hái chút hoa mai ngày đông ướm tuyết, trong lúc rảnh rỗi cùng hoa mai nấu uống trà, sao dám nhận muội muội khen như vậy.”
Đỗ tần vui vẻ ra mặt nói: “Tỷ tỷ không cần khiêm tốn, muội muội nói đều là trong lòng nói, tỷ tỷ có trà ngon, ngày sau muội muội sợ là hội nhịn không được đến quấy rầy.”
Cố Vân Yên nghe xong từ chối cho ý kiến, nói: “Ngươi nếu là thích, thường đến cũng là không sao, chính là mùa đông khắc nghiệt, muội muội xuất môn cẩn thận chút.”
Cố Vân Yên một lời hai nghĩa, vừa là dặn Đỗ tần khi ra ngoài chú ý thời tiết, lại là ám chỉ nàng đề phòng có người từ giữa gây khó dễ, Mạnh Nguyệt trượt chân đẻ non chính là một cái ví dụ sống sờ sờ.
Đỗ tần vào cung thời gian đã lâu, người cũng càng trưởng thành, nghe thấy huyền cơ biết nhã ý, ôn nhu nói: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, vẫn là tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn, ngày sau muội muội xuất môn chắc chắn chú ý hơn, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
Cố Vân Yên cười mà không nói, có chút nói điểm đến là được.
Hai người cũng không lại nói tiếp đề tài vừa rồi, ngược lại tán gẫu biến hóa đứa trẻ trong bụng, hai người đều là phụ nữ có thai, đề tài trò chuyện càng nhiều, từ phản ứng hằng ngày đến bụng biến hóa, cùng với kế tiếp lại sẽ như thế nào, trong lúc nhất thời hai người trò chuyện quên giờ giấc, bầu không khí trong điện cực hòa hợp.
Rất nhanh, liền đến lúc ngọ thiện, Cố Vân Yên mời Đỗ tần: “Muội muội cũng đừng hồi cung, lưu lại dùng bữa cùng ta đi!”
Đỗ tần tất nhiên là một phen lời nói dịu dàng xin miễn, Cố Vân Yên liền luôn mãi mời, cuối cùng Đỗ tần không lay chuyển được Cố Vân Yên nhiệt tình thương yêu, liền gật đầu đáp ứng, hai người cùng dùng ngọ thiện.